GIANG HỎA DỤC CHÂM SƠN

“Anh hỏi cậu, giả sử có một ngày, anh Quý của cậu thực sự dùng chức quyền của mình làm gì đó, vậy trước khi sử dụng những thứ kia, cậu có hỏi anh không?”

Nghe vậy, Dịch Khiêm rũ mắt im lặng.

“Nói.”

Cậu nhất định phải trả lời Giang Trạm, nhưng Dịch Khiêm cũng biết trả lời xong, lưng mình sẽ càng đau gấp bội.

Từ nhỏ, quy tắc đầu tiên mà Giang Trạm đã dạy cậu là không được nói dối. Bất kể sai lầm là gì, nếu nói sự thật thì khả năng sẽ được giảm hình phạt, nhưng nói dối thì hình phạt sẽ tăng gấp bội. Khi Dịch Khiêm còn là thiếu niên, cậu thường tìm cớ để che đậy một số lỗi sai không đáng kể, sau đó thì bị phạt gấp bội, tới mức phải nằm đến nửa tháng. Điều này đủ để lại ấn tượng sâu sắc trong trí nhớ cậu rồi.

Cho nên, sau khi do dự một lúc, cậu chọn cách nói chung chung: “Nếu anh Quý làm, mà anh lại vì tình cảm mà không nỡ ra tay, vậy em… sẽ không.”

Roi mây trong tay Giang Trạm lại vút lên, khiến cả chân lẫn cái mông sưng đỏ của Dịch Khiêm nhảy dựng.

“Cậu hẳn phải biết, nếu anh đã cho em ấy quyền lợi ra vào thư phòng, vậy cũng có nghĩa là đã tin tưởng em ấy. Hay cậu đang nghi ngờ phán đoán của anh?”

“Em không…” Dịch Khiêm vô thức phản bác, đồng thời chần chờ nói ra nỗi băn khoăn của mình, “Em chỉ cảm thấy… tin tưởng cùng lập trường phán đoán của anh không khách quan.”

Giang Trạm vừa nghe đã bật cười.

“A Khiêm, cậu phải biết rằng chi tiết tài khoản về hoạt động Tài chính Hối Thế cho VK trong sáu tháng qua vẫn bày đầy trên bàn làm việc của anh. Anh Quý của cậu đã đọc nó từ lâu. Với trí nhớ của em ấy, chỉ cần liếc qua là có thể nhớ kỹ toàn bộ nội dung trên đó. Chỉ tuỳ tiện lấy một thông tin trên đó, dù chỉ là manh mối nặc danh, cũng có thể khiến các tài khoản ở nước ngoài của chúng ta trở nên vô cùng phức tạp và thay đổi rất nhiều về mọi vấn đề. Và nếu có điều tra, cũng chưa chắc đã có thể tra được đến em ấy.”

Tài chính Hối Thế là một tập đoàn tài chính có trụ sở tại Hồng Kông trực thuộc Lập Giang, bề ngoài thì tham gia bảo hiểm và cho vay nhưng thực chất là đang thao túng mạch rửa tiền ngầm của VK.

“Nhưng anh Quý của cậu chỉ bảo anh là, hãy cẩn thận một chút.”

Khi Giang Trạm nói mấy chữ cuối thì bỗng mỉm cười, như thể đang nhớ lại khi bản thân thấy Quý Thu Hàn vô tình cầm được tài liệu hôm đó. Hắn không khỏi hoảng sợ, nhưng sau đó lại không ngờ người yêu mình chỉ nhíu mày, nhắc hắn cẩn thận hơn rồi bảo hắn dẹp công việc đi ngủ sớm.

“Trước nay anh luôn nói với em ấy là đang tẩy sạch những công việc kinh doanh kia, và những lĩnh vực kinh doanh mới sẽ không bao giờ dính líu tới nữa. Nhưng cậu cũng biết câu nói này nửa thật nửa giả… Nhưng anh nghĩ, anh Quý của cậu đã đi cùng anh đến hiện tại, dù có bất đắc dĩ thì cũng đã hiểu được nỗi khó xử của anh.”

Ông nội của Giang Trạm lập nghiệp dựa vào hắc đạo, hung danh vang xa. Từ khiêu dâm, cờ bạc và buôn lậu m@ túy đến buôn lậu ra nước ngoài, tất cả đều liên quan tới hắc đạo. Dù đến đời Giang Viêm đã điều chỉnh lại phương hướng, thành lập Lập Giang, dần đưa những lĩnh vực kinh doanh ra ngoài ánh sáng. Nhưng vẫn có một số lĩnh vực kinh doanh liên quan đến nhiều thế lực đan xen với nhau. Các thế lực mới khó mà nhúng tay vào, mà những kẻ đang ở trong đó muốn rút lui cũng chẳng hề dễ.

“Đổi lại, em ấy cũng đã trao cả quá khứ và tương lai mình cho anh, đó là tin tưởng lẫn nhau.”

Dịch Khiêm rũ mắt: “Anh, em hiểu rồi…”

Giang Trạm chỉa chỉa roi mây xuống đất. Khi ngẩng đầu lên, biểu cảm của hắn đã trở nên nghiêm túc, “Được, vậy chúng ta đổi sang một vấn đề khác.”

“Việc “dọn dẹp” khi cần thiết của cậu, có phải như cái anh đang nghĩ không?”

Quả nhiên, Dịch Khiêm đã đoán được đây mới là nguyên nhân khiến Giang Trạm thực sự tức giận. Cái mông nóng bừng đột nhiên ăn mấy roi nặng nhất trong hôm nay, “Gan cậu to lắm rồi, dám động tới Quý Thu Hàn khi không có sự cho phép của anh sao?!”

“!!… Không dám ạ! Em…” Dịch Khiêm nhẹ nhàng hít vào để làm dịu cơn đau.

“Trước kia quả thực em có nghĩ tới… nhưng sau đó… sau thời gian dài ở cạnh, em cũng phát hiện anh Quý rất tốt! Tuy có hơi lạnh lùng nhưng luôn lo lắng cho anh, bình thường cũng hay bênh vực em… Đặc biệt là sau khi anh Quý ngã bệnh, em không thể đẩy anh ấy ra để anh ấy gánh chịu tất cả được.”

“Hơn nữa quan trọng nhất là… anh thích anh ấy. Tình cảm đó đã không còn giống như cách đối đãi với những nhân tình khác rồi, em không muốn anh đau lòng… cho nên kế hoạch là nếu xảy ra chuyện, em sẽ xin thôi việc giúp anh Quý, tẩy sạch thân phận. Đến lúc đó chỉ cần giấu anh Quý ở một nơi an toàn, vậy thì anh vẫn có thể mãi mãi ở bên anh ấy.”

Dịch Khiêm nói không ngừng nghỉ. Khi Giang Trạm đang định tiếp tục vung tay cho thằng nhóc to gan lớn mật này một trận nên thân thì lại hơi ngẩn ra vì câu nói “em không muốn anh đau lòng” kia.

“Không muốn anh đau lòng?” Giang Trạm buông roi mây, “Cho nên cậu định tìm một chỗ nhốt em ấy lại?”

Có thể thấy Dịch Khiêm rất muốn gật đầu, nhưng lại không dám.

Giang Trạm vốn tưởng thằng nhóc này sẽ lén xử lý Quý Thu Hàn để chặt đứt hậu hoạ, nhưng không ngờ cậu lại băn khoăn tới việc hắn “thích” mà nghĩ ra biện pháp này.

“Vậy sau đó thì sao?”

Dịch Khiêm hiếm khi lộ vẻ khó hiểu: “Sau đó? Đương nhiên là nhốt lại cho anh rồi…”

Cách sử dụng từ “cho” này quá thông minh khiến Giang Trạm đột nhiên không biết nói gì.

“A Khiêm, yêu một người không phải như vậy…” Giang Trạm rất đau đầu với suy nghĩ của Dịch Khiêm, “Không phải cứ nhốt người lại là có thể bên nhau mãi mãi đâu…”

Thấy Dịch Khiêm còn chưa hiểu rõ, Giang Trạm cũng thôi. Bản thân không phải tấm gương tốt nên quyết định không nói đề tài này nữa.

“Dù sao thì cũng chỉ có lần này thôi, hiểu chưa?”

“Vâng, anh.”

Nghe cậu đáp ứng ngay tắp lự, Giang Trạm nhìn một lát rồi nói: “Anh biết hôm nay cậu chỉ đang ngoan ngoãn trước mặt anh thôi. Hôm nay anh lấy roi mây này để cậu nhớ kỹ, sau này bất kể chuyện gì có liên quan đến anh Quý, cậu cũng không được phép tự quyết biết không. Nếu không, anh nhất định sẽ khiến cậu hối hận vì mình có mông. Anh không nói đùa đâu, nhớ không?”

“Em nhớ rồi! Em không dám nữa…”

Giang Trạm gật đầu, rồi bắt đầu cởi cúc tay áo sơ mi rồi xắn lên. Dịch Khiêm nhìn một loạt hành động của hắn, ánh mắt bỗng hoảng loạn.

Tình huống thật éo le. Cậu đã nhìn ra cảnh tượng sắp tới mình sẽ phải nằm sấp một tuần, chẳng lẽ trừng phạt giờ mới thực sự bắt đầu!?

Nhưng lại nghe Giang Trạm nói: “Lần này anh Quý của cậu giận thật rồi. Em ấy ghét nhất là có người can thiệp vào việc của mình, đặc biệt lại còn lén lút làm sau lưng… Thật đúng là như dí súng vào em ấy vậy, nếu không cho cậu một trận thì anh chẳng biết phải ăn nói sao với em ấy, cho nên…”

Giang Trạm khẽ đập đập roi mây, như thể đang muốn thử lực xem sao.

“Em ấy còn chưa ngủ. Lát cậu gào lớn chút, hiểu chưa?”

Sau đó roi mây lại quất xuống, nhưng so với vừa rồi, rõ ràng là Giang Trạm đã cố ý nương tay.

Ban đầu Dịch Khiêm còn ngượng ngùng nên cố nhịn. Nhưng Giang Trạm đã hy sinh thời gian ngủ trưa quý giá của mình, sao hắn có thể lãng phí được. Sau khi đánh mạnh mấy roi lên cái mông sưng đỏ kia, Dịch Khiêm đã thực sự gào lên vì đau.

Cách một cánh cửa mà vẫn có thể mơ hồ nghe thấy âm thanh trận đòn này.

“52! Em biết sai rồi anh ơi…!”

“Cậu biết sai rồi á? Lại còn lừa cả anh với anh Quý có phải không? Lần này mà không dạy dỗ thì lần sau cậu còn định làm gì?!”

“53! Lần sau em không dám nữa!”

Quả nhiên cách của Giang Trạm vẫn có hiệu quả nhất. Dịch Khiêm vừa mới gào đến số 57, thư phòng đã vang lên tiếng gõ cửa.

“Giang Trạm…! Mở cửa!”

Giang Trạm khẽ nói: “Cứu tinh của cậu đến rồi…” Hắn vừa dứt lời, Dịch Khiêm cũng vừa thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ Giang Trạm lại vung roi mây quất mạnh một cái, đánh thẳng vào chỗ sưng to nhất.

Dịch Khiêm mất cảnh giác và hét lên trong đau đớn.

Tiếng gõ cửa dừng lại, sau đó là tiếng tra chìa khoá vang lên. Quý Thu Hàn cũng là người thuộc phái hành động. Anh chẳng nói nhiều, lập tức đến chỗ người hầu và lấy chìa khóa dự phòng để mở cửa.

Vừa bước vào đã thấy Dịch Khiêm bị đánh như sắp ngất đến nơi, còn đang run rẩy đếm số: “…59…! Anh ơi em thực sự không dám nữa… tha cho em lần này…”

“Giang Trạm, dừng lại, đủ rồi!”

Giang Trạm không nói, nhưng tay vẫn vụt thêm một cái lên cái mông thê thảm kia.

“Cho cậu một phút, mặc lại quần áo rồi ra ngoài!”

Chắc chỉ 40 giây, Giang Trạm đã dẫn Dịch Khiêm đi theo phía sau ra ngoài. Dịch Khiêm đã mặc quần áo xong, chiếc quần thẳng bó sát vào cặp mông sưng tấy nóng bỏng của cậu, có thể thấy mỗi bước đi đều là cực hình.

Dưới ánh mắt Giang Trạm, Dịch Khiêm bước lên trước mặt Quý Thu Hàn, đưa chiếc roi mây vừa đánh mình ra.

“Anh Quý, em biết sai rồi… Em không nên nghi ngờ anh, không nên tự ý giở trò sau lưng anh… Anh hai đã dạy dỗ em, anh nói… nếu anh Quý còn giận thì sẽ lại đánh em trận nữa. Hoặc… hoặc anh Quý nói một con số… rồi anh ấy sẽ đánh em.”

Dù sao cũng đâu còn là trẻ con nữa, Dịch Khiêm nói mà tai đỏ bừng, giờ đang cúi đầu, chỉ chờ Quý Thu Hàn lên tiếng.

Nhưng Quý Thu Hàn lại chỉ chú ý tới bắp đùi đang khẽ run lên của cậu. Có lẽ vì quá đau nên chỉ đứng thôi cũng khó khăn.

Trong lòng Quý Thu Hàn mềm nhũn, có hơi hối hận vì mình đã đến muộn.

Anh còn tưởng Giang Trạm sẽ chỉ lấy dây lưng đánh mấy roi rồi thôi, nhưng chỉ lát sau đã thấy người hầu chạy vội tới báo, nói thiếu gia đang giận lắm, còn nói bình thường Khiêm thiếu cũng chỉ bị phạt qua loa thôi, nhưng lần này… e là sẽ bị đánh đau. Thiếu gia luôn rất nghiêm khắc, Quý tiên sinh mau đi khuyên nhủ… Lúc này Quý Thu Hàn mới chợt nhớ ra, không phải với ai Giang Trạm cũng tốt tính.

“Được rồi, anh không trách em.”

Anh nhận roi mây trong tay Dịch Khiêm rồi ném sang cho Giang Trạm, lạnh giọng nói: “Anh đánh cậu ấy làm gì? Phương pháp này của anh tốt thật chứ, chính mình làm gương xấu mà còn kéo một đứa nhỏ ra chịu tội thay.”

“Ấy?” Giang Trạm hết đường chối cãi, “Không phải… sao anh lại làm gương xấu được? Em yêu, nói vậy oan cho anh quá.”

Quý Thu Hàn chẳng thèm phản ứng hắn nữa.

Giang Trạm tức giận, lại đi mắng Dịch Khiêm, “Cậu còn đứng đó làm gì? Chờ anh thu dọn hộ à? Về phòng quỳ tiếp đi, anh không nói thì không được ăn cơm!”

“Vâng, anh.”

Quý Thu Hàn nhíu mày, “Giang Trạm, cậu ấy đã không ăn trưa rồi, có ai dạy trẻ con như anh không hả? Chính anh ngày nào cũng cho người đi theo canh chừng em, chẳng lẽ đó là ý của a Khiêm sao? Anh nói lý chút đi có được không hả.”

Rồi anh quay sang nói với Dịch Khiêm, “Em cứ đi ăn cơm đi, không cần quỳ nữa.”

Dịch Khiêm thực sự cảm thấy chắc trên đời này cũng chỉ có anh Quý dám nói chuyện với anh hai như vậy, nhưng cậu cũng không dám đi đâu, chỉ quay sang nhìn Giang Trạm.

Giang Trạm xua xua tay: “Đã nghe thấy anh Quý của em nói chưa. Biến nhanh đi, xuống nhà ăn cơm.”

Dịch Khiêm như được ân xá: “Cảm ơn anh Quý!”

Thằng nhóc vừa đi, thư phòng cũng chỉ còn lại hai người họ. Giang Trạm đánh người cũng mệt, rót cốc nước đưa cho người yêu, “Không giận à? Thằng nhóc kia sẽ không dám tái phạm nữa đâu. Nếu còn dám nữa, anh sẽ lôi nó ra phòng khách đánh.”

Quý Thu Hàn nghe mà không biết nên vui vì Giang Trạm bảo vệ mình tuyệt đối hay nên đau lòng cho hoàn cảnh trưởng thành gian nan của Dịch Khiêm. “Em không giận, là anh đánh quá nặng thôi. Có đứa em trai luôn suy xét mọi việc chu toàn cho anh mà anh còn đánh nó như vậy sao? Lần này, a Khiêm cũng chỉ đứng trên lập trường của anh mà suy xét, huống chi cậu ấy còn chưa thực sự làm gì cả… Tóm lại, chuyện này không phải do cậu ấy sai, anh đừng làm khó thằng bé.”

“Em còn xin cho nó nữa.” Giang Trạm đẩy cửa ra, “Chiều chúng ta đến sơn trang Nam Sơn nhé? Em đã ở nhà lâu rồi, gần đây anh thấy tinh thần em cũng đã tốt lên nhiều, mình ra ngoài chơi nhé?”

Quý Thu Hàn theo hắn ra ngoài, nhưng lại nói: “Không được… đúng lúc, em có việc muốn nói với anh…”

“Việc gì thế?”

“Giang Trạm, em… muốn về tổ hành động.”

Bình luận

Truyện đang đọc