GIANG HỎA DỤC CHÂM SƠN

Giang Trạm không nói gì, chỉ hơi ngước mắt lên khỏi tài liệu. “Cậu làm thứ này từ bao giờ?”

Chuông báo động trong lòng Dịch Khiêm lập tức vang lên, bởi vì cậu thoáng thầy đầu ngón tay Giang Trạm đang gõ nhẹ lên bản thảo.

Dịch Khiêm đã quá quen với hành động này. Đây là động tác quen thuộc khi anh hai muốn xử lý ai đó.

“Mới làm ạ...”

“Nói lại.”

Trong lòng Dịch Khiêm căng chặt, “Khi anh Quý... lần đầu tiên đến Dung Đài.”

Với tình nhân, Giang Trạm luôn vừa hào phóng vừa bạc tình. Để dỗ cho tình nhân vui vẻ, hắn có thể tặng nhà tặng tiền gì cũng được, chi duy nhất một điều: Hắn chưa bao giờ đưa những tình nhân đó về nhà. Cho nên khi Giang Trạm lần đầu tiên đưa Quý Thu Hàn về Dung Đài ở, Dịch Khiêm liền biết địa vị của người này trong lòng anh mình đã khác hoàn toàn. Nhưng khổ nỗi Quý Thu Hàn lại là một cảnh sát, cậu không thể đảm bảo liệu Quý Thu Hàn có vì những nhân tố không xác định trong tương lai mà gây bất lợi với Giang Trạm hay không.

Giang Trạm vốn còn muốn nói gì đó, nhưng lời vừa đến bên môi đã đột nhiên trở nên nghiêm khắc.

“Cậu to gan quá rồi!” Giang Trạm nhướn mày, ném thẳng tài liệu lên bàn:

“Anh đã nói với cậu, nếu không có sự cho phép của anh thì không được tự ý can thiệp vào bất cứ chuyện gì của em ấy. Cậu thì hay rồi, còn dám làm giả tài liệu của em ấy mà không thèm nói với anh!”

Dịch Khiêm không ngờ Giang Trạm sẽ đột ngột nôi giận. Cậu vô thức nhận sai: “Em sai rồi, em không nên tự tiện suy đoán về anh Quý...”

“Đừng xin lỗi anh ” Giang Trạm nghiêng đầu nâng cằm ra phía kia, “Đi ra sau, tự nói với anh Quý của cậu đi!”

Ngay khi từ "sau" rơi xuống, tâm trí Dịch Khiêm - vốn được so sánh với một bộ xử lý hoàn hảo - bị đóng băng trong giây lát.

Cậu cứng ngắc quay đầu lại.

Rồi thầy anh Quý đang khoanh tay dựa vào khung cửa, sống mũi cao đeo một cặp kính không gọng trông vô cùng lạnh lùng, đôi mắt sau tròng kính cũng lạnh như băng.

“Anh, anh Quý...”

Dịch Khiêm mỉm cười trông còn xấu hơn cả khóc. Quý Thu Hàn không trả lời, anh hạ tay xuống và đứng yên, đưa tay về phía cậu.

Hành động này...

Dịch Khiêm rũ mắt nhìn bàn tay như đang chờ đợi của Quý Thu Hàn, động tác của cậu cứng lại.

Nhưng Giang Trạm còn đang ngồi phía sau, cậu không thể nói “không” được. Nhưng... để anh Quý đánh vài cái còn hơn để anh hai đánh đúng không! Ít ra sau đó chắc cậu vẫn còn đứng lên được.

Cậu xây dựng tâm lý cực nhanh, vì thế, gần như ngay giây tiếp theo, những ngón tay thon dài của Dịch Khiêm đã đặt trên khóa thắt lưng có logo chim ưng kim loại màu bạc mờ trên eo.

Quý Thu Hàn nhìn thấy động tác của cậu, cau mày nói: "Thứ anh nói là, tài liệu.”

Dịch Khiêm: "..."

Chu Vực phía sau khẽ bật cười. Dịch Khiêm ý thức được mình hiểu lầm, mặt đỏ đến tận mang tai, xoay người đưa tài liệu cho anh.

“Xin lỗi anh Quý, em...”

Quý Thu Hàn đẩy kính nhìn thoáng qua: "Làm giả tốt đấy. Người em tìm cũng khá chuyên nghiệp, ngay cả anh thoạt nhìn cũng không phân biệt được."

Dịch Khiêm không biết phải nói sao, nghĩ một lát mới nói: “Cảm ơn anh Quý...”

Vừa nói xong cậu đã hồi hận! Quả nhiên, vừa nghe thầy cậu cảm ơn, biểu cảm của Quý Thu Hàn trông rất quái lạ.

Anh quay sang hỏi Giang Trạm: “Đây là mưu kế của anh à?”

Giang Trạm tái mặt, đập bàn đứng lên rồi bước tới: “Sao có thể chứ! Em yên tâm... việc này anh sẽ không tha cho nó.” Rồi hắn quay sang mắng Dịch Khiêm, “Lát nữa sẽ tính sổ với cậu, về nhà rồi vào thư phòng quỳ đi!”

Nói đến trừng phạt, sau bữa cơm trưa đương nhiên là thời điểm tốt nhất đề giải quyết.

Trong thư phòng, Dịch Khiêm vừa về đã quỳ xuống tấm gạch men sứ quen thuộc kia gần hai tiếng đồng hồ, còn chưa kịp ăn cơm trưa.

Lát sau, tiếng mở cửa vang lên. Cậu đã quen với tiếng bước chân của Giang Trạm, trong lòng thầm nghĩ, trận đòn hôm nay không thể tránh được rồi.

Nhưng vừa nhìn thoáng qua, sắc mặt Dịch Khiêm đã tái nhợt. Anh hai đang cầm roi mây đã lâu không dùng tới trong tay!

Mấy năm gần đây, Giang Trạm rất ít khi dùng roi mây đánh cậu, lúc nổi giận cùng lắm cũng chỉ rút thắt lưng đánh. Nhưng cái vũ khí giáo dục màu xanh đen kia quả thực đã để lại cho cậu những trận đòn khó quên.

Đến nỗi vừa nhìn thấy là thần kinh cậu đã nhắc lại nỗi đau trong ký ức.

Một người trưởng thành đã lâu như Dịch Khiêm giờ lại cào cào vào mép quần y như hồi nhỏ.

Đã lâu không gặp, Dịch Khiêm lại sợ hãi gọi một tiếng “anh” trước khi bị đánh, giống hệt như lúc nhỏ, những mong có thể đổi lấy chút mềm lòng hiếm có của Giang Trạm.

Tất nhiên Giang Trạm đã nghe thấy. Năm Dịch Khiêm sáu tuổi thì được đưa tới bên cạnh hắn, sao hắn có thể không nhận ra thằng nhóc này đang giả bộ ngoan ngoãn để tránh ăn đòn. Nhưng cũng có lẽ là vì đã nhiều năm không thấy nên hắn chợt cảm thấy hơi lạ.

Hắn ung dung hỏi: “Cậu còn biết sợ à? Anh còn tưởng đã lâu lắm không nghiêm túc dạy dỗ nên chuyện gì cậu cũng dám làm đấy.”

“Đứng lên, úp mặt vào tường.”

Hiển nhiên là Giang Trạm muốn vào tư thế luôn rồi nói gì thì nói sau. Dịch Khiêm chỉ đành căng da đầu, cởi qu@n rồi úp mặt vào tường.

Thực ra vừa thấy roi mây là cậu đã biết hôm nay kiểu gì cũng mất một tầng da rồi, nhưng anh hai không khỏi cũng nặng tay quá.

Cậu chưa bao giờ chống lại bất kỳ quyết định nào của Giang Trạm, nhưng cũng không khỏi cảm thấy tủi thân. Chuyện này cậu đâu phải nhằm vào Quý Thu Hàn, mà hoàn toàn là vì suy nghĩ cho an toàn của Giang Trạm cho nên mới đưa ra phương án phòng ngừa cho tình huống xấu nhất.

“Sao, oan lắm à?”

Giang Trạm cũng không vội đánh người, hắn cầm roi mây đứng dựa vào tường. Nếu không phải tư thế của hai người quá mức rõ ràng thì khéo còn tưởng đây là một vị phụ huynh có tư tưởng vô cùng cấp tiến đang nói chuyện với đứa nhóc nhà mình.

“Vậy được, cậu nói trước xem, cậu định dùng nó trong hoàn cảnh nào?”

Dịch Khiêm rầu rĩ nói: “Em sai rồi, anh cứ đánh em đi là được.”

Giang Trạm hừ một tiếng. Trừ Quý Thu Hàn, không ai dám giở thói giận dỗi ra với hắn. Hắn chẳng khách khí nữa, cầm roi quật luôn.

Giang Trạm đánh người không bao giờ nương tay, roi mây giơ lên rồi xé gió lao xuống, cấp bậc khác hẳn với dây lưng.

Dịch Khiêm nghiến răng đọc tới “năm” thì bỗng thấy thắt lưng đau đớn, chân hơi trượt về phía trước.

Cậu chợt phản ứng, vội đứng thẳng lại: “Xin lỗi anh hai, lại đi ạ.”

Giang Trạm dừng tay, cau mày hỏi: “Thắt lưng cậu làm sao thế hả?”

Không hiểu sao, cảnh tượng h0an ái khi chìm trong men rượu đột nhiên hiện lên rõ rệt trong đầu. Cậu nghĩ, chắc là do... sử dụng quá mức.

Cổ họng Dịch Khiêm khô khốc, chỉ nói: “Không sao ạ, là do em không đứng vững. Em đếm lại từ một tới năm, anh đánh đi.”

Thấy thái độ của cậu, Giang Trạm hiếm khi thực sự nổi cáu: “Cậu được đấy, mới đánh vài cái rồi giờ làm mình làm mẩy với anh có đúng không?”

“Vừa rồi Chu Vực còn khen cậu một lúc lâu, nói mấy năm nay, cậu làm việc càng lúc càng có tác phong như anh. Trước nay cậu ta luôn nói anh đánh cậu quá mức, sợ anh quản lý cậu quá chặt thì sau này cậu sẽ khó làm việc.”

Dịch Khiêm sửng sốt, Giang Trạm rất ít khi “nói chuyện” khi đang dạy dỗ người khác.

Nhưng Giang Trạm lười để ý cậu, “Nhưng cậu tưởng anh không biết à? Thằng nhóc cậu từ nhỏ đã láu cá... giả bộ ngoan ngoãn trước mặt anh rồi sau lưng làm mấy thứ linh tính còn ít chắc? Trong đầu đã một đống ý xâu lại còn to gan, anh mà mặc kệ thì chắc cậu lật trời rồi.”

Dịch Khiêm đỏ mặt, có lẽ cũng đã nhớ tới... hồi ức nào đó.

“Anh, em...”

“Anh hỏi cậu, nếu thực sự có một ngày anh Quý của cậu thật sự dùng chức quyền của mình làm gì đó, vậy trước khi sử dụng những thứ kia, cậu có hỏi anh không?”

Bình luận

Truyện đang đọc