GIANG HỎA DỤC CHÂM SƠN

Mèo con cứ kêu meo meo, càng lúc càng gấp gáp, giờ không giấu được vào đâu nữa.

Dịch Khiêm xấu hổ khi bị phát hiện, đành phải vươn tay ôm lấy nguồn phát ra âm thanh vừa bị giấu vào ổ chăn ấm áp bên cạnh.

Đó là một con mèo con gầy to bằng lòng bàn tay, đôi mắt vừa mới mở, toàn thân trắng như tuyết và có lông tơ, chỉ có hai cái tai nhỏ là màu cam sữa.

Có vẻ như nó đang rất đói, lo lắng kêu meo meo, còn thè chiếc lưỡi nhỏ ra, trông rất đáng thương.

“Anh Quý, để em cho nó ăn trước…”

Dịch Khiêm ôm mèo con trong lòng bàn tay, cầm lấy bình sữa nhỏ trên tủ đầu giường. Mèo con ngửi thấy mùi sữa lập tức liền hăng hái m*t núm v* giả, cái bụng nhỏ nhắn của nó dần phồng lên.

Quý Thu Hàn hiểu ra rồi, thì ra tiếng động trước khi anh vào phòng chính là lúc Dịch Khiêm đang giấu nó.

“Giang Trạm không cho em nuôi à?”

Có lẽ là do mới bị đòn nên thanh niên luôn hoạt bát giỏi giang giờ lại có vẻ vô cùng hiền lành vô hại. Cậu cúi đầu chăm chú cho mèo ăn, nghe anh hỏi thì vẻ mặt hơi mất mát, rồi khẽ gật đầu: “Vâng… anh hai không thích nuôi thú cưng trong nhà…”

“Anh Quý, anh đừng nói cho anh hai được không? Mấy hôm trước em nhặt được nó sau núi, còn nhỏ quá. Chờ nuôi nó lớn hơn chút rồi em sẽ thả nó đi, không để nó chạy lung tung đâu.”

Dáng vẻ Dịch Khiêm dịu dàng sạch sẽ, khi nói “được không” còn mang ý thỉnh cầu nho nhỏ. Quý Thu Hàn duỗi tay vuốt nhẹ bụng mèo con, cảm thấy vuốt cũng thích ghê.

“Em muốn nuôi nó trong nhà à?”

Mắt Dịch Khiêm sáng lên, nhưng rồi nhanh chóng ảm đạm: “Được không anh Quý? Em sợ anh hai không đồng ý, đến lúc đó lại đánh em… Thôi, đừng chọc giận anh ấy nữa, mấy hôm nữa em sẽ đưa nó cho Nguỵ Vi.”

Khuôn mặt Dịch Khiêm vốn trông rất ngoan ngoãn, đôi mắt cậu lúc này lại trông y như bé mèo trong ngực, vừa dịu ngoan lại vừa mang chút ánh sáng hy vọng.

Thật sự quá mức khiến người khác đồng cảm, ngay đến Quý Thu Hàn cũng không chống đỡ được.

Anh bế bé mèo lại, “Một nhóc mèo thì có thể chiếm bao nhiêu chỗ chứ, em đừng nói là mèo của em là được, để lát nữa anh nói với anh ấy.”

Khi Giang Trạm xong việc rồi xuống lầu liền thấy Quý Thu Hàn đang mang vẻ mặt đau đầu ngồi trên sofa, trong ngực đang ôm một con vật gì đó không xác định, trông giống như chuột, tay phải còn cầm một bình sữa nhỏ, trông có vẻ rất là… mệt mỏi.

Giang Trạm vẫy tay gọi một tách café rồi bước tới ngồi xuống, lúc này mới phát hiện đó là một con mèo con.

Giang Trạm nhíu mày: “Mèo ở đâu vậy?”

Vừa thấy Giang Trạm, Quý Thu Hàn đã chỉ muốn ném cái thứ phiền toái trong tay mình cho hắn xử lý.

Quần áo anh dính đầy sữa do mèo nhỏ ăn vãi ra. Quý Thu Hàn rất thích sạch sẽ, thậm chí còn hơi quá mức, hơn nữa anh cũng rất ghét ồn ào. Bình thường, anh sẽ không tiếp xúc với những sinh vật chưa cao tới đầu gối mình trong vòng ba mét.

Tất nhiên không thể có chuyện dỗ dành gì gì đó được, nghiệp vụ phải nói là trống không.

Nhưng nghĩ mình đã đồng ý với Dịch Khiêm rồi nên Quý Thu Hàn vẫn cố nhịn.

“Vừa rồi chạy vào sân, em thấy nó đáng thương nên ôm vào.”

Giang Trạm thấy Quý Thu Hàn mãi chưa nhét được bình sữa vào miệng nó, hắn dứt khoát duỗi tay túm sau gáy mèo con xách ra, ghét bỏ nói:

“Lông mới lưa thưa, trông xấu như thế mà em cũng mềm lòng à?”

Nhóc mèo kia cứ như thể nghe hiểu tiếng người, đôi tai nhỏ màu cam của nó dựng đứng, sau đó nó thè chiếc lưỡi màu đỏ non nớt ra rồi dữ tợn nhe răng với Giang Trạm.

“Anh có thể chỉ nói chuyện thôi được không hả, buông ra đi, đừng làm nó đau.”

Quý Thu Hàn đánh lên tay Giang Trạm, nhưng Giang Trạm vẫn xách nhóc mèo hoang lên săm soi.

“Sân nhà đầy bậc thang với cột, đến chim còn không bay vào được, sao lại có mèo?”

Vẻ mặt Giang Trạm biết thừa: “Em đi thăm Dịch Khiêm, nó đưa cho em đúng không?”

Quý Thu Hàn thấy Giang Trạm đã phát hiện nên chẳng buồn kiếm cớ nữa.

“Ừm, thằng bé sợ anh không đồng ý cho nuôi nên vẫn lén nuôi trong phòng, vừa rồi em nghe thấy nó kêu quá mới bế ra đây. Thằng bé mới bị anh đánh, giờ chỉ muốn nuôi một nhóc mèo mà thôi, anh đừng mắng làm gì.”

Giang Trạm nhéo nhéo gáy mèo con rồi ném nó lại vào lòng Quý Thu Hàn, còn giơ ngón tay ra cố tình véo đôi tai nhỏ màu cam của nhóc mèo.

“Thế sao em không nghĩ, vừa rồi anh đã vào phòng nó rất lâu mà không thấy mèo kêu, thế mà em vừa vào đã có hả?”

Giang Trạm hừ một tiếng: “Nhất định nó đã đoán được em sẽ đi thăm nó, biết nói với em mới có tác dụng nên mới cố ý lấy mèo ra thôi. Quan trọng nhất là nó biết anh sẽ không cho nuôi nên mới cố ý dỗ dành em đó. Thằng ranh này, ăn đòn rồi mà còn không thành thật.”

Quý Thu Hàn trấn an mèo nhỏ đang nằm dài vì bị Giang Trạm ném: “Chậc… thế anh có nuôi không? A Khiêm còn nói là sợ anh mắng, còn nói nếu anh không đồng ý, thằng bé sẽ…”

“Nó nói nếu anh không đồng ý thì thôi, đừng chọc giận anh, cứ để nó nuôi thêm mấy ngày rồi nó sẽ tặng người khác chứ gì?”

Thấy hắn nói những lời giống như đúc, nửa câu còn lại của Quý Thu Hàn không phát ra được nữa. Giang Trạm thấp giọng cười, đại khái là cảm thấy vẻ mặt của anh quá đáng yêu, cho nên không nhịn được cúi người hôn lên lông mi của anh.

“Ngoan, phát hiện bị lừa cũng không sao mà. Dù sao thằng nhóc kia có gương mặt rất dễ khiến người khác mềm lòng, hơn nữa nó đã dùng chiêu này nhiều năm lắm rồi, không biết đã thành công bao nhiêu lần ở chỗ mẹ với chị cả ấy chứ…”

Giang Trạm vẫn mỉm cười, nhìn mèo nhỏ đã ăn no nê trong lòng Quý Thu Hàn, “Cũng được, ít nhất lần này nó đã biết kiềm chế, chỉ mang mèo tới thôi.”

Nghe Giang Trạm “chỉ bảo” mấy câu, Quý Thu Hàn cũng sực tỉnh, sao anh lại mang mèo ra đây nhỉ…?

Có lẽ là vì không ai nỡ từ chối ánh mắt chờ mong của thanh niên kia chăng?

“Cậu ấy còn từng nuôi thứ gì khác à?”

Giang Trạm nghe vậy thì lắc đầu: “Nuôi? Nó ấp ra thì có.”

Nhớ lại cảnh tượng hỗn loạn lúc đêm khuya kia, đến giờ Giang Trạm vẫn thấy sợ.

“Lúc nhỏ, không biết nó kiếm đâu được một ổ trứng rắn, sau đó nó giấu trong phòng ngủ, người hầu quét dọn cũng không phát hiện. Ban ngày thì không sao, nhưng sau đó nó ấp ủ thế nào mà tận mấy chục con rắn bò đầy tầng hai. Gầm giường bình hoa toàn rắn.”

“….”

Thái dương Quý Thu Hàn giật giật, thực sự là những lời miêu tả của Giang Trạm quá mức gây liên tưởng.

“Sau đó thì sao?”

“Mười mấy người phải bắt suốt đêm chứ sao, nếu mẹ mà không ngăn thì anh đánh gãy chân nó rồi.”

Quả thực… với người luôn không ngủ sâu như Giang Trạm, có thể tưởng tượng ra hắn tức giận tới mức nào.

“Thế xử lý… mấy con rắn đó thế nào?”

Giang Trạm vừa lập tạp chí kinh tế vừa khụ một tiếng: “Tất nhiên là bảo người dưới đánh chết hết rồi, nhưng sau đó nghe nói họ đều mang đi nấu canh hết, dù sao cũng không có độc.”

“Nấu canh?” Quý Thu Hàn chau mày, “Anh không sợ để lại bóng ma tâm lý cho đứa nhỏ à?”

Vẻ mặt Giang Trạm không sao tin được: “Em lại còn quan tâm xem có để lại bóng ma tâm lý cho nó không à? Nửa đêm anh tỉnh dậy, một con rắn chui ra khỏi dép lê của anh, suýt nữa anh đã nổ súng. Anh mới là người có bóng ma tâm lý đây này!”

“Anh…” Quý Thu Hàn không nhịn được bật cười, cười tới mức ngực run rẩy.

Giang Trạm cũng không vội vàng, chỉ bình thản lật tạp chí: “Em cứ cười đi. Để thằng nhóc kia phát hiện em dễ tính rồi thì lần sau nó sẽ lại như thế nữa. Đến lúc nhận ra mình bị nó lừa, em đừng có tới tìm anh bảo anh dạy dỗ nó nhé.”

Khó có được một buổi chiều nhàn rỗi thong thả, khói mù bao phủ đoạn thời gian trước dường như đang chậm rãi tan biến. Hai người ngồi trên sofa trò chuyện, ngoài khung cửa sổ sát đất là những cành cây đang dần rụng xuống. Mùa đông sắp đến rồi.

Người hầu thấy đã đến giờ nên mang một bát canh gà hầm với nhân sâm và kỷ tử đến. Canh đã cố ý làm theo khẩu vị của Quý Thu Hàn, nước hầm khá nhạt.

Nhưng khuôn mặt tươi cười của Quý Thu Hàn lại đang dần dần nhăn lại, anh không muốn nhận, Giang Trạm thì đã cầm lên, còn lấy thìa khuấy cho nguội.

“Mau uống canh đi, hai tiếng nữa mới ăn cơm mà.”

Giang Trạm cảm thấy nhiệt độ ổn rồi mới đưa cho Quý Thu Hàn. Hắn đã tự tay đưa, dù Quý Thu Hàn có không muốn uống thì cũng phải nhận lấy trước đã. Anh cầm thìa, nhẹ nhàng khuấy nước canh.

“A Khiêm từ nhỏ đã bị anh quản nghiêm vậy rồi mà vẫn nghịch ngợm nhỉ?”

Giang Trạm sợ mèo con tỉnh dậy sẽ lại quậy phá làm đổ canh nóng lên người, cho nên dứt khoát lấy nó ra khỏi đùi Quý Thu Hàn rồi đặt lên thảm.

“Em chỉ toàn thấy anh đánh nó nhiều, chứ có bao giờ thấy nó chọc giận anh đâu, lúc đó mới đau đầu.”

“Nó ấy mà, từ nhỏ đã giả bộ ngoan ngoãn, còn lén anh đua xe trốn học, không thiếu một thứ gì. Nó lừa luôn cả tài xế, giấu mấy học kỳ rồi anh mới phát hiện. Em có thấy mấy chiếc xe thể thao trong gara không? Toàn là của nó đấy. Năm đó nó canh thời gian anh ngủ rồi nửa đêm trèo tường rồi ra đường vành đai 5 đua xe…”

Gara phía sau Giang trạch đỗ một dãy xe thể thao cực đỉnh, hàng chục chiếc xếp thành hàng, và rất nhiều trong số đó là phiên bản giới hạn trị giá hơn ngàn vạn. Quý Thu Hàn vẫn luôn nghĩ đó là sở thích đốt tiền của Giang Trạm, không ngờ lại là của Dịch Khiêm.

Nhưng hiển nhiên, Quý Thu Hàn không thể liên tưởng thiếu niên vừa tri kỷ vừa chu đáo ở nhà đến phú nhị đại ăn chơi trác táng nửa đêm đi nhiễu dân kia…

Quý Thu Hàn ho khan hai tiếng, sau đó cầm khăn giấy lau khóe miệng.

“Đua xe rất nguy hiểm, còn gây mất an toàn công cộng, nhưng em thấy những chiếc xe đó đều bám bụi, chắc đã lâu cậu ấy không lái rồi.”

Giang Trạm khẽ “ừm” một tiếng, rồi đột nhiên dùng thái độ đầy ẩn ý hỏi anh:

“Em à, làm sao em có thể chắc chắn rằng đống bụi bám trên đó không phải do thằng nhóc kia cố tình ‘làm ra’ cho chúng ta xem? “

Cái thìa chợt khựng lại, khuôn mặt của Quý Thu Hàn hiện lên vẻ kinh ngạc.

“Ha ha.” Nhìn vẻ mặt anh, Giang Trạm cười càng to hơn, “Em thực sự quá coi thường nó rồi, nhưng cũng phải thôi. Khi nó hai mươi thì nhìn trông chỉ như mười lăm mười sáu, giờ thì trông như chỉ ngoài hai mươi vậy. Nhưng em nghĩ xem, anh đã giao cho nó quản lý doanh thu của cả một tập đoàn lớn như vậy, không có chút tài năng sao được.”

Cười xong, Giang Trạm cũng không định bôi xấu thằng nhỏ nhà mình nữa. Hắn đóng tạp chí lại, cầm bản thảo giả mạo vừa mang xuống đặt trên bàn lên.

Còn đưa cho Quý Thu Hàn thêm một chiếc USB màu bạc.

“Được rồi, nó đã giải thích hết. Bản cứng cùng bản mềm đều ở đây, anh giao lại cho em xử lý.”

Giang Trạm nói: “Em yêu, tài liệu này quả thực đã làm từ rất lâu trước kia rồi. A Khiêm quá đề phòng mọi chuyện liên quan đến anh, cũng không phải do lỗi của nó, em đừng giận nó nữa nhé.”

“Em mà giận thì còn giúp nó nuôi mèo chắc?” Quý Thu Hàn xoay hai phần tay áo đã loang lổ vết sữa, “Giang Trạm, nhưng anh không cho nuôi cũng có lý đấy… Bẩn quá…”

Giang Trạm biết anh lại lên xem Dịch Khiêm, chỉ cười cười, “Em yên tâm, anh hiểu thằng nhóc a Khiêm đó nhất. Trong lòng nó biết ai đối tốt với mình, nó cũng biết em che chở nó, sau này chắc chắn nó sẽ không làm gì ảnh hưởng tới em đâu.”

Gió: a Khiêm, cưng báo quá, nhưng mà chuỵ thích cưng ghê =)))))

Bình luận

Truyện đang đọc