GIANG HỎA DỤC CHÂM SƠN

Sáng sớm mấy ngày sau, Giang Chu vẫn luôn ở bên ngoài “theo đuổi giấc mộng thiều niên” đã trở lại.

Từ sau khi hợp tác mấy màn biểu diễn siêu ngầu với đám Chân Hải Triều, nhóm nhạc Snowheart thực sự đã nổi tiếng một hồi trong giới của họ, cũng được mời tham gia một số lễ hội âm nhạc lớn nhỏ khác. Một số công ty thu âm còn đề nghị ký hợp đồng với cậu.

Nhưng Giang Chu đều từ chối, lần này cậu về cũng là để thu dọn đồ chuẩn bị đi học.

Cậu đã xin nghỉ cả buổi lễ khai giảng của trường Boston rồi, lằn này không thể kéo dài thêm nữa. Còn về việc học tài chính hay học âm nhạc thì đến cuối cùng vẫn là đại tiểu thư thương em trai, cho nên đã để cậu bé học ngành sáng tác nhạc mà cậu vẫn thích. Cậu cũng sắp bắt đầu cuộc sống đại học mới tại ngôi trường âm nhạc hiện đại hàng đầu nước Mỹ.

Lúc bước vào, Giang Chu ăn mặc rất nhẹ nhàng, áo khoác màu trắng cùng quần jean xanh nhạt, có trời mới biết khi vừa xuống tàu điện ngằm 40 phút trước, cậu vẫn đang mặc phong cách nổi loạn punk roc của Vivienne Westwood.

Nhưng bây giờ, món đồ thời trang mà Giang Trạm có lẽ sẽ cau mày và khiển trách vì "mặc quần áo đã rồi mới được vào" đã được thay trước và cho vào ba lô. Dù sao hôm nay cậu cũng sẽ đi, vì vậy cứ nên mặc bình thường chút thì hơn.

Mùa đông sắp đến, nhiệt độ bên ngoài vào buổi sáng đã rất thấp, Giang Chu lại không có xe đi lên, dọc đường đi, gió núi cứ liên tục lùa vào mấy khe hở quần áo. Cậu xoa xoa tay rồi hà hơi cho đỡ lạnh, vừa ngẩng đầu thì thấy một chú mèo con đang lười biếng ngủ trưa giữa tấm thảm.

Giang Chu ngạc nhiên, Giang gia trước nay có nuôi thú cưng đâu. Khi còn sống, bố cậu thậm chí còn ghen với cả con mình, làm sao có thể để sinh vật gì hấp dẫn ánh mắt của mẹ được.

Giang Trạm và Quý Thu Hàn đang dùng bữa sáng trong phòng ăn, Dịch Khiêm cũng ở đây. Cậu không yếu ớt như vậy, vết thương đỡ chút là bắt đầu làm việc, còn gọi Giang Chu lại đây ăn cùng.

Giang Chu bế mèo nhỏ, chào anh trai cùng anh Quý rồi ngồi cạnh Dịch Khiêm, người hầu mang một bộ đồ ăn mới lên.

“Anh Khiêm, anh nuôi mèo lúc nào vậy?”

Dịch Khiêm vươn ngón tay gãi cằm mèo con trong lòng Giang Chu, mèo con rất thân với cậu, còn làm nũng cúi đâu cho cậu xoa xoa: "Anh mới nuôi nó gân đây thôi."

Toàn thân mèo con trắng nõn, chỉ có hai cái tai nhỏ màu cam sữa dựng đứng lên khẽ nhúc nhích, hai mắt ướt át, ngay cả một thẳng nam siêu cấp vũ trụ như Giang Chu cũng không khỏi vuốt v e nó mấy lần.

"Đây là giống gì vậy? Đáng..."

Dịch Khiêm còn chưa nói gì, Giang Trạm ngồi trên chủ vị đã liếc sang rồi hừ lạnh: “Không biết nhặt ở cái đống rác nào về, xấu quá đi mất.”

Giang Chu: “.....” Đành phải nuốt câu đáng yêu quá lại vào miệng.

Giang Chu sờ sờ mèo, có vẻ anh trai cậu không thích mấy thứ đáng yêu rồi. Cũng phải thôi, nhìn anh Quý thì biết, có khi phải là loại mèo cao ngạo, chỉ lười nhác li3m móng vuốt rồi không thèm để ý đến ai thì may ra anh mình mới quan tâm chút được.

Nhưng Giang Chu phát hiện Dịch Khiêm bên cạnh đã lặng lẽ vươn hai ngón tay bịt hai cái tai nhỏ của bé mèo, nhỏ giọng nói: “Không nghe... chúng ta rất đẹp mà.”

Giang Chu: “........?"

Lúc cậu tới đây còn chưa ăn sáng, cho nên giờ đã hơi đói rồi, liền đặt mèo xuống. Ai ngờ mèo nhỏ vừa thoát khỏi tay cậu đã nhảy lên đùi, sau đó nhảy thẳng lên bàn ăn.

Nó lắc thân thể trắng muốt rồi bò ra chỗ Giang Trạm, sau đó không chút khách khí lăn trên bàn, cuộn tròn bên cạnh bát súp còn ấm của Giang Trạm và thoải mái kêu meo meo.

Giang Trạm lập tức cảm thấy nó có thể là một con mèo xã hội đen cứng rắn đội lốt cừu non. (giống hệt Dịch Khiêm =))))

“Ờm... mèo nhỏ có tên chưa ạ?”

Dịch Khiêm cũng cảm thấy con mèo này quá táo bạo, bàn ăn có bốn người, thế mà nó chỉ chọn ông chủ lớn không thích nó nhất.

“Vẫn chưa, em có đề nghị gì không?”

Giang Trạm dùng đũa chọc vào con mèo con đang nép bên cạnh bát của mình, vì trời lạnh nên chắc nó lăn ra đây sưởi ấm. Giang Trạm nắm tai nhỏ của nó kéo kéo: “Còn đặt tên làm gì, cứ gọi nhóc xấu xí là được.”

“Chậc, anh đừng có quấy rối vậy được không hả.”

Ánh mắt ghét bỏ của Quý Thu Hàn chẳng cần che giấu, mèo nhỏ bị ép rời khỏi mấy chỗ ấm áp thì không hài lòng kêu meo meo.

Quý Thu Hàn lấy mèo khỏi tay Giang Trạm rồi đưa nó cho Dịch Khiêm đã đau lòng nãy giờ: “Anh thấy hình như hôm qua em đã gọi nó, có phải đã nghĩ xong rồi không?”

Dịch Khiêm nhìn anh Quý bằng ánh mắt cảm động. Cậu đỡ mèo con, âu yếm chạm vào đôi tai nhỏ màu cam và bộ lông mềm mại trên lưng nó rồi nhẹ nhàng nói: “Vâng... em đã nghĩ được một cái tên rồi. Anh Quý, nó có hai cái tai màu đặc biệt ghê, hay là gọi nó Nhị Hoa được không?”

“Khu!! Khụ khụ..??!”

Giang Chu không kịp nuốt ngụm sữa đậu nành, sặc lên tận mũi.

Nhị Hoa??? Xin hỏi trưởng thôn nhặt được cái tên này trong quyền từ điển rơi ở ruộng nào vậy?

Ngay cả vẻ mặt Quý Thu Hàn cũng đã hơi kỳ lạ.

Dịch Khiêm hỏi: “Tên không hay à??

Giang Chu lau sữa đậu nành trên miệng, uyển chuyển nói: "Khụ... cũng không phải. Nhưng mà anh Khiêm... anh không cảm thấy cái tên Nhị Hoa này có hơi.

Có hơi không hợp với khí chất của anh à.

Dịch Khiêm: “Hả? Anh thấy rất hay mà, hơn nữa nó là bé gái đấy... Anh, anh thấy sao?”

Giang Trạm đặt bát xuống: “Cũng không tệ lắm.”

Giang Chu: “......."

Quý Thu Hàn: “........."

Quả nhiên, Quý Thu Hàn bình tĩnh hơn rất nhiều, "....Được, em muốn gọi nó thế nào cũng được."

Xem ra anh rất muốn nể tình gọi một tiếng, nhưng không sao gọi được ra miệng, thôi cứ ăn trứng gà Giang Trạm bóc cho anh đi thì hơn.

Giang Chu có chút đồng tình nhìn con mèo con này. Theo cậu thì ít nhất cũng nên gọi Louise, Nana, Saline v.v.... như vậy mới đúng chứ. Ở cái khu toàn người giàu này mà lại gọi cái tên nông thôn như Nhị Hoa thì làm sao sau này nó hoà nhập bạn bè được.

Sau khi ăn sáng xong lúc 8 giờ, Giang Chu lên lầu thu dọn hành lý, Giang Trạm vừa định ra ngoài đã thấy Quý Thu Hàn mở hẳn 3 chiếc notebook trên sofa phòng khách: “Sao không tới thư phòng?”

Quý Thu Hàn xoa xoa cô: “Còn chút nội dung nữa thôi, ăn no quá, lát em muốn ra vườn đi dạo chút cho tiêu cơm.”

“Em ăn có bao nhiêu đâu chứ.”

Quý Thu Hàn dừng lại, anh đây đầy cặp kính trên sống mũi, nhìn người nào đó vừa dõng dạc tuyên bố.

“Một bát cháo tôm, sáu cái sủi cảo, hai bánh đường nâu.”

Anh tiếp tục phàn nàn: "Và khi em nói em không thể ăn nữa, anh còn bắt em ăn thêm một quả trứng luộc."

Giang Trạm khụ một tiếng: “Sao hôm nay ngoan vậy? Em gầy quá mà... À, hôm nay người trong đội của em không tới đây sao?”

“Có, nhưng chắc muộn chút. Buổi sáng, đám Phương Bân còn phải họp, 10 rưỡi họp xong mới tới đây được.”

Quý Thu Hàn duỗi tay kéo Giang Trạm phía sau sofa lại: “Sáng em đã ăn nhiều vậy rồi, cho nên...”

“Không được.”

Dường như Giang Trạm đã đoán được anh muốn gì, “Dù bận rộn cỡ nào cũng phải ăn vào lúc 12 giờ, có thể ăn ít, nhưng không được phép bỏ. Dạ dày em vẫn chưa dưỡng tốt, đầy đều là do trước kia em ăn uống không có quy luật. Nêu chưa xong việc thì em cứ để họ ở lại, bảo người hầu một tiếng là được.”

Quý Thu Hàn không buông tay, anh ngẩng đầu lên chân thành nói: “... Chỉ muộn một giờ thôi được không?”

Giang Trạm cúi người hôn lên mặt anh: “Muộn một phút cũng không được, anh sẽ bảo dì Tần báo cáo với anh, nếu muộn...”

Có vẻ Quý Thu Hàn đã biết sau đó Giang Trạm sẽ nói gì, anh vội chặn lại: “Được rồi được rồi, em biết rồi."

Không đạt được mục đích, anh thậm chí còn hất luôn tay người yêu ra.

Giang Trạm buồn cười: “Anh phải đến thành phố B nên trưa không về đâu... em ở nhà...”

"Ở nhà ăn uống đầy đủ, nghe theo chỉ dẫn của bác sĩ, có kết quả kiểm tra phải gửi luôn cho anh. Nếu ra ngoài thì gọi Phương Bắc hoặc Hướng Nam."

Quý Thu Hàn xua xua tay, không khỏi thúc giục hắn: “Em thuộc lòng mấy điều khoản của Giang tổng rồi, Giang tổng yên tâm, em đồng ý, mau đi đi.”

Chắc chỉ có Quý Thu Hàn mới dám thúc giục Giang Trạm rời đi như vậy.

Ra cửa, Giang Trạm mới vừa lên xe, còn chưa kịp khởi động, nhìn kính chiếu hậu đã thấy Giang Chu kéo một đống hành lý lớn nhỏ ra ngoài.

Cũng không phải không có người hầu giúp cậu, mà là Giang Chu không nói thì đương nhiên người hầu ở cửa đều ăn ý coi như không thấy gì. Dù sao thì ai cũng không muốn biểu hiện “quá mức chủ động” với vị thiếu gia nhỏ hàng năm đều ở Anh này khi Giang Trạm vẫn còn đang nắm quyền.

Quần áo cùng đồ đùng hàng ngày của Giang Chu ở Giang trạch cũng không nhiều lắm; còn chưa đầy một vali hai mươi tắc. Nhưng lưng cậu còn đeo chiếc hộp đàn cao đến nửa người, hai tay xách hai thùng dụng cụ chỉnh âm vừa to vừa nặng, ngón tay đã lạnh tới mức hơi đỏ lên.

Giang Trạm chỉ thoáng liếc qua cửa số xe rồi bảo Dịch Khiêm lái xe đi, nhưng đúng lúc này, vừa vặn Giang Chu buông hành lý thở một hơi. Cậu đang ngẩng đầu, hình như đang nhìn sang bên này.

Kính cửa số của chiếc Bentley màu đen từ bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong, nhưng từ góc độ của Giang Trạm, lại đúng lúc đối diện với ánh mắt Giang Chu.

Không biết nghĩ tới chuyện gì, Giang Trạm trong xe bực bội chậc một tiếng, rồi cửa số xe lập tức hạ xuống, hắn nói: “Giang Chu, lại đây.”

Bình luận

Truyện đang đọc