GIANG HỎA DỤC CHÂM SƠN

Quý Thu Hàn cũng không biết Giang Trạm đã dùng phương pháp thần thông quảng đại nào mà lại có thể đưa hai tài xế gây tai nạn từ chỗ cảnh sát về “xử lý riêng”. Anh cúi đầu, thì thầm gì đó với Giang Trạm, Giang Trạm nghe xong thì vỗ vỗ lên tay anh, ý bảo hắn đã biết chuyện vừa xảy ra ở Duyệt Sơn.

“Thời gian xảy ra hai sự việc này quá trùng hợp. Lúc 8:30, Trương Đông Lâm dẫn mọi người ra khỏi đội. Cùng lúc đó, xe của anh gặp tai nạn trên đường trên cao. Mục đích của họ rõ ràng là khiến chúng ta mất cảnh giác rồi trở tay không kịp, một khi…”

“Ông chủ!! Tôi thực sự không biết gì hết!!”

Một người đàn ông trung niên trong đó lắp bắp rồi bò về phía trước, “Tôi chỉ là lái xe thôi! Tôi chỉ biết phải lái xe đến thành phố A! Còn lại thì không biết gì hết!! Cầu xin ngài tha cho tôi đi!!”

Bất cứ ai cũng có thể nhận ra, trong gian phòng này, người có quyền quyết định chính là Giang Trạm trên giường bệnh. Dường như người đàn ông kia cũng hiểu rất rõ, chỉ tiếc còn cách Giang Trạm một mét, hắn đã bị Từ Lãng đạp mạnh ra đất.

Từ Lãng vặn cằm hắn, lại cầm cơ lê đập thêm: “Không biết? Ai sai chúng mày lái xe? Người bên trên liên lạc với chúng mày là ai?! Chúng mày đã làm gì với hàng hoá trên xe?!”

Từ Lãng hung ác tra hỏi, hoàn toàn khác với hình ảnh tao nhã dịu dàng mà anh gặp ở Lập Giang ngày đó.

Có lẽ khi nhìn thấy đôi mắt trong veo của Tôn Chính bị thanh thép đâm thành một lỗ đẫm máu, những bí mật và tình cảm cất giấu bao năm trong lòng anh đã hoàn toàn bị thiêu thành một mảnh tro tàn.

Bị cờ lê thép đánh trúng, người đàn ông kia gào lên thảm thiết, ngửa đầu ngã xuống cách đó cả mét, máu tươi phun ra từ miệng trộn lẫn với mấy chiếc răng gãy rồi gục xuống.

“Không, biết…, thật sự, không biết…”

“Anh Giang, lịch sử cuộc gọi đã được khôi phục.”

Lúc này, một nữ thư ký ngồi bên cạnh đứng dậy. Cô có mái tóc xoăn dài ngang vai xinh đẹp, dưới nhiệt độ gần như bằng 0, bắp chân trần dưới chiếc áo khoác màu lạc đà có một đường cong rất đẹp.

Cô rút điện thoại kết nối với máy tính xách tay. Khi người đàn ông vừa bị bắt thì đã cố ý muốn phá huỷ nên màn hình đã vỡ tung, nữ thư ký tên Cam Lê đến báo cáo với Giang Trạm.

“Anh Giang, theo ghi chép cuộc gọi khôi phục được, trong tháng gần nhất, số điện thoại này đột nhiên bắt đầu thường xuyên liên lạc với một số điện thoại ở nước ngoài. Sau khi kiểm tra, số điện thoại kia hiện đang tạm thời bị khóa ở Thái Lan.”

“Và điều đáng ngờ là chỉ 40 phút trước khi xảy ra tai nạn, chiếc xe tải lớn mà họ đang lái đã đậu ở khu vực nghỉ ngơi, nhưng sau khi nhận được cuộc gọi từ nước ngoài lúc 7:50, họ đã lái chiếc xe tải ra khỏi khu vực nghỉ ngơi và lái lên đường cao tốc trên cao Quảng Hà.”

“Và trong khoảng thời gian từ 8:00 đến 8:30, họ đã gọi đến số này ba lần. Thông qua các cuộc gọi giám sát đường bộ, họ đang tuân theo “chỉ dẫn” ở đầu bên kia và đã cố tình lái xe giảm tốc độ để tìm mục tiêu Cho đến khi họ phát hiện ra chiếc Bentley đen của anh đang ở trên đường cao tốc trên cao Hồ Sơn, họ lập tức lái chiếc xe tải chuyển làn và ép trước xe của anh khiến Tôn Chính không thể vượt lên cho đến khi sự cố xảy ra.”

Cam Lê nói: “Từ đó, em cũng nghĩ như Quý tiên sinh đã suy đoán, họ đã cố tình tính toán thời gian xảy ra tai nạn và sắp xếp hành động tại núi Duyệt Sơn cùng một lúc, mục đích là để chúng ta không kịp trở tay, và quả thực cũng đã đạt được. Sau khi em và Từ Lãng nhận được cuộc gọi về vụ tai nạn của anh, tất cả bọn em ở thành phố A đều đã dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến bệnh viện. Nếu như Quý tiên sinh không đến Duyệt Sơn…, em xin lỗi, anh Giang!! Đó là khu vực em phụ trách, em đã sơ suất!”

Cam Lê cúi đầu xin lỗi. Giang Trạm liếc nhìn đôi giày cao gót hai chiếc khác nhau trên chân người phụ nữ, cũng biết cô gái thường ngày vẫn luôn điềm tĩnh và mạnh mẽ này đã bối rối như thế nào khi nhận được tin hắn bị tai nạn.

“Chuyện này nói sau. Tần Trăn đã đến điều tra chuyện ở câu lạc bộ, cô giúp cậu ta đi.”

Giang Trạm hiểu rõ năng lực làm việc hàng đầu của Cam Lê, nhưng việc điều tra sẽ rất mất thời gian, và nhiệm vụ cấp bách nhất bây giờ là cạy miệng hai người này và lấy thông tin về kẻ chủ mưu đằng sau càng sớm càng tốt.

“Từ Lãng, dẫn người đi hỏi.” Khu VIP này là một dãy phòng, Giang Trạm ra hiệu cho Từ Lãng không cần lãng phí thời gian, kéo người sang phòng bên cạnh hỏi cho “cẩn thận”.

Mà khi Cam Lê báo cáo với Giang Trạm, Quý Thu Hàn vẫn luôn đứng cạnh hắn, không nói gì.

Áo khoác của anh và cả thẻ cảnh sát bên trong đều đã ném lên giường bệnh của Giang Trạm. Nghe Cam Lê báo cáo, Quý Thu Hàn hơi rũ mắt.

Anh ghét bệnh viện.

Anh ghét mùi thuốc sát trùng kinh tởm khiến người ta buồn nôn này.

Nhưng vì sao, vì sao luôn có những kẻ đáng chết cứ muốn gây đau khổ cho anh như vậy?!

Vì sao luôn có kẻ muốn làm hại những người anh yêu thương ngay trước mắt anh…?!

Nghĩ đến tối nay, kẻ đứng sau màn kia sẽ thành công một việc nào đó, bất kể là buộc tội Giang Trạm vì khách sạn trực thuộc Lập Giang chứa chấp kẻ sử dụng ma tuý, hay khiến hắn bỏ mạng ngoài ý muốn vì tai nạn xe cộ…

Bất luận là kết quả nào, sống lưng Quý Thu Hàn vẫn ớn lạnh tới mức anh không thể kiểm soát nổi.

Suýt nữa, anh đã mất Giang Trạm!

Dưới chóp mũi là mùi máu tươi đã lâu không được ngửi thấy, Quý Thu Hàn cúi đầu, nắm chặt bàn tay với những khớp xương tái nhợt.

Sau khi nghe Giang Trạm nói, Từ Lãng đang lệnh cho thuộc hạ phía sau kéo hai người kia sang phòng khác, nhưng đột nhiên lại nghe thấy có người nói, “Chờ chút.”

Người lên tiếng chính là Quý Thu Hàn.

Giọng anh lạnh lùng. Dưới ánh mắt nghi hoặc của những người trong phòng, anh bước về phía người đàn ông kia.

Anh dùng một tay kéo xe đẩy y tế qua, “rầm” một tiếng, đồ dùng kim loại lạnh lẽo được sắp xếp gọn gàng trong hộp thép không gỉ va vào nhau, vang lên tiếng leng keng trong căn phòng yên lặng.

So với chiếc cờ lê nặng trịch trong tay Từ Lãng, chiếc kẹp phẫu thuật màu bạc mà Quý Thu Hàn đang cầm trông rất chuyên nghiệp và tinh tế.

Dường như cảm nhận được Quý Thu Hàn sắp làm gì, Giang Trạm cau mày, nói:

“Thu Hàn, đừng chạm vào những thứ đó, quay lại.”

Đương nhiên, Quý Thu Hàn đã nghe thấy Giang Trạm nói, nhưng anh dường như không hề dao động.

Gần đây anh bị Giang Trạm cấm túc trong Giang trạch, thực sự giống như một con chim hoàng yến cao quý suốt ngày được ăn sung mặc sướng, hàng ngày đi trên tấm thảm sang trọng và mềm mại nhất, vừa dịu dàng vừa xinh đẹp.

Đến mức khiến Giang Trạm dường như đã bỏ qua một vấn đề quan trọng: đó là người yêu của hắn không phải trời sinh đã là một con chim hoàng yến.

Anh sinh ra đã là một con chim ưng.

Một khi bước ra khỏi bầu trời trong Giang trạch, những chiếc lông vũ mà Giang Trạm nuôi nấng cẩn thận, lại vẫn luôn coi như non nớt ấy sẽ một lần nữa dựng lên, từng chiếc lông vũ lấp lánh sắc bén đủ để cắt xuyên qua. bầu trời.

Những ngón tay thon dài của Quý Thu Hàn kẹp hai chiếc kẹp răng cưa bằng kim loại cỡ móng tay trên kẹp phẫu thuật, phát ra ánh sáng bạc lạnh lẽo, giống như một con cá piranha sắc nhọn đang há miệng.

Anh ngồi xổm xuống.

“Tao đã nói rồi…, đừng có cướp đi người tao yêu thương hết lần này đến lần khác như vậy…”

Quý Thu Hàn nhỏ giọng lầm bầm, gã đàn ông trên mặt đất nhìn chằm chằm vào cái kẹp phẫu thuật với ánh mắt sợ hãi.

“Đừng… đừng.”

Cổ họng người đàn ông phát ra một âm thanh run rẩy không thể kiểm soát được, nhìn chàng trai trẻ tuổi trước mắt đang đặt phần răng cưa lạnh lẽo lên mắt trái của mình.

“Nghĩ kỹ lại vấn đề cậu ta vừa hỏi đi rồi trả lời tao, ai sai chúng mày lái xe? Người ở đầu bên kia điện thoại đã ra lệnh là ai? Tại sao thanh thép đột nhiên rơi xuống? Làm sao chúng mày có được thông tin về lịch trình của chiếc xe kia?!”

“Hãy suy nghĩ về tất cả những gì mày biết và trả lời tao! Nếu không, tôi sẽ nhét con ngươi của mày xuống cổ họng của chính mày!”

Quý Thu Hàn nhìn chằm chằm gã đàn ông, đôi mắt đen thẳm.

Giống như màn đêm vĩnh cửu buông xuống dưới lớp băng vô tận ở Bắc Cực.

Mỗi khi anh đặt câu hỏi, chiếc kẹp phẫu thuật lạnh lẽo sẽ đẩy một chút vào hốc mắt của người đàn ông, và những chiếc răng cưa tinh xảo sẽ kẹp nhãn cầu của người đàn ông lên xuống để buộc nó lồi ra ngoài. Ngay lập tức, nhãn cầu của người đàn ông dễ dàng bị kéo ra khỏi hốc mắt.

“Aaaaa!!!!!! Không…! Đừng!!!”

Người đàn ông bị Từ Lãng kẹp chặt và không thể di chuyển, nhưng nhãn cầu của đỏ tươi của hắn đã bật ra khỏi hốc mắt vì động tác tàn nhẫn không hề ngừng lại của Quý Thu Hàn. Cuối cùng, cảm giác kinh sợ đã hoàn toàn đánh sập phòng tuyến tâm lý cuối cùng của hắn.

“Không!! Mắt tôi!!! Tôi nói!! Tôi nói!! Tha cho tôi…!! Là có người!! Ông ta gọi và bảo chúng tôi đến lấy xe ở kho hàng Thiên Hà, nhưng tôi thực sự không biết đó là ai!! Trong điện thoại, ông ta chỉ bảo chúng tôi lái xe đến địa điểm đó, đặt cọc mười vạn, mười vạn này đã chuyển vào tài khoản của tôi, còn nói sau khi xong việc sẽ cho tôi thêm bốn mươi vạn! Tôi bị đám cho vay nặng lãi đuổi giết! Năm mươi vạn này chính là tiền mua mạng của tôi!!”

Người còn lại là bạn nối khố của hắn, vốn dĩ chỉ muốn chia một phần tiền, nhìn thấy tình cảnh trước cửa đã kinh hồn táng đảm, vội vàng bước lên:

“Đúng vậy đúng vậy!! Người kia còn bảo chúng tôi đến đường cao tốc trên cao Quảng Hà, bảo chúng tôi đâm một chiếc ô tô có biển số thành phố A, họ còn cho cả biển số xe của anh nữa! Ông chủ!! Là họ trong điện thoại ra lệnh cho chúng tôi lái xe lên trước xe anh! Xe cũng là của họ!! Chúng tôi thực sự không hề đụng vào hàng hoá trên xe!! Tôi thực sự không biết sẽ xảy ra chuyện!… Tôi, ở nhà tôi còn có vợ con!! Cầu xin ông chủ tha cho tôi!!”

Người đàn ông mặt mũi bầm tím sưng húp đang tuyệt vọng khóc lóc, thậm chí còn muốn lao tới ôm ống quần Quý Thu Hàn để cầu xin thương xót, nhưng Từ Lãng ở phía sau đã nhanh chóng túm tóc hắn lại.

Chỉ có điều máu bẩn ho ra từ cổ họng của người đàn ông chắc chắn đã bắn vào đôi giày da thủ công của Quý Thu Hàn.

“Thu Hàn, anh bảo em lại đây!”

Quả nhiên, giọng điệu của Giang Trạm lần này nghe có vẻ nghiêm khắc hơn trước rất nhiều. Quý Thu Hàn quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt của Giang Trạm, “ngoan ngoãn” đứng dậy, ném chiếc kẹp phẫu thuật đẫm máu xuống chậu kim loại.

Thẩm vấn đều là chiến tranh tâm lý, nếu đã hỏi được đoạn đầu thì đoạn sau hỏi gì cũng sẽ dễ dàng hơn.

Khi Quý Thu Hàn trở lại bên cạnh Giang Trạm, Giang Trạm đã lập tức giơ tay kéo anh đến bên mình. Dư chấn của vụ tai nạn khiến Giang Trạm rất đau đầu, tính kiên nhẫn cũng không tốt như mọi ngày.

“Ngồi cạnh anh, không có anh thì không được đi đâu dù chỉ nửa mét.”

Cũng may giọng Giang Trạm rất nhỏ, chỉ có hai người họ nghe được. Lúc này, cửa phòng bệnh lại bị gõ vang.

Là Nguỵ Vi: “Anh Giang! A Khiêm tỉnh rồi!”

Bình luận

Truyện đang đọc