GIANG HỎA DỤC CHÂM SƠN

Hứa hẹn của Giang Trạm quả thực đã mang tới sức mạnh kỳ diệu.

Quý Thu Hàn đã dần dần chuyển biến tốt đẹp hơn…

Mấy ngày sau, lúc Nguỵ Vi đến Giang trạch khám lại thì thấy Quý Thu Hàn đang ngồi trên sofa múc canh bong bóng cá hầm cẩu kỷ.

Hơi nóng từ chiếc bát sứ nhỏ màu trắng cùng mùi thơm hấp dẫn của thức ăn khiến sắc mặt chàng trai trẻ tốt hơn rất nhiều so với mấy ngày trước.

Nguỵ Vi không tin nổi vào mắt mình, anh Quý đang tự ăn sao?!

“Anh Quý?”

Nguỵ Vi thử gọi, xét đến thái độ vô cùng kháng cự của Quý Thu Hàn đối với “người xa lạ”, tiếng gọi của Nguỵ Vi còn nhẹ hơn cả khi dỗ dành đứa cháu gái ba tuổi rưỡi của lão Triệu cùng khoa.

Giờ Giang Trạm không ở đây, nhỡ đâu anh Quý bị cậu ta doạ sợ tới mức “hét” lên, thế thì nhất định cậu ta sẽ bị anh Giang tiền trảm hậu tấu.

Quý Thu Hàn cũng đã thấy Nguỵ Vi, nhưng anh không hiểu tại sao Nguỵ Vi lại đứng xa mình như vậy.

Nguỵ Vi cực kỳ cẩn thận, chậm rãi nói: “Anh Quý, anh, có, biết, anh Giang đi đâu không?”

Thấy cậu cực kỳ cẩn thận với mình, Quý Thu Hàn bất đắc dĩ nói: “Cậu đứng xa thế làm gì hả, anh không nghe rõ lắm đâu.”

Nguỵ Vi sửng sốt: “!!!!!”

Đây là câu nói bình thường dài nhất mà anh Quý nói với cậu trong nửa tháng qua!!

“Anh Quý!! Cuối cùng anh cũng có thể nói chuyện rồi!!”

Nguỵ Vi bay tới, nước mắt rưng rưng: “Anh Quý, anh khỏi bệnh rồi sao? Tốt quá rồi! Anh có thấy khó chịu chỗ nào không? Đầu còn đau không? Bụng khó chịu không? Anh còn cảm thấy có dị vật trước mặt không??”

Thấy Nguỵ Vi chuẩn bị lấy dụng cụ trong túi ra để kiểm tra mí mắt mình, cuối cùng Quý Thu Hàn cũng phải kéo tay cậu lại.

“Ừm, tốt hơn nhiều rồi.”

Giọng điệu của anh vẫn rất nhẹ nhàng, nhưng thấy Nguỵ Vi nhìn mình bằng ánh mắt căng thẳng và lo lắng, một lúc sau anh mới nói thêm: “Anh không thấy khó chịu, thật sự thấy khá hơn rồi, cậu yên tâm…”

Lần này giọng điệu cũng dịu dàng hơn nhiều.

Nguỵ Vi thở phào nhẹ nhõm một hơi thật sâu. Lúc này, bác sĩ trực đến nhắc nhở đã đến giờ đo lường, Nguỵ Vi nhận máy đo huyết áp rồi nói: “Việc ở đây cứ để tôi làm, anh đi làm việc khác đi.”

Một chiếc vòng đo huyết áp màu đen được quấn quanh cổ tay mảnh khảnh, những mạch máu nhỏ màu xanh tím ngoằn ngoèo dưới làn da trắng lạnh đến gần như trong suốt hiện rõ mồn một.

Nguỵ Vi nhìn giá trị quá thấp trên màn hình, lo lắng nói: “Vẫn dưới mức bình thường. Anh Quý, để huyết áp thấp trong thời gian dài sẽ rất nguy hiểm, sẽ ảnh hưởng đến việc cung cấp máu lên não và tim. Anh nên ăn nhiều món bổ khí dưỡng huyết lại dễ tiêu hóa, ví dụ như thịt dê hầm với đương quy, hạt sen, long nhãn, táo đỏ…”

Nghe tiếng người hầu đang chào hỏi ngoài cửa, Quý Thu Hàn chưa kịp cản Nguỵ Vi thì Giang Trạm đã vào tới nơi rồi. Hôm nay hắn cố ý về sớm.

Vừa nghe người hầu nói trưa nay Quý Thu Hàn chẳng ăn được mấy, lý do là anh không muốn ăn, sắc mặt Giang Trạm đã đen lại.

“Anh đã nói em phải ăn cơm đúng giờ cơ mà? Không muốn cũng phải ăn một chút chứ, bát canh này anh đã lấy cho em từ sáng rồi mà giờ còn chưa ăn xong à? Có phải em muốn anh cứ kè kè bên cạnh thì em mới chịu ăn cơm không.”

Hiếm khi Nguỵ Vi thấy Giang Trạm nặng nhẹ với Quý Thu Hàn, có lẽ gần đây anh Quý thực sự gầy quá nên anh Giang mới sốt ruột.

Quả nhiên, Giang Trạm cầm bát canh trên bàn lên đưa cho người hầu: “Đổ bát này đi, lấy bát khác nóng tới đây.”

Nghe giọng điệu của Giang Trạm, Quý Thu Hàn biết kiểu gì mình cũng phải ăn bát canh này rồi.

Gần đây tinh thần của anh đã tốt hơn nhiều, nhưng thể trọng thì làm kiểu gì cũng không tăng nổi một hai cân. Bộ đồ ngủ sa tanh đen dính sát vào ngực gần như có thể phác ra một đường viền mỏng như tờ giấy.

Nhưng nhớ tới mấy ngày trước Giang Trạm vẫn luôn “Ngoan, ăn một miếng nào” với “Không muốn ăn thì thôi, chúng ta đổi món khác nhé” có vẻ rất dễ nói chuyện, sao giờ lại trở lại bản tính cũ rồi?

Nhức đầu, thở dài.

Người hầu nhanh chóng bưng một bát khác lên.

Quý Thu Hàn đang nghĩ nên không nói chuyện. Giang Trạm thấy anh ngoan ngoãn rũ mắt nên giọng cũng dịu đi: “Được rồi, ngoan, ăn canh xong rồi chúng ta đi ăn cơm.” Rồi hắn quay sang nói với Nguỵ Vi: “Cậu đứng đây chờ em ấy ăn canh xong…”

Nói xong, Giang Trạm đeo tai nghe bluetooth và đi ra sân để giải quyết chuyện bị gián đoạn vừa rồi. Tất cả những công việc mà hắn đã từ chối trong khoảng thời gian trước giờ đang xếp hàng chờ hắn đây.

Quý Thu Hàn cầm thìa chọc nhẹ vào bát hai lần, rồi đột nhiên ngước mắt nhìn Nguỵ Vi bên cạnh.

“Cậu muốn thử chút không?”

Nguỵ Vi đen mặt, thầm nói, anh Quý, mục đích của anh hơi bị rõ ràng rồi đấy…

Chờ khi Giang Trạm xử lý công việc xong quay lại thì bát canh miễn cưỡng giảm đi được một phần ba, hiển nhiên vừa rồi Nguỵ Vi sợ không hoàn thành nhiệm vụ nên đã thúc giục, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì mấy.

Cúp điện thoại, Giang Trạm lộ vẻ không hài lòng. Nguỵ Vi lập tức phải chịu tội liên đới. Cậu không giống anh Quý, không hề cảm thấy anh Giang chỉ là con hổ giấy đâu.

Cậu vội đứng lên giải vây cho anh Quý: “Anh Giang, thật ra bây giờ anh Quý không muốn ăn cũng là chuyện bình thường. Anh ấy vừa đỡ chút, ăn quá nhiều ngược lại sẽ tạo thành gánh nặng cho dạ dày. Giờ anh ấy nên ăn ít nhưng chia làm nhiều bữa thì tốt hơn, lượng cơm có thể ít đi, tách thành nhiều bữa là được, như vậy cũng tốt cho dạ dày của anh ấy hồi phục…”

Nguỵ Vi lặng lẽ nháy mắt với Quý Thu Hàn.

Chiếc thìa trong tay Quý Thu Hàn rơi vào bát: “….”

Đứa nhỏ này…

Gần đây, một người đàn ông xinh đẹp thanh tao đột nhiên xuất hiện trong văn phòng cao nhất của tòa nhà của Tập đoàn Lập Giang.

Từ “xinh đẹp thanh tao” này không phải là một tin đồn vô căn cứ không có lý do. Người đầu tiên lan truyền nó là Lina từ văn phòng thư ký.

Nói chính xác, cô đã sử dụng một tính từ cực kỳ mơ mộng: tinh linh.

Theo lời đương sự kể lại, hôm đó cô đang tìm sếp lớn để ký hồ sơ thầu khu CBD thương mại Tây Thành, nhưng khi mở cửa ra, cô bất ngờ phát hiện ra ông chủ lớn ngày thường luôn nghiêm túc và điềm tĩnh giờ lại đang ngồi trên ghế sofa gọt một quả táo. (CBD: central business district – trung tâm kinh doanh & thương mại của một thành phố/ khu vực).

Vấn đề là, sếp lớn còn đút miếng táo đã gọt vỏ vào miệng người đàn ông bên cạnh.

Người đàn ông bên cạnh??!!

Lina với thị lực đo gần đây nhất là 1.2 đột nhiên cảm thấy ngạt thở.

Ôi trời! Đây là giá trị nhan sắc thần tiên gì thế này??!!

Nhìn thấy cô, sếp lớn bình tĩnh cầm khăn giấy bên cạnh lau khô tay, sau đó đẩy đ ĩa trái cây đến trước mặt người đàn ông bên cạnh, thì thầm vài câu rồi ra hiệu cho Lina đi đến bàn làm việc.

Lina sững sờ đi theo Giang Trạm, còn nhìn trộm người đàn ông trên ghế sofa qua mái tóc xoăn gợn sóng của mình.

Anh mặc một chiếc áo len dệt màu trắng, trông cực kỳ thoải mái và mềm mại. Đôi chân dài thẳng tắp thon thả bắt chéo, đang ngồi trên ghế sofa lật giở một cuốn sách bìa cứng.

Cổ tay áo bằng lông cừu hơi dài, che đi cổ tay trắng nõn gầy gò, ngón tay thon dài lướt trên trang sách, đầu ngón tay trắng nõn như băng tuyết điêu khắc.

Chỉ có điều trông anh gầy quá thôi.

Khiến người ta hận không thể giúp anh kéo cửa sổ lên một chút, đừng để ánh mặt trời vô ý làm tan chảy người tuyết xinh đẹp này.

Lina đấm ngực, chỉ để chắc chắn rằng đây là thế giới thực.

Quả nhiên là sếp lớn giàu có có khác!!!

Còn nuôi dưỡng cả tinh linh trong văn phòng đây này!!!

Khi sếp lớn cúi đầu xem tài liệu, Lina tranh thủ lấy điện thoại ra lén chụp một bức ảnh mờ.

Sườn mặt, ánh sáng phản chiếu, hoàn hảo tuyệt đối.

Lúc này, Quý Thu Hàn, người bị “ép” đưa đến công ty không hề biết bức ảnh chụp lén của anh sẽ gây chấn động thế nào trên nhóm chat của Lập Giang. Anh chỉ cảm thấy đau đầu khi nhìn vào đ ĩa trái cây trước mặt mình.

Kể từ khi nhóc ngốc kia gợi ý với Giang Trạm là anh nên ăn thành nhiều bữa hơn, Giang Trạm đột nhiên nhận ra rằng có một giải pháp có lợi nhất cho cả hai bên.

Quá tuyệt, vốn nhân lúc ban ngày khi Giang Trạm không ở nhà, anh còn có thể đẩy đẩy mấy món mình không thích. Giờ lại thành ở ngay dưới mí mắt hắn rồi mà còn không tăng cân nữa, chắc Giang Trạm sẽ đút cho anh hẳn một con cá voi mất.

Bình luận

Truyện đang đọc