GIANG HỎA DỤC CHÂM SƠN

Ngọn lửa bùng lên dữ dội và khói đen cuồn cuộn trước mặt.

Đây là đâu…?

Quý Thu Hàn mở hé đôi mắt nặng trĩu, trong mơ hồ, anh thấy một chiếc bao tải bị lửa lớn đốt cháy trên mặt đất, bên cạnh là một đôi chân đàn ông, ngọn lửa khuếch tán, đôi giày bẩn thỉu dính đầy máu.

Gã đàn ông xoa đầu anh: “Chờ chút, chị gái mày sắp về rồi.”

Hình ảnh bắt đầu run rẩy, nước mắt dần dần tràn ra: “…Không…,! Ông lừa tôi, nếu đã thiêu thì tức là đã chết, chị ấy cũng sẽ không trở lại nữa…!”

“Ông lừa tôi!!!”

Tiếng kêu khóc đau thấu tâm can, rồi hai bàn tay to xuyên qua sương mù túm lấy quần áo anh, kéo anh ra khỏi ánh lửa mịt mù.

“Không!!”

Quý Thu Hàn trên ghế đột nhiên mở mắt và tỉnh lại.

Anh làm sao vậy?

Toàn thân Quý Thu Hàn đẫm mồ hôi, tim đập thình thịch như sắp xuyên ra khỏi lồ ng ngực, vừa quay đầu thì thấy Tống Hành Huy đang cầm một cốc nước ấm tới.

Đầu anh đau như búa bổ, nhưng đã nhớ ra, hôm nay là lịch hẹn khám lại với Tống Hành Huy.

“Uống chút nước ấm đã, bình tĩnh lại chút.” Tống Hành Huy thấy anh vừa định nâng ngón tay đã cứng ngắc lên: “Cậu chỉ vừa tỉnh, xuất hiện trạng thái cơ bắp không có lực cùng buồn ngủ là chuyện bình thường, có thể kéo dài hai bốn giờ, sau đó sẽ hồi phục.”

“Ông đã làm gì tôi?”

Quý Thu Hàn cảm thấy cả thân thể lẫn giác quan của anh đều chết lặng, dường như ngón tay cũng không động đậy nổi.

Tống Hành Huy chỉ vào lỗ kim màu xanh trên cánh tay anh ta và mũi tiêm tĩnh mạch bị ném vào thùng rác: “Cậu bảo tôi chuyển sang thôi miên trị liệu, cậu quên rồi sao? Tiềm thức của cậu hai lần đầu không chịu hợp tác, sau đó cậu đã bảo tôi thôi miên bằng thuốc.”

“Thôi miên bằng thuốc đã vượt quá phạm vi trong phương pháp trị liệu, cậu cũng đã báo với Giang tiên sinh, cậu có thể xem lại lịch sử cuộc gọi.”

Quý Thu Hàn mở màn hình điện thoại lên, quả nhiên, gần đây có một cuộc gọi dài ba phút cho Giang Trạm.

Nhưng sao chuyện vừa mới xảy ra mà hình như anh lại không nhớ?

Quý Thu Hàn mệt mỏi dựa vào ghế: “Giáo sư Tống, vậy ông nhận được tin tức gì từ việc thôi miên không?”

Tống Hành Huy lắc đầu: “Ý thức phòng bị trong tiềm thức của cậu đối với ký ức mười sáu năm trước còn cao hơn tôi nghĩ. Cậu không nói gì hết. Từ lúc tiến vào trạng thái thôi miên lần đầu tiên, cảm quan của cậu dường như đã hoàn toàn cắt đứt. Cậu không thể tiếp thu bất kỳ thông tin gì từ thế giới bên ngoài, đương nhiên cũng không thể đi theo sự chỉ dẫn của tôi. Dường như cậu đang ở trong một khung cảnh khép kín nào đó, một giấc mơ mà chỉ mình cậu biết.”

Tống Hành Huy mở lại máy ghi âm, bên trong chỉ có tiếng không khí lưu động.

“Cậu đã thấy gì trong giấc mơ vậy?”

“Một ánh lửa…” Rõ ràng chỉ có năm phút ký ức, nhưng khi anh muốn đi sâu vào ký ức một lần nữa, thì dường như lại bị kéo đi và nhốt vào một chiếc hộp đen. Anh không ngừng đuổi theo, nhưng ký ức đã bị mây đen che phủ trước mắt anh.

Quý Thu Hàn lắc đầu, cố gắng đẩy hồi ức quấy nhiễu kia ra: “… Một đám lửa lớn, Quý Hạ bị nhét vào bao tải rồi thiêu chết, người thiêu chết chị ấy là Triệu Vĩnh Lâm…”

Tống Hành Huy nghe xong, ngòi bút dừng một chút: “…Ừm, không có tin tức gì mới, những lời này cậu đã nói với chúng tôi từ mười sáu năm trước rồi, lúc ở đồn cảnh sát cũng nói như vậy.”

Quý Thu Hàn ngẩn ra: “… Mười sáu năm trước tôi cũng nói như vậy sao?”

“Đương nhiên.” Tống Hành Huy nói, “Cho nên đây cũng là sự thật về cái chết của Quý Hạ. Cô ấy bị Triệu Vĩnh Lâm thiêu chết. Nếu cậu đã biết, vậy còn đang tìm kiếm điều gì?”

Quý Thu Hàn im lặng một lúc lâu, ánh mặt trời ngoài hiên xuyên qua cửa sổ chiếu xuống sàn nhà, anh nói: “Nhưng tại sao không tìm được Quý Hạ trong hố xác? Triệu Vĩnh Lâm đã giấu xác chị ấy ở đâu …, tôi muốn tìm chị ấy.”

Đáp án không nằm ngoài dự đoán, Tống Hành Huy thở dài, lòng bàn tay khô nóng ấm áp ấn vào sổ bệnh án, nếp nhăn trên mu bàn tay nói cho ông biết, đây không phải là những gì ông đã ghi lại năm đó.

“Thu Hàn, đã bao giờ cậu nghĩ về một vấn đề chưa? Một vấn đề mà cậu đã bỏ qua.”

Quý Thu Hàn nghi ngờ ngẩng đầu: “…Là gì?”

Tống Hành Huy nói: “Thông qua kỹ thuật so sánh DNA, thi thể trong hố chôn đã xác nhận được đầy đủ danh tính của ba mươi sáu người chết, nhưng từ đầu đến cuối đều không tìm thấy chị gái cậu ở đó. Cho tới bây giờ, cảnh sát kỳ thực cũng không có chứng cứ chứng minh Quý Hạ đã chết. Bằng chứng duy nhất cho việc ‘Quý Hạ đã chết’ chính là cậu. Cậu nói với cảnh sát rằng Quý Hạ đã chết.”

“Nhưng cậu hoàn toàn không nhớ rõ Quý Hạ đã chết như thế nào, có khi bị chặt thành từng mảnh, có khi bị thiêu cháy. Tuy nhiên, cho dù giấc mơ của cậu có rối rắm đến đâu, thì tất cả những giấc mơ này đều chỉ hướng đến một kết cục duy nhất—đó là Quý Hạ đã chết.”

Trong phòng, tiếng hít thở trở nên cực kỳ chậm rãi, giống như ma sát với ánh nắng cùi bụi bặm.

Tống Hành Huy nhìn anh rồi hỏi: “Vì sao cậu lại khẳng định là Quý Hạ đã chết?”

Giống như có một đôi tay vô hình leo ​​lên từ phía sau rồi tóm lấy cổ họng anh, khi yết hầu Quý Thu Hàn lăn lăn, sắc mặt anh vẫn không thay đổi, nhưng anh nhận thấy Tống Hành Huy đang ấn mu bàn tay mình lên sổ bệnh án, căng thẳng đến cứng đờ.

“Giáo sư Tống, sao trông ông còn có vẻ căng thẳng hơn tôi vậy?”

Tống Hành Huy đang đợi câu trả lời của anh bỗng sửng sốt trong chốc lát, rồi ông cúi đầu, cất tài liệu cùng bệnh án trước mặt đi.

“Không hổ là đứa trẻ khao khát trở thành cảnh sát năm đó. Tôi chỉ lo lắng cho cậu thôi. Tôi rút lại câu hỏi vừa rồi, có lẽ điều đó không có lợi cho việc chữa trị của cậu. Nhưng tôi nghe Giang tiên sinh nói gần đây cậu dùng thuốc quá liều? Tại sao?”

Tống Hành Huy đợi một lúc lâu cũng không thấy tiếng trả lời, ngẩng đầu lên thì phát hiện Quý Thu Hàn đang nhìn mình.

Con ngươi của anh từ nhỏ đã đen thẳm đẹp đẽ, giống như đao được rèn đúc trong đêm sương, khiến người ta còn cảm thấy lạnh hơn khi anh còn nhỏ.

“Giáo sư Tống, lần trước tôi đã nói với ông là giấc mơ của tôi bắt đầu thay đổi, ông đã cho tôi uống nhiều thuốc hơn, bao gồm cả việc bổ sung thuốc an thần mà trước đây không có. Tại sao tôi lại dùng quá liều? Chắc là cùng nguyên nhân với việc vì sao ông cho tôi uống thuốc nhiều hơn mà không thảo luận với tôi.”

Quả nhiên, Quý Thu Hàn thấy vẻ mặt Tống Hành Huy thay đổi, anh đã sớm phát hiện ra có gì đó không đúng rồi, anh cũng thực sự quá mệt mỏi với cảm giác bị sương mù dày đặc ngăn cách này.

“Ông cũng sợ tôi mất khống chế đúng không? Hay là…” Quý Thu Hàn nhìn ông chằm chằm, cân nhắc lời nói: “Hay là ông cũng sợ tôi nhớ lại ký ức đó? Giáo sư Tống, ông luôn có thể kéo tôi lại khi tôi sắp gục ngã, giữ thăng bằng và duy trì sự ổn định cho tôi, nhưng điều này không thể khiến tôi… không thể khiến tôi tìm ra sự thật.”

Tống Hành Huy đã đứng lên, nhưng lại bị Quý Thu Hàn kéo tay, “Ông nhất định sẽ biết về ký ức của tôi còn nhiều hơn tôi, rốt cuộc lúc nhỏ, tôi đã nói gì với ông vậy? Vì sao ông lại muốn giấu chuyện đó?”

Ánh mắt Quý Thu Hàn vô cùng khẩn thiết, Tống Hành Huy nhìn anh, đột nhiên nghĩ đến anh khi còn nhỏ, yên tĩnh lại rụt rè, ông đã tốn rất nhiều công sức mới khiến cậu bé ấy nguyện ý giao tiếp với mình.

“Cậu suy nghĩ nhiều quá, tôi chỉ là bác sĩ của cậu thôi.” Tống Hành Huy rút cổ tay ra, đẩy bàn tay Quý Thu Hàn đang giữ tay mình ra.

“Thay thế hoặc điều chỉnh liều lượng thuốc có thể căn cứ vào tình trạng của cậu thay đổi bất cứ lúc nào. Cậu là bệnh nhân của tôi, Giang tiên sinh cũng đã trả đủ thù lao cho tôi. Nhiệm vụ của tôi là cố gắng hết sức để chữa khỏi cho cậu.”

Tống Hành Huy cầm túi, trước khi rời đi, người đàn ông trung niên quay lại nhìn Quý Thu Hàn và nói thêm: “Cho dù trí nhớ của cậu như thế nào, thì với tư cách là một bác sĩ, tôi hy vọng cậu có thể thoát khỏi bóng tối và sự tra tấn do PTSD ảnh hưởng trong nhiều năm càng sớm càng tốt. Về điểm này, quan điểm của tôi cũng giống như chú Lý, dì Hạ và Giang tiên sinh của cậu thôi.”

Tống Hành Huy rời đi, ánh sáng ở khe cửa biến mất. Khi cửa bị gõ lần nữa, là Phương Bắc đi vào.

“Hướng Nam đã tiễn giáo sư Tống rồi. Anh Quý, đây là tư liệu anh cần.”

Quý Thu Hàn mệt mỏi nhéo nhéo chân mày rồi mở ra, trang đầu là thông tin khi Phương Bân còn nhỏ, bị đưa tới trại trẻ mồ côi của Vọng Sùng thị, phần nguyên nhân trong đó viết là do cha mẹ mất sớm, chị gái qua đời ngoài ý muốn.

“Anh biết rồi, cậu ra ngoài đi.”

Quý Thu Hàn hít một hơi thật sâu, lồ ng ngực anh dường như bị khói cháy trong giấc mơ làm hỏng, giống như một chiếc đàn phong cầm cũ kỹ rỉ sét.

Đôi khi, sự thật và vực thẳm chỉ cách nhau có một cánh cửa. Anh không biết Giang Trạm đã tốn bao nhiêu công sức để mời Tống Hành Huy đang ở nước ngoài về Trung Quốc chữa bệnh. Anh chỉ biết, dù bác sĩ có tay nghề cao đến đâu, cũng chỉ cứu được những bệnh nhân không mở cánh cửa kia ra.

Quý Thu Hàn rũ mắt nhìn chồng tài liệu dưới tay, nếu lựa chọn mở cửa, chẳng lẽ anh sẽ bước vào động sâu vực thẳm, không ai có thể cứu sao?

Bình luận

Truyện đang đọc