Cả đêm, Quý Thu Hàn đều ngủ không ngon. Càng yên tĩnh thì anh càng cảm nhận được cơn đau rõ ràng ở phía sau, có lẽ còn kèm theo cả lo lắng vì gần đây cứ liên tục xảy ra chuyện.
Nhưng anh lại sợ Giang Trạm gần đây luôn bận rộn xử lý công việc sẽ ngủ không ngon, cho nên dù khó chịu thì cũng phải nằm trong ngực hắn giả bộ ngủ một chút.
Mãi tới quá nửa đêm, anh mới ngủ mơ màng. Ngày hôm sau, dù đang nghỉ ở nhà nhưng đồng hồ sinh học chuẩn xác vẫn khiến anh tỉnh giấc, rồi phát hiện người đàn ông hôm qua ôm anh vào lòng giờ chẳng hiểu sao lại thành vùi đầu vào cổ anh thở đều đều.
Quý Thu Hàn dụi mắt, vươn tay lấy điện thoại trên bàn mở khóa.
Mấy chục phút sau, Giang Trạm mới tỉnh, còn Quý Thu Hàn đã giảm độ sáng của điện thoại tới mức thấp nhất rồi nói chuyện qua Wechat với Ba Thanh Bình được một lúc rồi. Anh nghe thấy tiếng Giang Trạm ngái ngủ ậm ừ hai tiếng, ngón tay lập tức ấn vào nút khoá màn hình và đặt điện thoại lên bàn cạnh giường ngủ.
Giang Trạm vẫn đang ngái ngủ, hệt như một chú sư tử lười biếng. Hắn ngẩng đầu, hai mắt vẫn nhắm, đầu tiên là cọ cọ lên cần cổ ấm áp của Quý Thu Hàn, rồi lại hôn hôn lên cằm anh.
Sau đó, bàn tay to đang ôm eo Quý Thu Hàn cũng tỉnh dậy, thản nhiên men theo bộ đồ ngủ của người yêu lên trên để chạm vào tấm lưng mịn màng như ngọc.
“Này…!” Thấy Giang Trạm sắp lật người đè lên, Quý Thu Hàn lạnh lùng vươn tay vỗ vào khuôn mặt anh tuấn vẫn đang ngái ngủ này.
“… Dậy đi! Xuống dưới!!”
Giang Trạm bị anh mắng mới khó khăn mở mắt ra, thấy Quý Thu Hàn dưới thân đang lườm mình, hắn mới sực nhớ hôm qua mình vừa đánh người ta.
“À, em yêu, em còn đau không? Để anh xem nào.”
Giang Trạm lập tức tỉnh hẳn. Hắn đứng dậy, muốn lật người Quý Thu Hàn lại để xem vết thương phía sau.
Bị đ è xuống quất roi đã đủ xấu hổ lắm rồi, giữa ban ngày ban mặt lại người ta cởi qu@n ra xem vết thương, Quý Thu Hàn đỏ bừng mặt, túm chặt quần: “…Dậy mau! Không khiến anh xem!”
Giang Trạm giữ tay anh rồi lại cởi qu@n ngủ của anh ra, “Nổi cáu gì chứ. Ngoan, nơi nào của em mà anh chẳng thấy rồi.”
Dưới sự chênh lệch về thể lực, cuối cùng hắn vẫn lột quần ngủ của anh xuống kiểm tra.
Màu sắc vết thương đã mờ đi sau một đêm, mông sưng tím bầm cũng có dấu vết tụ máu. May mà thuốc của Dịch Khiêm có hiệu quả, chỗ sưng tấy cũng mờ đi rất nhiều. Giang Trạm hiểu rõ, hẳn là nghỉ ngơi năm sáu ngày là sẽ ổn thôi.
Thở phào nhẹ nhõm, Giang Trạm với tay lấy hộp thuốc tối qua để trên tủ đầu giường bôi cho anh lần nữa.
Lại bị hắn lăn lộn một chặp, Quý Thu Hàn chẳng muốn nói chuyện nữa. Anh xoay người chậm rãi ngồi dậy, dựa nửa người vào đầu giường. Anh không phải người sợ đau, chỉ cố gắng dùng tư thế này giảm thiểu áp lực chấn thương.
Giang Trạm tắm rửa xong liền ghé vào tai anh hỏi, “Bữa sáng muốn ăn cái gì, anh mang cho em.”
Bữa sáng dưới lầu đã chuẩn bị xong. Dịch Khiêm cả đêm không ngủ cũng đang phụ giúp sắp xếp bát đ ĩa trong phòng ăn.
Dây lưng mà đánh dưới một trăm roi thì với cậu cũng chỉ như phủi bụi, chẳng cần nghỉ ngơi làm gì. Ngẩng đầu nhìn lên, thấy chỉ có mình Giang Trạm xuống, trong lòng liền đoán chắc hôm qua anh Quý không tránh được rồi.
Giang Trạm không ngồi xuống, chỉ xoay người bảo người hầu bưng điểm tâm lên.
Điện thoại trong phòng khách vang lên, Dịch Khiêm đi nghe, một lúc sau quay lại nói với Giang Trạm: “Anh, anh Vực nói có chuyện muốn gặp anh.”
Giang Trạm đi ra phòng khách nghe điện thoại, nhân tiện đưa cho cậu một cái khay có cháo, đồ ăn kèm và sủi cảo:
“Mang lên cho anh Quý của em đi, bảo em ấy ăn nhiều chút.”
“Vâng, em biết.”
Dịch Khiêm bưng khay lên lầu hai, phòng của cậu ở cầu thang bên trái. Chân xỏ dép lê màu xám nhạt, lúc đi qua phòng mình, cậu rối rắm mấy giây rồi xoay người lách vào.
Lúc đi ra, Dịch Khiêm cầm một cây thước bằng gỗ đỏ trong tay. Dù những người hầu bình thường hiếm khi lên tầng hai, trừ khi quét dọn, nhưng cậu thanh niên vẫn hơi đỏ mặt. Một tay bưng khay đồ ăn, một tay cầm thước, nhưng lại ép sát vào mép quần ngủ, cố giấu nó đi.
Dịch Khiêm gõ cửa, nghe Quý Thu Hàn đáp rồi mới bưng khay đồ ăn vào.
“Anh Quý, anh hai đang nghe điện thoại của anh Vực, để em mang bữa sáng lên cho anh trước.”
Quý Thu Hàn dựa vào đầu giường. Có lẽ là do vừa mới ngủ dậy, sắc mặt anh hơi tái, gầy gò và bơ phờ, trước mặt còn đang mở laptop, nghe thấy Dịch Khiêm đến gần, anh liền đặt nó sang một bên.
“Anh Quý, đừng nhúc nhích, cẩn thận bị phỏng.”
Dịch Khiêm nhanh chóng ngăn lại khi Quý Thu Hàn muốn ngồi dậy. Cậu đi vòng qua một bên giường gần Quý Thu Hàn, ngồi xổm xuống rồi đặt khay đồ ăn bằng gỗ lên bàn cạnh giường ngủ, tay còn kiểm tra độ ấm của bát cháo rồi mới đưa sang cho Quý Thu Hàn.
“Em ăn chưa?”
Quý Thu Hàn nhận lấy rồi hỏi.
“Em chưa, lát em xuống ăn sau.”
Quý Thu Hàn cầm thìa sứ trắng múc cháo, là món cháo ưa thích của anh.
Mà Dịch Khiêm đang ngồi bên mép giường, có vẻ chần chờ muốn nói gì đó. Đêm qua lúc quỳ, cậu mới nhận ra, anh hai đã tới tìm cậu thì chắc chắn thông tin chỗ anh Quý với cậu không khớp nhau rồi.
Dịch Khiêm biết tính anh mình, nói dối thì sẽ càng bị phạt nặng hơn, hoặc phạt gấp đôi. Càng nghĩ, Dịch Khiêm càng thấy áy náy. Cậu đã quỳ cả đêm, quỳ xong sáng sớm còn gọi cấp dưới, bảo chuẩn bị món cháo cá anh Quý thích nhất.
Quý Thu Hàn múc cháo, nhìn Dịch Khiêm giống như một con thú nhỏ ngồi xổm bên giường mình, không đứng dậy, hình như có điều muốn nói.
“Anh không sao, em không xuống ăn đi à? Lát nữa anh em gọi rồi lại muộn.”
Dịch Khiêm do dự một lát mới thấp thỏm nói, “… Anh Quý, ờm…”
Dịch Khiêm nghiến răng, nói thẳng: “Anh Quý…! Tối qua em đã sửa bản ghi chép thời gian ăn cơm, vì em định che giấu giúp anh chút…, nhưng lại không làm tốt, ngược lại có phải đã hại anh…”
Lúc nói chuyện, tay trái của Dịch Khiêm vẫn luôn rũ thấp xuống. Cậu rối rắm mấy giây rồi lấy cái thước khi nãy mình giấu dưới thảm ra, nhắm mắt đưa sang cho Quý Thu Hàn.
“… Xin lỗi anh Quý! Chuyện này là do em, không làm kín kẽ, hại anh Quý bị phạt. Anh Quý đừng giận, hay là… anh Quý đánh em đi!”
Quý Thu Hàn nhìn thanh niên đang đỏ cả tai, cầm thước nói xong một hơi, sau đó chợt hiểu ra.
Thì ra tối qua Giang Trạm nói “cố tình sửa lại” là chuyện này.
Dịch Khiêm thấp thỏm, nhưng sau vài giây không có động tĩnh gì, rồi đột nhiên có tiếng Quý Thu Hàn cười nhẹ trên đầu.
“Ừm, làm tốt lắm.”
Quý Thu Hàn nói rồi cầm thước trong tay Dịch Khiêm ném sang một bên.
Dịch Khiêm ngẩng đầu: “… Hả?”
Quý Thu Hàn nhẹ nhàng lắc đầu, có lẽ là hơi buồn cười, nụ cười nhàn nhạt trên môi rất hợp với anh lúc này.
“Nói em làm rất tốt, nhưng lần sau phải thông khẩu cung với anh trước, vì anh hai em rất khó lừa, có biết không hả?… Cảm ơn em, hơn nữa, anh hai em cũng không truy cứu nữa.”
Dịch Khiêm vội vàng gật đầu: “…Em biết rồi! Nhất định sẽ!”
Quý Thu Hàn đã giải toả được bớt cảm giác áy náy trong lòng cậu.
Quý Thu Hàn hỏi: “Cháo này là em nấu sao?”
“Không, là đầu bếp mới tới nấu, tay em không tiện.” Dịch Khiêm giơ cánh tay đã được cố định bằng nẹp và băng đơn giản dưới cổ tay áo ngủ lên.
Cậu lập tức bổ sung: “Nhưng em có thể học!! Lần sau em sẽ nấu cho anh Quý!”
Quý Thu Hàn cảm thấy thích thú trước ánh mắt nghiêm túc của Dịch Khiêm. Anh nhớ khi anh gặp Dịch Khiêm lần đầu tiên vào hai năm trước, anh đã cảm thấy một cậu bé sạch sẽ và dịu dàng như vậy có lẽ là thư ký mới tốt nghiệp và đến thực tập bên cạnh Giang Trạm. Ai ngờ sau đó mới biết, thực ra cậu là đại tổng quản.
“Nhiều tài nghệ vậy? Sao thứ gì em cũng học được thế?”
Dịch Khiêm thẹn thùng gãi gãi đầu, chẳng lẽ nói nếu không học nhiều, đến lúc anh hai hỏi lại nói không biết sao.
Nói xong, Quý Thu Hàn đặt bát cháo xuống. Dịch Khiêm hỏi anh có phải không ngon không? Quý Thu Hàn mở ngăn kéo đầu giường ra, lấy một quyển album bên dưới. Đó là album hôm trước anh nhờ Hướng Nam trở về chung cư của mình ở thành phố S lấy giúp.
Quý Thu Hàn rút một bức ảnh cũ trong album ra, đó là một tấm ảnh chụp tập thể, người lãnh đạo ngồi ở hàng đầu mặc đồng phục cảnh sát, còn những người trẻ tuổi ở ba hàng phía sau thì tùy ý hơn, mỉm cười vui vẻ.
“Đây là…?”
Dịch Khiêm cầm tấm ảnh Quý Thu Hàn đưa cho mình.
“Năm đó sau khi tốt nghiệp, anh đã ở trong đội phòng chống m@ túy của thành phố L một năm để phá vụ án buôn bán m@ túy xuyên quốc gia. Những người này đều là đồng nghiệp cùng đội, sau khi phá án xong, có người lại về đơn vị ban đầu như anh, nhưng cũng có người được phân công đi nằm vùng dưới trướng những kẻ buôn bán m@ túy ở Tam Giác Vàng.”
Thành phố L nằm ở phía Tây Nam, giáp với một quốc gia nhỏ ở Đông Nam Á, nơi hoạt động buôn bán m@ túy luôn diễn ra rầm rộ.
Quý Thu Hàn nói “Ba người bên trái ở hàng thứ hai, và cô gái phía trên họ, bốn người này anh đều quen thuộc. Anh đã nhờ người kiểm tra, hệ thống nội bộ đã xóa thông tin nhận dạng của họ, điều này có nghĩa là hẳn họ đã ẩn vào được tổ chức nào đó rồi. Nhưng anh cần phải quay lại đơn vị để tìm hiểu thêm thì mới biết chính xác là họ ở đâu, có phải thuộc hạ của Chakun hay không. Sau khi tìm ra, anh có thể gửi toàn bộ thông tin cho em. Họ đều là những người có thể tin được.”
Dịch Khiêm nhìn bức ảnh, nhớ kỹ lại dáng vẻ những người anh Quý vừa nói, rồi lại lo lắng hỏi:
“Anh Quý, đây chính là cơ mật của những người nằm vùng mà phía cảnh sát chắc chắn sẽ không tiết lộ ra ngoài. Anh làm vậy liệu có bị họ nói là lạm dụng quyền hạn không…”
Quý Thu Hàn chỉ lắc đầu, bảo cậu cất bức ảnh này đi.
“Vì vậy, đừng để anh hai em gặp chuyện. Tốt nhất là đàm phán hòa bình với phía bên kia. Giang Trạm đã hứa với anh sẽ không đụng đến m@ túy nữa. Đây chỉ là đề phòng, nếu như xảy ra chuyện, họ sẽ giúp anh.”
Dịch Khiêm trịnh trọng gật đầu: “Anh Quý, anh yên tâm, em sẽ không bao giờ để anh hai gặp nguy hiểm!”
Ngoài cửa sổ có tiếng động, là người hầu đang sắp xếp đèn lồ ng trang trí Tết Nguyên Đán trên đường đi và các góc trong sân.
Đúng nhỉ, còn hơn mười ngày nữa là đến giao thừa, không biết năm nay họ có được đón giao thừa cùng nhau không.
Dịch Khiêm cất bức ảnh đi, Quý Thu Hàn cũng không nhắc đến chúng nữa, anh bưng cháo lên ăn thêm một chút. Hai người đang nói chuyện phiếm thì Giang Trạm đã nói chuyện điện thoại ở tầng dưới xong, đi lên.
Dịch Khiêm nhanh chóng giấu cây thước trên giường sau thắt lưng mình, nhưng khổ cái là vẫn bị Giang Trạm phát hiện.
Cậu đứng lên gọi anh. Giang Trạm thấy Dịch Khiêm vừa ngồi xổm bên giường Quý Thu Hàn với ánh mắt đáng thương thì lập tức cầm thước gõ lên thắt lưng cậu, còn vụt hai cái vào cái mông mới bị ăn đòn tối qua:
“Bảo em tới đưa cơm chứ có bảo em tới đây giả bộ đáng thương không? Anh Quý của em không nỡ đánh thì để anh.”
Dịch Khiêm biết anh mình không giận thật, chỉ giả bộ trốn tránh: “Lần này em không giả bộ thật mà…! Anh…! Đau!”
“Thế tức là lần trước giả bộ đúng không? Hả?”
“Không ạ!”
Giang Trạm đánh hai roi rồi cũng thôi. Hắn đưa tài liệu mà Chu Vực vừa fax tới cho Dịch Khiêm: “Đọc tài liệu đi rồi tới thư phòng chờ anh.”
Vẻ mặt Dịch Khiêm cũng trở nên nghiêm túc, cậu nhận tài liệu nói vâng, sau đó rời đi.
Trong phòng ngủ, Giang Trạm ngồi xuống bên giường.
“Giáo sư Tống đang giảng dạy ở tỉnh khác, lát nữa trợ lý của ông ấy sẽ đến đây. Trước mắt sẽ kiểm tra cho em một chút. Lát nữa em cứ nói hết tình huống gần đây của mình để nếu cần thì chúng ta sẽ kịp thời điều chỉnh lại phương án điều trị.”
Quý Thu Hàn gật đầu, Giang Trạm lại nói: “Hôm nay em có muốn về xem tình hình không? Có cần nghỉ ngơi thêm mấy ngày không…?”
Quý Thu Hàn nói không cần. Thực ra, bản thân anh cũng chẳng có tình cảm gì với nơi đó ngoài chán ghét cùng mâu thuẫn, nhưng hôm qua đã nói ra rồi.
“Không sao đâu, mấy ngày nữa anh còn phải đi, đừng để mình quá mệt mỏi… em tự đi cũng được mà.”
Giang Trạm nói mình sẽ đi cùng anh, sau đó nói hắn còn có chút việc cần xử lý, bảo anh cứ nằm trong phòng nghỉ ngơi.