GIANG HỎA DỤC CHÂM SƠN

Hơn hai mươi ngày trước, Dịch Khiêm đã đến Myanmar tuần tra cảng rồi. Mỏ ngọc sau vụ của Sar Key lưu lại vẫn còn phải khởi công, cho nên cậu phải tới xem sao. Ai ngờ lại đụng phải Ludwig, Lục Duy.

Sau khi ra khỏi thang máy, Dịch Khiêm bẻ ngón tay, ấn ấn vào huyệt thái dương đang đau nhức. Cậu vẫn còn nhớ vụ việc ngoài ý muốn xảy ra ở phòng khách sạn đêm qua. Sau khi chửi thầm tên khốn Lục Duy kia 860 lần trong lòng thì chỉ có thể than thở, đúng là rượu cồn làm hỏng việc.

Thôi bỏ đi, cứ coi như bị chó cắn vậy, dù bị cắn không chỉ một lần.

Trước khi vào văn phòng của Giang Trạm, Dịch Khiêm vào phòng thư ký xin một tách café.

Gần đây, vì chăm sóc Quý Thu Hàn nên Giang Trạm có quá nhiều công việc tồn đọng, cậu lại trì hoãn lâu như thế mới về, chắc chắn là tâm tình anh hai sẽ không tốt đâu, cứ phải ngoan ngoãn trước đã.

Phòng thư ký của Lập Giang được chia thành hai loại, một loại chuyên phụ trách các hoạt động kinh doanh ngầm của Tập đoàn Lập Giang cùng Giang gia, người đứng đầu là Dịch Khiêm.

Một loại là thư ký của Chủ tịch. Công việc thường ngày của các cô chủ yếu là nhận điện thoại và đưa tài liệu, đưa café khi Giang Trạm gặp khách hàng nào đó quan trọng. Tóm lại đều là các người đẹp chân dài, chủ yếu là để xây dựng hình tượng cho Lập Giang.

Nhưng vừa mở cửa, Dịch Khiêm lại thấy căn phòng luôn có ít nhất là bốn thư ký giờ lại chẳng có ma nào, mở tủ café ra xem, cũng trống không nốt? Ngay cả hạt café chưa xay cũng không có.

Phải biết một nửa tầng 86 đều là văn phòng của Giang Trạm, ngoại trừ báo cáo công việc, hầu như không ai có thể lên đây.

Lúc này, điện thoại trong túi Dịch Khiêm đã khôi phục tín hiệu trong nước, một tiếng “Đinh” vang lên.

Là nhóm nội bộ của Lập Giang.

[Cập nhật lúc 3h40!! Sếp lớn đang họp!! Không thể bỏ lỡ thời cơ tốt được!! Các chị em, xông lên!!”

Gì thế này? Dịch Khiêm bối rối, ngón tay vuốt màn hình xuống, và những tiêu đề đỏ đậm trên màn hình lập tức xuất hiện.

[Tin nóng nhất năm đây!! Sếp lớn kim ốc tàng kiều tự mình gọt trái cây kìa!!!”

[Tinh linh đây rồi!! Chỉ cho ba người xem thôi nhé! Chị em nào muốn xem mỹ nhan thịnh thế thì ở tầng 86 nhanh lên!! Nhớ im lặng đấy!”

[Tầng 86 đã hết café! Nhắc lại lần nữa, tầng 86 đã hết café!! Đề nghị quý vị văn minh chút!! Tự mang lương thực đê!!]

Dịch Khiêm: “…?”

Mang tâm trạng nghi ngờ, không biết đến cùng là Giang Trạm đang “nuôi” thứ gì, Dịch Khiêm đẩy cửa văn phòng ra. Đi qua khu vực tiếp khách, tới khu vực nghỉ ngơi, trông thấy Quý Thu Hàn, trong lòng cậu lập tức hiểu rõ.

Bởi vì miêu tả, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch lạnh lùng như bạch ngọc ngâm trong tảng băng lạnh lẽo, khung xương gầy gò của anh đột nhiên khiến người ta có cảm giác… hư ảo.

“Anh, anh Quý…? Sao anh lại ở đây…?”

Quý Thu Hàn cũng đã thấy cậu. Anh mệt mỏi tháo kính xuống rồi vẫy tay với Dịch Khiêm: “Về rồi à? Qua đây ăn trái cây.”

Tuy sắc mặt vẫn chưa được hồng hào cho lắm nhưng thần sắc đã bình thường rồi, còn đang để notebook trên đầu gối. Dịch Khiêm giật mình, anh Quý đã khoẻ lại trong lúc cậu không có ở đây sao?

“Anh Quý… anh Giang đâu?”

Giọng điệu mềm nhẹ cùng câu hỏi đầu tiên giống hệt như Nguỵ Vi hôm ấy khiến Quý Thu Hàn hơi bất lực.

Chẳng lẽ trong mắt những người này, anh là bọt biển sao? Mà quan trọng nhất là sao cứ thấy anh, câu đầu tiên là phải hỏi Giang Trạm đâu?

“Anh ấy đi họp, chắc sắp xong rồi, ăn trái cây đã này.” Quý Thu Hàn bốc một nắm cherry căng mọng trong đ ĩa đưa cho Dịch Khiêm.

“Vâng, đủ rồi đủ rồi ạ! Cảm ơn anh Quý…”

Dịch Khiêm vừa ngồi xuống đã bị nhét một nắm cherry to tròn mọng nước. Cậu cẩn thận trò chuyện với Quý Thu Hàn mấy câu, xác nhận trạng thái của anh đã ổn hơn trước rất nhiều thì thở phào nhẹ nhõm.

Quý Thu Hàn không nói nhiều, chỉ thỉnh thoảng cau mày nhìn chăm chú màn hình notebook rồi hỏi Dịch Khiêm chút lịch trình. Trước nay, chỉ cần việc gì của Giang Trạm mà anh không nhìn thấy thì anh cũng sẽ không can thiệp. Dịch Khiêm nói có chừng mực, nhưng một lúc lại phát hiện cherry trong tay mình lại đầy lên.

Cậu ăn bao nhiêu anh Quý lại đưa bấy nhiêu, vẻ mặt anh bình tĩnh, đưa quả rất thuận tay.

Cho nên, khi Giang Trạm vừa tới liền thấy Dịch Khiêm ngồi bên cạnh Quý Thu Hàn, vẻ mặt rối rắm vừa ăn vừa cười, vừa thấy hắn đã như thấy cứu tinh.

“Anh!” Cậu sắp không ăn nổi nữa rồi!

Ngay sau đó, Dịch Khiêm lại chào một tiếng “anh Vực”. Chu Vực đang đi vào cùng Giang Trạm.

Chu Vực luôn khách khí với Quý Thu Hàn, nhưng cũng đã nhìn ra sự khác biệt lần này của Giang Trạm.

Lúc trước, khi biết Quý Thu Hàn phát bệnh, gã đã cho người đưa tới tận hai xe đồ bổ. Giờ những món ăn còn cao sang hơn cả Hoàng đế mà Quý Thu Hàn vẫn dùng, phải có đến hơn nửa là từ hai xe đồ kia của Chu Vực.

“Em vẫn là đứa trẻ đấy à? Tưởng cho nó ăn hết thì anh không biết gì sao?” Giang Trạm bảo Dịch Khiêm đi rửa thêm quả, nhưng còn chưa chạm tới đ ĩa thì đã bị người yêu đột nhiên giơ tay giữ lại, “Đừng…”

Hành vi trẻ con hiếm thấy này khiến Giang Trạm bật cười, “Được rồi, không muốn thì không ăn nữa. Em nghỉ ngơi một lát đi, anh gọi bác sĩ tới kiểm tra.”

Bác sĩ y tá đứng ngoài cửa lần lượt tiến vào, kiểm tra theo lịch định kỳ.

“Ngoan, chờ anh một lát, buổi trưa chúng ta về nhà ăn cơm.”

Số liệu vẫn ổn định. Giang Trạm vuốt nhẹ mái tóc đã hơi dài của Quý Thu Hàn ra sau rồi cầm tài liệu trên bàn, bảo Dịch Khiêm tới bàn làm việc cùng mình. Nhưng Quý Thu Hàn đã gọi hắn lại.

“Lát nữa xong việc, em có chuyện muốn nói với anh.”

“Được, rất nhanh thôi.”

Quả nhiên, khi đến khu văn phòng, Giang Trạm ngồi xuống ghế, sắc mặt lập tức thay đổi.

Lúc ăn cherry, Dịch Khiêm đã liếc qua máy tính của Quý Thu Hàn, cũng đoán được đại khái Giang Trạm đang phiền lòng chuyện gì.

“Anh, anh Quý muốn về tổ hành động, tiếp tục điều tra vụ án 11/7 đúng không?”

Giang Trạm rất đau đầu: “Em ấy vẫn luôn nghi ngờ trong vụ án này có gì đó kỳ lạ, nói thủ pháp gây án có quá nhiều điểm tương tự với vụ án 23/5. Nhưng anh đã hỏi phía cảnh sát rồi, đã xác định được hung thủ có ba người, là mấy sinh viên gia nhập tổ chức tà giáo nào đó. Nhưng em ấy không tin, nói hung thủ năm đó nhất định là kẻ đứng phía sau, muốn điều tra thêm. Anh nói kiểu gì cũng không nghe…”

“Nhiều năm qua, em ấy vẫn luôn muốn tự mình bắt được hung thủ để báo thù cho Quý Hạ. Chỉ cần có bất kỳ manh mối nào liên quan đến vụ án 23/5, em ấy đều sẽ không từ bỏ việc điều tra.”

Giang Trạm cũng không biết phải làm sao, đành quay sang hỏi Chu Vực: “Cậu có biện pháp nào ổn thoả không?”

Chu Vực tới đây không phải để nói chuyện này với Giang Trạm, gã nói thẳng: “Nghỉ việc. Bất kể kết quả điều tra có thế nào thì trạng thái hiện tại của cậu ta cũng không chịu nổi đâu.”

“Nói thừa, nếu bảo em ấy nghỉ việc dễ dàng được thế thì tôi còn cần hỏi cậu à?”

“Cũng có người mà Giang thiếu không xử lý nổi sao?”

Chu Vực trêu chọc hắn rồi bình thản đặt tách trà xuống, “Không nghỉ cũng được, chỉ cần phía cảnh sát không cần cậu ta nữa, rồi cậu giam lỏng cậu ta trong nhà. Thật sự không được nữa thì đưa ra nước ngoài đi, viện điều dưỡng của Nguỵ Khải ở California rất tốt, nằm ở ven biển, lại rất an toàn. Cậu phái mấy người canh giữ chặt cậu ta, chờ sau khi có kết quả điều tra rồi trở về.”

Giang Trạm suýt nữa phun ngụm trà trong miệng ra.

“Nói dễ nghe nhỉ! Sao cậu không dùng thủ đoạn đó với a Duyệt đi? Tôi nghe nói mấy hôm trước ai đó tàn nhẫn muốn tống cổ em trai mình đi Mỹ, sau đó vừa mới ra tới sân bay lại ngoan ngoãn ôm nó về.”

Chu Vực: “……”

Nhắc tới ngày đó, vẻ mặt lạnh lùng của Chu Vực cũng hơi bất lực: “Cậu cũng biết mà… nó vừa khóc là tôi đã chẳng có cách nào.”

“Cậu không có cách nào? Nếu một lần không đưa đi được, sao không đưa nó đi lần thứ hai đi. Trong mắt cậu, rốt cuộc a Duyệt có giá trị tới mức nào? Từ diễn viên nhỏ mấy năm trước rồi lại tới cái người ở chỗ Diệp Chi Lâm kia. Cậu cứ giấu giếm nữa đi, để tôi xem xem cậu lại kiếm thêm mấy người nữa. Sao không mở luôn triển lãm ở nhà đi.”

Dịch Khiêm đứng bên cạnh, cạn lời nhìn hai sếp lớn đang đấu võ mồm như trẻ con. Sao nhiều năm như thế rồi mà tính tình hai người này vẫn còn có một khía cạnh… thiếu niên thế nhỉ?

Mà giờ không phải đang thảo luận chuyện của anh Quý sao!

“Anh, thực ra muốn anh Quý nghỉ việc thì cũng có thể làm được mà.”

Dịch Khiêm nhét tài liệu vừa thu được vào trong một túi da bò không hề có dán nhãn gì bên ngoài.

Cậu lại lấy ra một bản thảo giấy.

“Đây là đơn xin nghỉ việc được mô tả theo nét chữ của anh Quý. Anh Quý có quan hệ ở thành phố S, muốn nghỉ việc vì lý do sức khoẻ thì chỉ cần ký tên chứ không cần phải có mặt. Mà việc ký tên hoàn toàn có thể không cần anh Quý tự mình ký.”

Trên giấy này còn in logo của cục Công an thành phố S, Giang Trạm vô cùng quen thuộc với nét chữ trên đó.

“Em đã tìm người tham khảo các văn bản công việc mà anh Quý đã làm trong ba năm nay, đủ để mô phỏng theo rồi, cho dù sau đó anh Quý có muốn quay trở lại làm việc… Đi tư pháp giám định thì kết quả vẫn sẽ là chữ viết của bản thân anh ấy, tuyệt đối không thể phục chức được.”

Chu Vực nhướn mày nhìn thứ đồ giả đã được chuẩn bị sẵn kia, tặc lưỡi nói: “Giang Trạm, đứa trẻ mà cậu dạy dỗ… không phối hợp thì cưỡng chế thi hành luôn. Điểm này quả thực giống hệt như cậu…”

Bình luận

Truyện đang đọc