KIẾP NÀY LÀ HẬN, KIẾP SAU LẠI YÊU



Đứng ra làm chủ, tiền bạc nhiều thì không thấy. Chỉ thấy công việc vất vả hơn và phải lo toan nhiều thứ. Tính toán chi phí nguyên liệu, chi phí phát sinh, tiền mặt bằng, điện nước, nhân viên và ti tỉ thứ linh tinh khác.

Chưa kể cả hai dường như chẳng còn kì nghĩ nào nữa, cứ nghĩ đến việc đóng cửa quán đi chơi vài ngày, lại thấy tiếc tiền mặt bằng nên lại thôi.

Sau mấy chuyện với cô ba của Ân Tú, cả hai đã tìm cách nói khéo để cô không làm nữa. Thật may mắn vì Ân Tú cũng hiểu cho phần nào những khó xử của cô.

Chính vì thế, Minh Tuệ dễ thở hơn hẳn, cũng không cần giả tạo mà vui vẻ với người cô kì cục này.

Nhớ có một lần, thời mà iphone 7 Plus mới ra. Con gái của bà cô đi đường nhặt được một cái màu đen. Thay vì trả lại, họ đã đòi chủ của chiếc điện thoại tiền chuộc năm triệu đồng.

Minh Tuệ rất ghét cái tính tham lam xấu xí này, nên có khuyên hai mẹ con họ trả lại. Nhưng mặc kệ cô, họ nhất quyết rằng: Không có tiền thì không trả.


Về sau, Minh Tuệ không rõ bạn chủ điện thoại có chuộc lại hay không, cô chỉ biết lần đó bà cô ba cũng bị rơi mất cái điện thoại. Chỉ là chiếc nokia đập đá bàn phím mà thôi, nhưng bà cô lo lắng sốt vó lên.

Rồi một anh trai tốt bụng nào đó nhặt được, gọi vào số điện thoại đầu tiên trên lịch sự cuộc gọi để ngõ ý trả lại. May mắn đó lại là số của Ân Tú. Minh Tuệ lại không kiềm chế được mà buộc miệng nói rằng:

“Cô xem, cô mất điện thoại cô lo lắng thế nào, người ta nhặt, có lòng tốt trả lại cô. Mà hồi xưa cô nhặt được cô lại đòi tiền chuộc.”

Dĩ nhiên là bà cô cứng họng hẳn, sau đợt đó lại càng thêm ghét Minh Tuệ.

Nhưng mà cuối cùng mọi việc cũng ổn thỏa, bà cô không còn làm cho Minh Tuệ nữa. Cô cũng không cần phải khó xử vì giả vờ tôn trọng một người không tôn trọng mình...

...

Để hâm nóng tình cảm của cả hai, Ân Tú và Minh Tuệ quyết tâm cùng nhau đi du lịch ba ngày hai đêm. Cả hai điều nhất trí chọn Đà Lạt là điểm đến.

Dĩ nhiên họ cũng đã từng đến nơi đây, nhưng nó là chuyện của lúc nhỏ. Nên bây giờ ai cũng thật háu hức.

Hôm nay, Ân Tú tranh thủ cùng Minh Tuệ đóng cửa quán cơm sớm để đi mua quần áo mà đi du lịch. Cả hai vui vẻ chuẩn bị đầy đủ mọi thứ. Đêm trước ngày đi háu hức đến độ chẳng buồn ngủ chút nào.

Thành phố Nha Trang cách thành phố Đà Lạt 140 kilomet. Cả hai đi bằng xe máy và đi lúc sáng sớm. Khi đến được khách sạn cũng vừa đúng giờ nhận phòng.

Ân Tú giúp Minh Tuệ đem vali lên phòng, cả hai định thay đồ xong sẽ đi tham quan ngay luôn cho kịp giờ.

Minh Tuệ vì chuyến đi chơi này đã lên lịch từ trước. Cô quyết định sẽ đi những điểm du lịch ở xa trung tâm thành phố. Còn ngày cuối cùng sẽ dành để đi chỗ gần khách sạn.


Điểm đi đầu tiên chính là làng đất sét. Làng đất sét thuộc khu du lịch Đà Lạt Star, nằm trong khu vực hồ Tuyền Lâm, phường 4, Thành phố Đà Lạt, tỉnh Lâm Đồng. Những thứ ở đây điều làm từ đất đỏ bazan với những hình thù kì lạ và tinh xảo.

Do trời có mưa, nên khi quay về, Ân Tú phải chạy xe chậm. Khi đến khách sạn trời cũng sẩm tối. Cả hai vì đường xa, mưa lớn và gió quật mạnh nên mệt lả. Quyết định ngủ sớm một hôm.

Minh Tuệ thay đồ, leo lên giường trùm chăn ôm chặt lấy Ân Tú, cô chui rúc vào chăn, hít hà mùi cơ thể người yêu:

"Lạnh quá chị vợ ha."

Ân Tú chà chà hai tay vào nhau rồi áp lên má người yêu:

"Chị nghe đồn đi Đà Lạt về chia tay á."

Minh Tuệ dỗi, ngẩng đầu nhìn chị:

"Thế chị muốn chia tay em hay gì? Làm liền luôn, cần gì phải đổ thừa Đà Lạt."

Ân Tú xuýt xoa:

"Hic, chị đùa thôi, em đừng dỗi. Sau cứ giận chị mãi vậy, chị đùa mà."

Minh Tuệ chồm qua người Ân Tú, cắn mạnh vào môi chị một cái thật đau. Ân Tú vì đau mà la lên oai oái nhưng vẫn ôm chặt lấy Minh Tuệ không buông.

Đêm đó, dưới cái lạnh se se của Đà Lạt, Minh Tuệ ôm chặt Ân Tú mà ngủ say cho đến sáng hôm sau. Giấc ngủ ngon nhất sau bao ngày cả hai tràn ngập mâu thuẫn.


Ngày hôm sau, Minh Tuệ và Ân Tú dậy từ sớm, lên hẳn lịch trình cụ thể. Cả hai sẽ đi vườn hoa cẩm tú cầu, đi chùa ve chai, sau đó ghé Trại Mát. Trở về khách sạn, buổi chiều sẽ đi hồ Tuyền Lâm và Thiền Viện Trúc Lâm.

Minh Tuệ và Ân Tú háu hức thực hiện theo kế hoạch, cả hai thực sự đã có những phút giây vui vẻ và hạnh phúc bên nhau sau những ngày tháng đầy mệt mỏi áp lực.

Trong điện thoại là hàng trăm bức ảnh của Ân Tú, của Minh Tuệ và của cả hai. Có những tấm là nhờ chụp, có những tấm là tự sướng. Nhưng tấm nào cũng thật đẹp và rạng rỡ.

Tối hôm đó, sau khi đi chợ Đêm Đà Lạt về, Minh Tuệ và Ân Tú xách cơ man nào là quà để tặng cho mọi người. Trời cũng khuya dần, đã hơn mười một giờ khuya.

Minh Tuệ cất đồ hộ Ân Tú, định bụng thay đồ rồi leo lên giường ngủ thì điện thoại Lâm Ân Tú đổ chuông.

"Ai lại gọi chị giờ này chứ?"

Minh Tuệ thầm nghĩ với một bụng thắc mắc, nhưng vẫn im lặng mà lắng nghe động tĩnh.

\- HẾT CHƯƠNG 102 \-






Bình luận

Truyện đang đọc