KIẾP NÀY LÀ HẬN, KIẾP SAU LẠI YÊU



Mặc dù cô không còn giận chị nhiều như trước nhưng Minh Tuệ vẫn hỏi tiếp, muốn mọi chuyện phải được giải quyết rõ ràng. Cô chính là kiểu người ghét nhất chuyện mập mờ, không rõ:

“Vậy chị đi làm cả ngày lẫn đêm, thứ bảy chủ nhật thì về quê, buổi tối cho em ở một mình. Rốt cuộc thời gian nào của chị là dành cho em hả Ân Tú? Nếu đổi ngược lại là chị vào Sài Gòn với em, em bỏ mặc chị trong đêm tối như vậy, chị có đồng ý, có thấy vui không?”

Minh Tuệ tức tưởi khóc, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt xinh đẹp, những uất ức của cô, chị nào có hiểu?

"Chị xin lỗi em, chị sẽ không làm thêm buổi tối nữa, công việc làm chị mất sức quá, cũng không kiếm được nhiều tiền. Chị hứa không để em một mình vào ban đêm nữa. Hai tuần chị mới về nhà một lần. Chủ nhật của một tuần là dành riêng cho em. Như vậy được chứ? Đừng buồn chị, chị xin lỗi em rất nhiều.”

Minh Tuệ ấm ức:

"Tại sao em giận chị, mà chị lại không làm hòa trước với em?"

"Do chị đi làm về mệt quá nên tranh thủ ngủ luôn, chị cũng sợ em sẽ ghét chị hơn nên không dám nói, chị xin lỗi em mà. Sau này không bỏ em một mình nữa."

Minh Tuệ có vẻ hơi hài lòng, nhưng chợt nghĩ đến Thúy An, cô rấm rứt nhắn:


“Chị với chị Thúy An thân đến vậy sao? Hiểu nhau còn hơn cả em hiểu chị.”

“Không có thân, cũng không hiểu nhau gì cả. Do nó làm việc cho chị nên gặp nhau thường xuyên thôi, không thân thiết gì hết, chỉ là bạn bè, đồng nghiệp thôi. Em thương chị thì tin chị đi đừng nghi ngờ gì nữa.”

Huỳnh Minh Tuệ không nói gì nữa, cô im lặng mà suy nghĩ. Những điều Ân Tú nói với cô đều hợp lí đến khó tin. Hợp lí đến độ nhìn nhiều khía cạnh, người sai, người trẻ con, vô lí hình như là Huỳnh Minh Tuệ...

Chiều hôm đó khi Lâm Ân Tú vừa đi làm về, đợi chị vừa đóng cửa phòng trọ lại. Huỳnh Minh Tuệ đã chạy ào đến, nhảy phốc lên người chị mà ôm chầm lấy cổ chị. Cô thật sự nhớ Ân Tú đến muốn điên rồi.

Lâm Ân Tú bỏ ví xuống kệ giày bên cạnh, ôm chặt lấy Minh Tuệ, cười khì khì, bế cô đi thẳng vào trong phòng. Dáng người Ân Tú cao ráo nên chị dễ dàng ôm gọn Minh Tuệ vào lòng. Cảm giác như được ôm gọn cả thế giới vào người, Minh Tuệ cũng không còn giận cô nữa,  Ân Tú thật sự rất vui mừng.

Đặt em ấy lên bệ bếp, Ân Tú nhanh chóng đặt lên môi Minh Tuệ một nụ hôn nồng nhiệt nhất. Huỳnh Minh Tuệ cũng nhiệt tình đáp trả lại. Cả hai triền miên không dứt cho thỏa nỗi nhớ nhung, đến khi trời tối lúc nào không hay.

Ân Tú cũng nhớ Minh Tuệ không thua gì cô nhớ chị.

Giây phút này, chỉ cách một milimet thôi, cũng đủ làm họ thấy xa cách nhau.

Ôi tình yêu!!!

Đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hòa. Tình yêu chính là như thế đó.

Những ngày sau đó, cả hai xem như chưa có chuyện gì xảy ra, Lâm Ân Tú thật sự giữ lời hứa. Chị không còn tăng ca cắt nhãn nữa, cũng không còn đi làm về quá trễ. Những buổi chiều đều cùng ăn cơm với Minh Tuệ. Chị cũng đã hứa một tuần sẽ ở với Minh Tuệ, một tuần sẽ về quê ngày chủ nhật.

Cũng từ đó về sau, Lâm Ân Tú không bao giờ để Minh Tuệ phải qua đêm một mình, chị đã giữ đúng lời hứa.

Thấm thoát, Minh Tuệ đã ở Nha Trang được gần hai tháng, chủ nhật tuần này vừa hay lại là chủ nhật mà Lâm Ân Tú ở nhà cùng cô.

Tôi thứ bảy hôm ấy, Minh Tuệ vừa ăn sữa chua vừa lắng nghe Ân Tú gọi video với người nhà:

Mẹ Ân Tú hỏi:

“Sao tối thứ bảy mà con không về?”

Ân Tú đáp:


“Dạ con bận làm nên không về được, chủ nhật tuần sau con về luôn.”

Minh Tuệ thấy chị vì cô mà nói dối, bất giác thấy tội lỗi vô cùng.

Mẹ Ân Tú:

“Ừ, con làm ít thôi, kẻo mệt đó.”

Ân Tú:

“Dạ con biết rồi mà, mẹ đừng lo.”

... Bla bla bla

Khi Ân Tú nói chuyện điện thoại xong. Minh Tuệ không tự chủ được mà chạy đến ôm chầm lấy chị, hôn lên khắp mắt mũi môi miệng chị, vừa nói giọng điều đà, nũng nịu:

“Em vợ thương chị vợ nhất trên đời luôn á. Hehe.”

Sống chung một mái nhà nhưng lúc nào Minh Tuệ cũng thấy nhớ Ân Tú da diết, cô yêu chị đến sắp phát điên rồi.

...

Sáng chủ nhật hôm sau, Minh Tuệ vẫn còn đang say giấc nồng thì nghe giọng nói quen thuộc:

“Minh Tuệ, em thay đồ đi, chị dẫn em đi chơi.”

Lâm Ân Tú thức dây từ rất sớm, chị lay lay cô dậy rồi nói. Minh Tuệ vẫn còn đang ngái ngủ, dụi dụi mắt nhìn Ân Tú hỏi lại:

“Đi đâu vậy chị?”

Ân Tú ôm ngang eo Minh Tuệ, vùi mặt vào sâu trong hõm cổ của cô mà hít hà mùi cơ thể người yêu:

“Đi chụp ảnh, người ta mới trồng thử nghiệm một vườn cúc họa mi, mở cửa cho khách tham quan, đẹp lắm.”


Minh Tuệ thấy nhồn nhột, khúc khích cười:

“Dạ, vậy chị cũng dậy tắm rửa với em luôn đi.”

Minh Tuệ bật dậy, kéo tay Ân Tú vào nhà vệ sinh, cô lấy kem đánh răng vào bốt cho mình, lấy luôn cho Ân Tú rồi đưa cho chị.

Cả hai nghiêm túc cùng nhau đánh răng, Minh Tuệ nhìn vào gương, thấy gương mặt ngái ngủ của Ân Tú, cùng với đầu tóc rối bời, quần áo thì xộc xệch đang phồng mang trợn má, miệng đầy bọt thì bật cười:

“A, chị trưởng phòng cũng có lúc đáng yêu như vậy à.”

Ân Tú liếc nhìn Minh Tuệ, không thèm nói gì, ngậm một ngụm nước rồi phun ra, chị lau mặt mày sạch sẽ rồi quay sang Minh Tuệ:

“Chị không phải Trưởng phòng gì hết á, chị chỉ là chị vợ đáng yêu thích nhõng nhẽo của em mà thôi.”

Minh Tuệ bật cười ha ha, nhanh chóng đánh răng cho xong, cô bị Ân Tú bế bổng Minh Tuệ đặt lên bệ bồn cầu, đặt môi mình lên đó. Một nụ hôn sáng sớm đầy mùi vị kem đánh răng P/S...

"Hừm."

Minh Tuệ thỏa mãn phát ra một tiếng kêu khe khẽ, cả người nóng ran. Cô ôm ghì lấy chị mà đáp trả nhiệt tình. Dường như cả hai sắp quên mất dự định ban đầu là đi chụp ảnh với cúc họa mi mất rồi...

\- HẾT CHƯƠNG 91 \-

 

 




Bình luận

Truyện đang đọc