KIẾP NÀY LÀ HẬN, KIẾP SAU LẠI YÊU



Lâm Ân Tú mỉm cười hạnh phúc lần nữa, lại di chuyển môi xuống dưới. Khẽ chạm vào hạt đậu trên bầu sữa trắng nõn, cảm nhận nó đang run rẩy bên dưới đôi môi mình, Ân Tú nhẹ hôn lên đó, rồi hé đôi môi đào, ngậm lấy hạt đậu, nút mạnh.

Minh Tuệ vì sự thay đổi đột ngột này mà giật nảy người. Ân Tú di chuyển đầu lưỡi qua lại, trêu đùa cho nó cứng thêm chút nữa, nở lớn trong khoang miệng của cô.

Lâm Ân Tú nhả hạt đậu ra, cắn nhẹ lần nữa, rồi lại ngậm lấy, nút mạnh, trêu đùa thuần thục, chỉ mong nó tiết ra sữa thật mà thôi. Nếu có, cô chắc chắn sẽ không chần chừ mà nuốt trọn tất cả.

Huỳnh Minh Tuệ ở bên dưới thở dốc, cảm giác bức bối khá khó chịu. Dịch mật bên trong cô bé cứ rỉ ra, cảm giác nơi tư mật đang cương lên, đau nhức.

Ân Tú nằm bên trên mặc kệ Minh Tuệ đang run rẩy, đòi hỏi, chị vẫn chậm chạm mà thưởng thức cơ thể người yêu.

Để đôi môi di chuyển dọc theo khe bụng nhỏ, chị di chuyển từ từ cho đến khi đôi môi mình chạm vào nơi tư mật nhất của Minh Tuệ.


Lấy má khẽ chạm vào mấy sợi lông tơ, cạ lên xuống thật sự có cảm giác nhồn nhộn thinh thích. Huỳnh Minh Tuệ bên trên thích thú bật cười khúc khích.

Ân Tú khẽ đặt đôi môi mình lên mép mềm, lặng im một vài giây để hít hà mùi thơm ngai ngái đặc trưng. Rồi cô lè lưỡi, cẩn thận để lên trên trân châu.

Chiếc lưỡi trơn ướt chạm vào đó cảm nhận vị mằn mặn. Ân Tú đẩy lưỡi sâu vào hơn, liếm dọc lên xuống, một tay day day quy đầu.

Dịch mật lại tiết ra nhiều hơn nữa, Ân Tú đón lấy tất cả mà nuốt trọn. Chiếc lưỡi lại mạnh mẽ tiến vào sâu hơn, quét ngang dọc theo chiều xoay vòng, sâu vào hơn nữa theo độ cong mông hưởng thụ của Huỳnh Minh Tuệ bên dưới.

Nằm ở bên dưới, Huỳnh Minh Tuệ thở dốc, ưỡn cong người lên. Ân Tú dịu dàng lấy chiếc gối kê bên dưới thắt lưng, để cho Minh Tuệ có được cảm giác thoải mái hơn.

Chiếc lưỡi điêu luyện của Ân Tú như trơn tuột vào bên trong, “Hừm” một tiếng thống khoái, Minh Tuệ khẽ nhúc nhích, lấy hai đùi mình áp chặt vào hai má chị, đẩy đầu Ân Tú vào chặt hơn, sâu hơn nữa.

Lâm Ân Tú với cái lưỡi mỏi nhừ, nhấc đầu ra khỏi hai chân của Minh Tuệ, tiến về phía bên trên, đặt đôi môi dính đầy dịch mật lên môi Minh Tuệ, mạnh mẽ hôn sâu, muốn thật sự rút cạn tinh lực người yêu.

Ngón tay bên dưới để bên ngoài, day day quy đầu theo chiều ngược kim đồng hồ, miệng khẽ nhếch lên lưu manh hỏi:

“Đố em đã vào mấy ngón rồi?”

Minh Tuệ cảm giác hụt hẫng, hờn dỗi:

“Có ngón nào đầu chứ.”


Cô thở dốc nặng nề, dường như cảm giác muốn nhiều hơn thế nữa, mông vẫn cố nhích để ngón tay Ân Tú lọt vào bên trong.

Ân Tú cưng chiều xoa xoa đầu, thì thầm vào tai nhỏ:

“Cục cưng của chị trông nhỏ nhắn thế thôi mà mạnh dữ, ham muốn còn nhiều hơn cả chị nữa cơ, cái đồ nham nhở.”

Ân Tú không để cô đợi lâu, cho ngón trỏ và ngón giữa cùng tiến vào bên trong cô bé đã mở lớn, dường như nó đã chờ đợi từ bao giờ.

Ngón tay đi giữa đường thì bị chặn lại, Ân Tú nhẹ hôn lên đỉnh đầu Minh Tuệ, an ủi:

“Em thả lỏng nào, để đau đó.”

Minh Tuệ nghe lời, thở đều hơn, hai ngón tay bên dưới được dịp thuận lợi tiến vào trong. Ân Tú làm động tác móc lên, khẽ cữ động ngón tay lên xuống theo nhịp nhanh dần. Minh Tuệ ôm ghì lấy chị mà lên xuống theo nhịp nắc.

Lâm Ân Tú giữ cho hai ngón tay đứng im, rút ra, rồi đẩy vào, chậm dần, rồi tăng tốc. Nhưng cảm giác Minh Tuệ vẫn chưa đạt đến cực hạn.

Chị thật sự không muốn dùng ba ngón tay, chỉ sợ làm đau em ấy mà thôi. Những thứ gì của Minh Tuệ cũng đều xinh xắn như vậy, chị không muốn làm đau nó.

Minh Tuệ nằm bên dưới im lặng hưởng thụ, nhưng chợt nhớ đến hôm nay là ngày kỉ niệm của hai đứa. Cô cũng muốn Ân Tú có được cảm giác thống khoái như cô.

Nhích người mình để rút ngón tay Ân Tú ra khỏi cô bé. Minh Tuệ lật người chị xuống dưới, tay nhanh chóng cởi phắt chiếc quần còn vướng víu từ nãy đến giờ trên người Lâm Ân Tú. Lần nữa tinh nghịch nháy mắt cười, cô bé bên dưới của cô vẫn còn đau nhức mà đòi hỏi:

“Chị có biết điểm G của con gái khó đụng trúng lắm không? Nhưng nếu biết cách thì thật là dễ dàng đó nha.”


Không đợi Ân Tú trả lời, cô bịt chặt môi chị bằng đôi môi đã sưng đỏ của mình. Nút nhẹ nhàng thưởng thức vị ngọt, hừm... cô cũng không biết vị ngọt từ thứ gì nữa, nhưng thật sự nó rất ngon.

Di chuyển môi đến cổ Ân Tú, cô quyết định trả thù bằng vài vết đánh dấu chủ quyền to lớn, rồi nhanh chóng di chuyển môi xuống đôi bồng đào lớn, miệng cảm thán ghen tị:

“Còn to hơn của người ta nữa, thấy ghét chưa?”

Ân Tú nằm bên dưới vẫn đang theo dõi sự chuyển động của Minh Tuệ nãy giờ, bật cười:

“Thì nó cũng là của em mà, sao lại còn ghen tị chứ?”

Minh Tuệ cảm thấy rất đúng đắn, thè lưỡi dài ra liếm quanh hạt đầu, đẩy nó qua lại trong miệng, làm cho nó cứng lên, rồi ngậm lấy mà nút, cảm giác như đang được bú sữa, thật sự rất thích nha.

\- HẾT CHƯƠNG 48 \-






Bình luận

Truyện đang đọc