KIẾP NÀY LÀ HẬN, KIẾP SAU LẠI YÊU



Minh Tuệ tăng tốc và lực đạo ở ngón tay, cô nhẹ đặt người chị xuống giường, tay vẫn giữ nguyên vị trí bên trong cô bé. Huỳnh Minh Tuệ di chuyển mặt mình giữa hai đùi Lâm Ân Tú. Nhẹ hôn lên gò mu cao, mấy sợi lông xoăn tít đâm vào má cô nhồn nhột. Minh Tuệ hôn lên cô bé, rồi từ từ di chuyển ngón tay qua một bên, dứt khoát đưa lưỡi vào bên trong.

Thận trọng dùng lưỡi nếm và làm quen với hương vị, khi đã quen thuộc với mùi vị ngai ngái, mằn mặn có phần hơi nồng của dịch mật, cô mới đẩy lưỡi thẳng vào trong.

Tay và lưỡi kết hợp nhuần nhuyễn. Minh Tuệ cố gắng “yêu thương” cô bé và chăm sóc nó cẩn thuận nhất có thể, mặc cho Ân Tú bên dưới thở muốn hết hơi, chị ưỡn cong người, bấu đầu Minh Tuệ đẩy lưỡi vào sâu hơn, dường như muốn hơn thế nữa. Minh Tuệ vẫn tấn công mạnh mẽ, dùng hết sức mà phục vụ cho người yêu.

Khi hai tay đã mỏi như, còn cái lưỡi dường như cũng tê cứng, mất cảm giác. Cô rút hai thứ ra một lượt, môi khẽ liếm xung quanh mép, nuốt trọn thức dịch mật nồng nặc và nhớp nhúa vào trong. Đối Minh Tuệ thứ dịch này dường như là một món ngon khá độc lạ, thứ ngon lành của Ân Tú mà chỉ mỗi cô mới được quyền nếm thử.

Còn Lâm Ân Tú khi Minh Tuệ rời khỏi cô dường như cảm thấy chơi vơi, cảm giác vẫn chưa thỏa mãn, cứ ôm ghì lấy Minh Tuệ mà đòi hỏi thêm.


Minh Tuệ yêu chiều chị ngay, không cần hỏi cũng hiểu ý chị, Minh Tuệ quỳ xuống ở tư thế nửa quỳ nửa bò, đưa đầu ti vào gần cô bé. Áp cả bầu ngực trắng vào cô bé ấm nóng của Ân Tú.

Kích thích từ sự đụng chạm và tiếng rên của Ân Tú đã sớm làm đầu ti của cô nở lớn, trở nên cương cứng hơn mức bình thường. Minh Tuệ để đầu ti chạm vào trân châu. Sự đụng chạm da thịt mới lạ này làm cho Ân Tú không kiềm chế được bất giác kêu lên mấy tiếng làm cho bất cứ ai nghe phải cũng đỏ mặt tía tai:

“Hơ... hơ... hơ...!!!”

Tiếng rên khẽ của Ân Tú làm Minh Tuệ sướng rân người, cảm giác có chút thành tựu, cô đẩy mạnh mông mình về trước, tạo lực đẩy cho đầu ti chạm vào sâu nhất có thể. Ân Tú quặp hai chân vào phần gáy của Minh Tuệ, nảy mông giúp hạt đậu vào sâu hơn, cảm giác thật sự kích thích đến run rẩy.

Chắc hẳn rất ít người biết, kích thích hạt đậu có thế tạo ra hưng phấn khi quan hệ. Những cơn cực khoái này nó có liên kết với các bộ phận khác như cô bé chẳng hạn. Vì thế động tác này dường như dễ dàng chạm vào được sự hưng phấn của Ân Tú.

Cảm giác cô bé của Ân Tú chạm vào thứ cương cứng lại có phần mềm mại, chị không còn chống cự được mà mềm oặt ra, rên liên hồi không thể kiềm chế được nữa.

Tiếng rên lớn hơn và có phần phóng túng phát ra từ miệng Ân Tú ngày càng nhiều.

Minh Tuệ vận sức hơi nhiều, cô mệt mỏi nằm vật ra giường, miệng đắng ngắt, khô khốc nhưng đầy thỏa mãn:

“Chị lên người em ngồi đi.”

Ân Tú bò lên trên, ngồi lên ngực Minh Tuệ, để cô bé sớm đã vì kích thích mà nở rộ, phần trân châu ấm nóng lộ hẳn ra ngoài lần nữa chạm vào đầu ti của Minh Tuệ.


Sự đụng chạm kích thích thêm phần kịch liệt khi Ân Tú di chuyển lên xuống, ép chặt trân châu vào hạt đậu trên bầu ngực của Minh Tuệ làm Ân Tú như hết hơi vì quá kích thích. Lâm Ân Tú cố gắng không để sự đụng chạm này có kẻ hở, cô quỳ gối xuống giường và lên xuống mạnh mẽ, hơi thở dồn dập, các kích thích như làm cô muốn nổ tung ra.

Những tư thế này kì lạ này của Minh Tuệ, Lâm Ân Tú lần đầu tiên mới biết đến, chúng thật sự đem cô đến đỉnh điểm mà vỡ òa cảm xúc, dường như bao nhiêu phần xấu hổ của cô điều hiện ra hết mà không cách nào kiềm chế được.

Miệng vẫn thở hỗn hển, chị mấp mái môi:

"Em lại học mấy trò này ở đâu ra vậy Minh Tuệ?"

Minh Tuệ cũng thở nặng nề vì sức ép cả cơ thể của Ân Tú lên cơ ngực. Cô ngắt quãng trả lời:

"Cóp nhặt từng chút rồi nghĩ ra, thú vị lắm đúng không? Kakaka. Chị vợ có muốn nữa không?

Minh Tuệ ranh mãnh mói mấy lời đầy ngụ ý, Ân Tú ngượng ngùng ư ử trong cuống họng.

Dịch mật của Ân Tú tuôn ra xối xa ướt một mảng ngực của Minh Tuệ và chảy dài dọc từ xương sườn của cô rớt xuống nệm.

Ân Tú cảm giác đã qua cơn phấn khích, chị nhấc cô bé ra khỏi hạt đậu, trân châu sớm đã sưng đỏ và nóng hực vì các kích thích, Ân Tú nằm vật ra giường, xấu hổ vùi mặt vào cổ Minh Tuệ, mặc cho Minh Tuệ vuốt ve đầu chị như con chó nhỏ với vẻ đầy yêu thương.


"Chị vợ ngại hả?"

Ân Tú xấu hổ không trả lời, vùi mặt vào sâu hơn. Minh Tuệ yêu thương vuốt ve:

"Đừng ngại, chị vợ là vợ của em mà, không có gì đâu, em thích được nghe tiếng chị, thấy vẻ mặt sung sướng hưởng thụ của chị, cảm giác em thật sự có thành tựu."

Minh Tuệ kéo mặt Ân Tú ra đối diện mình. Gương mặt sớm đã ửng đỏ nóng hực lên. Minh Tuệ âu yếm đặt môi mình lên môi chị, ngậm chặt môi trên rồi môi dưới, lưỡi di chuyển ra vô linh hoạt.

Cả hai người lại lần nữa triền miên không dứt. Không khí bên trong căn phòng trọ nhỏ lại lần nữa nóng hực lên đầy ám muội...

\- HẾT CHƯƠNG 98 \-






Bình luận

Truyện đang đọc