KIẾP NÀY LÀ HẬN, KIẾP SAU LẠI YÊU



Sau khi hai người từ tốn về tới khách sạn ở Nha Trang, Minh Tuệ lấy vali đồ đã gửi ở quầy lễ tân trước đó. Lâm Ân Tú chở cô thẳng ra sân bay mà không ghé vào đâu khác nữa.

Cả hai vào quán nước ở trong sân bay mà ngồi chờ, chọn một cái bàn nằm ở cuối quán, khá khuất. Ân Tú để Minh Tuệ ngồi nghỉ ngơi, cô đi chọn món.

“Nè, em uống đi, sợ em đói nên chị mua thêm bánh mì cho em nữa đó.”

Minh Tuệ vui vẻ vì sự chu đáo của chị. Cô nhìn chị hồi lâu, ánh mắt toát lên vẻ yêu thương đau đáu:

“Sắp tạm biệt chị vợ rồi, không biết bao giờ mới gặp lại nữa. Tí chị về tới nhà thì nhớ nhắn tin báo cho em biết, để khỏi lo nha.”

Ân Tú dịu dàng:

“Chị biết rồi. Em tới nhà rồi cũng nhớ nhắn tin cho chị, khuya mấy cũng phải nhắn đó, chị đợi em.”

Minh Tuệ gật đầu rồi ngồi tựa đầu vào vai chị. Bầu trời tối dần, sân bay bắt đầu đông đúc hơn. Cũng đã gần đến giờ bay. Minh Tuệ chào tạm biệt Ân Tú rồi hòa mình vào dòng người chờ qua cổng an ninh.


Sợ lại như lần trước, Minh Tuệ dứt khoát không quay đầu, cô sợ thấy chị, sợ không nỡ mà bay về.

Tim thót lên một cái không hiểu vì sao, cảm thấy đau lòng như mất mát thứ gì đó, tại sao cô và chị lại yêu xa như thế này chứ? Cô rất sợ cảnh phải tiễn biệt nhau như vậy.

Điện thoại trong túi cô run lên bần bật, là tiếng tin nhắn đến:

“Chị yêu em rất nhiều, Huỳnh Minh Tuệ, cục cưng của chị.”

...

Khi máy bay đáp xuống sân bay Tân Sơn Nhất, trời cũng đã khuya lắm rồi. Minh Tuệ lấy điện thoại ra nhắn cho Ân Tú rồi vội vã bắt taxi về chung cư của chị họ Trúc Thư.

Cô không thay đồ mà nhanh chóng chìm vào giấc ngủ vì quá mệt mỏi, sáng mai cô còn phải đi làm nữa mà.

Một giấc ngủ nhanh chóng và sâu nhất của Minh Tuệ từ trước đến nay diễn ra rất mau khi cô vừa đặt lưng xuống nệm.

...

Sáng sớm hôm đó, Minh Tuệ đến công ty với vẻ mặt mệt mỏi. Hôm nay cô làm việc tại công ty, rất may là không phải chạy xe bên ngoài.

Vừa vào chỗ ngồi, đã thấy Đinh Tuyết Hương và Đặng Minh Châu đang ngồi ở chỗ của họ, máy tính đã mở sẵn. Minh Tuệ cất một nụ cười mệt mỏi, chào hỏi:

“Chào chị, chào cậu, hôm nay hai người đi sớm vậy à?”

Trái với mọi hôm, hai người họ nhìn cô chằm chằm vẻ khó chịu mà không trả lời lại, Minh Tuệ cũng không quan tâm nữa, mà chú tâm vào công việc của mình, hôm nay cô có rất nhiều việc nha:

Hình như không chịu nổi nữa, Đặng Minh Châu lên tiếng:

“Đi chơi thôi mà, cậu làm gì mà phải mệt mỏi nhiều như vậy chứ?”


Minh Tuệ khó hiểu, nhìn cậu ấy:

“Do tớ đi xa với bay về trong đêm nên mệt thôi, chứ làm gì là làm gì hả?”

Mặt Minh Châu có vẻ giãn ra, không còn căng thẳng nhiều khi nghe câu trả lời của Minh Tuệ:

“Thật chứ?”

Minh Tuệ uể oải:

“Ừm, tớ nói dối cậu làm gì? Mà tớ làm gì cũng có liên quan cậu đâu chứ?”

Minh Tuệ hơi bực bội, Minh Châu biết ý bèn không hỏi gì nữa, lui về một góc vui vẻ cười thầm.

Đinh Tuyết Hương bên kia nghe ngóng lén lúc, cũng có vẻ đang vui lên một chút, giả vờ như nảy giờ không nghe thấy gì, cất giọng hòa hoãn:

“Cuối tuần này tổ chức tiệc ở nhà chị, em qua chơi, chắc là khuya lắm, nên em ngủ lại như mọi hôm luôn nha.”

Huỳnh Minh Tuệ mệt mỏi mà gật đầu đại, không cần suy nghĩ, rồi lần nữa chú tâm vào công việc của mình.

Trưa hôm đó, cô không ra ngoài ăn cơm, xong công việc Minh Tuệ ngủ trưa luôn tại văn phòng. Cô kéo mấy cái ghê lại sát nhau, lấy cái túi xách làm gối, áo khoác làm chăn, rồi nhanh chóng nhắm mắt ngủ ngon lành.

Đặng Minh Châu vì lo lắng cho cô mà tranh thủ ăn nhanh rồi mua thêm một phần cơm đem lên.

Năm giờ chiều hôm đó, khi đồng hồ vừa kêu lên vài tiếng quen thuộc, Huỳnh Minh Tuệ vui vẻ thiếu điều nhảy cẩn lên. Cuối cùng sau một ngày uể oải, gắng gượng thì cũng chờ được đến giờ tan tầm.

Minh Tuệ từ chối lời mời đi ăn của hai chị em nhà Minh Châu, chạy về nhà tranh thủ úp tô mì gói ăn nhanh rồi còn đi ngủ sớm.

Minh Tuệ thật sự buồn ngủ đến rã người.

Ngủ một giấc thật đã, tối hôm đó khi vừa thức dậy, Minh Tuệ lười biếng mà ngồi thừ người ra luôn trên giường, đợi chị Lâm Ân Tú gọi điện thoại cho cô.


Mấy hôm trước chị toàn làm thêm công việc nên thường xuyên phải tăng ca, lại phải nghỉ mấy hôm đi chơi với Minh Tuệ nên chắc lượng công việc lại tăng lên nữa rồi.

Minh Tuệ cảm thấy rất đau lòng, nhưng bản thân không thể chủ động gọi điện cho chị mà chỉ có thể bị động ngồi chờ Ân Tú.

Vừa mới gặp nhau đây thôi, cô lại nhớ chị nữa rồi.

Nếu được sống với nhau, cô sẽ nấu ăn cho chị mỗi ngày, ủi quần áo cho chị đi làm, sẽ xoa bóp vai mỗi khi chị đi làm về, cùng chị ăn cơm, cùng nhau làm đẹp,... làm tất cả cùng nhau.

Nhưng...

Cô sẽ không thể, vì cô và chị yêu xa, ở xa cách nhau hơn năm trăm cây số.

Mọi thứ điều chỉ có thể làm qua tưởng tượng mà thôi.

Hai người họ và kể cả những cặp đôi yêu xa khác, thật sự rất bất hạnh. Nhưng chúng ta, chỉ có thể cùng nhau cố gắng, vững tin vì một tương lai sẽ tốt đẹp hơn mà thôi.

Tất cả điều chúng ta cần bây giờ, là phải có một niềm tin vững chắc.

\- HẾT CHƯƠNG 61 \-






Bình luận

Truyện đang đọc