KIẾP NÀY LÀ HẬN, KIẾP SAU LẠI YÊU



Sau khi ai cũng ngồi vào vị trí của mình, Minh Châu lại trùng hợp lần nữa mà ngồi kế bên Minh Tuệ, cậu ấy xoay qua nhìn cô cười tươi, định nói gì đó nhưng lại thôi.

Chị trưởng phòng lại tiếp tục bàn giao công việc:

“Mỗi người một công việc khác nhau, nhưng đều hướng chung đến doanh số cho team mình, công việc của em và Minh Châu giống nhau, hai em lại trạc tuổi, nên chị để Châu hướng dẫn em trước, có gì không hiểu thì hỏi chị.

Giờ thì Châu dẫn Tuệ đi thị trường xem xét trước, nói sơ công việc cho bạn ấy hiểu, ngày mai hai em làm ở văn phòng nhé.”

Chị Hương nói xong thì vẫy tay cho phép Minh Tuệ và Minh Châu đi.

Đặng Minh Châu có vẻ quen thuộc với công việc, đứng dậy, vác cái ba lo lớn đi nhanh ra khỏi phòng, không quên kéo tay Minh Tuệ đi theo.

“Đi theo tớ nè Tuệ.”

Cậu ấy mỉm cười thân mật và dịu dàng nắm tay Minh Tuệ kéo đi.


Đặng Tuyết Hương cứ nhìn mãi, cho đến khi hai đứa nhỏ đi khuất sau cánh cửa kính cô mới thôi trầm ngâm mà quay lại công việc.

Minh Tuệ bước vào thang máy sau lưng Minh Châu, giật mạnh tay mình ra khỏi bàn tay nắm chặc của cậu ấy.

Cảm giác bàn tay mình trống rỗng, Minh Châu có hơi hụt hẫng. Cậu ấy gãy gãy đầu, hơi ngượng ngùng nói:

“Cậu vẫn còn giận tớ sao? Tớ không có ý không liên lạc với cậu đâu mà.”

“Tớ vào đây là để làm việc, không phải nghe cậu giải thích, nếu cậu không nghiêm túc thì tớ sẽ xin chị Hương để không làm chung với cậu nữa.”

Minh Tuệ bực mình nói.

“Được rồi mà, tớ xin lỗi, không nói nữa. Tớ với cậu đi chung xe nhé, để xe ở công ty chiều chạy về lấy.”

Cả hai mải mê nói chuyện, đã xuống tới hầm lúc nào không hay.

“Ừ, cũng được.”

Minh Tuệ nghĩ vậy sẽ tiện hơn, nên đồng ý.

Cả buổi sáng, Minh Châu chở Minh Tuệ đi đến những công ty khách hàng đang dùng sản phẩm của công ty mình, cho cô thấy cách làm việc của Minh Châu.

Khi đi đến tầm mười một giờ trưa, Châu đề nghi hai đứa đi ăn cơm rồi ghé vào quán nước trên đường ngồi nghĩ, chiều sẽ lại đi tiếp. Minh Tuệ đồng ý vì cố cũng đã thấm mệt rồi.

dưới cái nắng gắt của Sài Gòn, hai đứa hiện tại đang ngồi ở một quán nước lớn khá mát mẻ ở đường Sư Vạn Hạnh.

Minh Tuệ lấy điện thoại ra nhắn tin cho Ân Tú:

“Chị ăn cơm chưa? Em mới ăn xong, đang nghỉ trưa.”

“Chị ăn rồi, công việc ổn không em?”


“Dạ cũng ổn ạ. Chị ngủ trưa đi, chiều còn làm nữa.”

“Ừ, tạm biệt em.Tối chị gọi em sau.”

Đó cũng là một trong những thói quen của Ân Tú, chị sẽ ngủ trưa sau giờ ăn trưa ở công ty, ngày nào cũng là như thế. Minh Tuệ cũng không muốn làm phiền chị, nên chỉ nhắn tin hỏi thăm một hai câu mỗi ngày như vậy rồi thôi.

Khi nhân viên đem hai ly nước ra, Minh Châu cũng vừa đi vệ sinh về đến chỗ ngồi.

Cậu ấy ngượng ngùng, ngồi ngay ngắn, có vẻ nghiêm túc, nói với Minh Tuệ:

“Tớ biết là cậu không muốn nghe, nhưng tớ muốn nói với cậu, chỉ xin cậu cứ nghe đi, rồi sau đó quyết định cũng chưa muộn.”

Thấy Minh tuệ im lặng không nói gì, Minh Châu bắt đầu nói:

“Thật ra, khi bị bố mẹ phát hiện, họ liền chuyển nhà, sau đó ba mẹ sang Mĩ, bắt tớ đi theo. Ở bên đó, họ cấm tiệc tớ dùng mấy đồ công nghệ, vì sợ liên lạc với cậu. Tớ tìm đủ mọi cách nhưng thất bại. Sau này khi tớ quyết định nói rõ với họ là tớ thật sự không thích con trai, nếu cố ép thì tớ sẽ tự tử, lúc đó ba mẹ mới buông tha cho tớ.

Tớ gọi, nhắn tin liên lạc với cậu điều không được, mất luôn liên lạc từ đó. Đã sáu năm rồi, tớ cứ ngỡ đã quên được cậu. Cho đến khi tớ gặp cậu mấy ngày trước ở Pub, xin cậu tin tớ, tớ vẫn luôn nhớ và thương cậu rất nhiều Tuệ à.”

Minh Tuệ lắng nghe, thực ra, một thời gian sau khi mất liên lạc với Minh Châu, cô đã đổi hết toàn bộ cách liên lạc cũ. Như thế không phải lỗi của Châu, cô đã trách lầm cậu ấy sao?

Minh Tuệ mãi im lặng không nói gì.

\*\*\*

Sau năm giờ chiều, Minh Châu chở cô về công ty lấy xe, hai người tạm biệt nhau tại đó. Minh Tuệ chạy về tới nhà đã là gần sáu giờ. Cô lấy điện thoại ra gọi cho Ân Tú:

“Chị đang làm gì đó? Đi làm về chưa?”

“Chị về rồi, ngày đầu đi làm thế nào em?”


“Dạ cũng ổn đó chị, mấy người trong team ai cũng thân thiện hết á, mà chị ăn gì chưa? Hôm nay đi làm mệt không?”

“Chị chưa ăn, công việc bình thường thôi. Không mệt chút nào.”

"Em nhớ chị lắm, muốn gặp chị thôi."

"Chị cũng nhớ em mà, cố gắng lên, tầm đầu tháng sáu em đi du lịch với chị nhé. Lúc đó chị xin nghỉ bốn ngày, có gì chị báo địa điểm với em sau nha."

"Dạ, em biết rồi, báo sớm để em còn xin công ty nghỉ phép nữa."

"Oke em, em tắm rửa, ăn cơm đi."

“Dạ, vậy chị cũng nghỉ ngơi, ăn cơm đi, em cũng tắm rửa rồi ăn luôn, tạm biệt chị nha.”

“Oke, bye bye em. Yêu em nhiều lắm\*chụt chut\*.”

"Em cũng yêu chị \*Moaakzzz\*."

Ân Tú tắt máy, Minh Tuệ vẫn còn cầm điện thoại chần chừ một lúc rồi cũng đi lấy đồ để tắm. Sau khi tắm xong cô lại lục tủ lấy mì gói ra ăn, cảm giác mệt mỏi thật là không muốn ra đường đi ăn vào lúc này chút nào hết.

\- HẾT CHƯƠNG 24 \-






Bình luận

Truyện đang đọc