LĂNG THIÊN TRUYỀN THUYẾT

Bịch! Tiết Lãnh đánh một quyền lên trên cánh cửa, sau đó hét lên một tiếng, không phải vì đau mà là vì buồn bực vạn phần! Người kia vốn thô lỗ, nào có hiểu nhân tình ứng xử lễ nghi đâu, không làm hỏng chuyện mới lạ. Không biết hôn sự của Băng Nhan tiểu thư sắp bị biến thành trò cười không nữa…Gia chủ ơi là gia chủ, ngài một đời thông minh sao lại hồ đồ lúc này vậy? Loại chuyện này sao có thể giao cho Tam gia được chứ? Tiết Lãnh nhìn hướng mà Ngọc Mãn Thiên đi, cuối cùng không nhịn được chửi thề một câu! Mẹ kiếp! Câu này đương nhiên trước mặt Ngọc Mãn Thiên hắn vĩnh viễn không dám thốt ra khỏi miệng!

Lúc Ngọc Mãn Thiên đi vào sân biệt viện, Lăng Thiên đang ở giàn nho nhìn Ngọc Băng Nhan vẽ tranh. Thời gian này, dưới sự trợ giúp của Đại Hoàn Đan, Ngọc Băng Nhan thân thể đã có sự đột phá, trừ công lực chưa thể tiến cảnh quá nhiều, còn thân thể trong thời gian này đã khôi phục lại khỏe mạnh, hơn nữa chân khí vận hành trong cơ thể cũng đạt đến mức tùy tâm sử dụng. Lại được thêm Lăng Thiên tận tâm bồi dưỡng, tâm tình nàng vô cùng thoải mái, họa kỹ đã tiến đến mức tâm ý hòa hợp, ý thần hòa hợp. Thành tựu này so với mục tiêu mà Lăng Thiên đề ra chỉ còn kém một chút: Tâm võ hòa hợp, đến lúc đó chính là dùng võ nhập họa! Nếu có thể thành công đột phá cảnh giới dùng võ nhập họa, sau đó tiến lên cảnh giới dùng họa nhập võ thì chính là giây phút Ngọc Băng Nhan thực sự lột xác trên con đường võ học! Đến lúc đó, Kinh Long Thần Công của mình đạt tầng 10 liền có khả năng nắm chắc trừ bỏ tuyệt chứng trên thân thể

Ngọc Mãn Thiên không chút nào khách khí, vừa đẩy cửa đi vào, cánh cửa gỗ của biệt viện sau đó tự động đóng lại. Ba người trong sân cũng giật mình, Lăng Thiên lắc đầu cười than:"Tam gia, cánh cửa này của ta vốn là cửa trúc, sau lần đánh nhau với Tam gia ngài ta đã phải đổi lại thành cửa gỗ. Cứ đà này, khéo ra phải đổi sang cửa sắt tiếp mất!"

"Có mỗi cái cửa…Lão Tử có việc cấp bách đây. Là chuyện mừng! Chuyện mừng lớn! Ai thừa thời gian quản cái cửa của ngươi chứ!" Ngọc Mãn Thiên đã lại gần, nước miếng nói bắn tung tóe:"Tiểu tử, chuyện tốt của ngươi đã đến rồi, ngươi sắp được làm tân lang rồi!"

Một câu nói như sét đánh ngang trời khiến cho mắt Lăng Thiên trừng to, còn Ngọc Băng Nhan vốn quan tâm nhiều nên bỗng hoảng loạn, quay đầu nhìn Ngọc Mãn Thiên…Người mình yêu nhất sắp thành thân? Sao lại không hề nói? Tân nương là ai? Lăng Thần thì không nói gì, Ngọc Băng Nhan biết tam thúc của mình mặc dù ăn nói bừa bãi, nhưng trước giờ không bao giờ nói không thành có. Tay nàng bỗng run rẩy, mực nhỏ xuống theo đầu bút lông.

Rất hài lòng với "chuyện lớn" mình tạo ra, Ngọc Mãn Thiên toét miệng cười nói:"Tiểu tử, nói cho ngươi biết, ngươi lần này may mắn lắm đấy. Đại ca ta đã hạ lệnh cho Tam gia ta đến Lăng gia cầu hôn, đem Băng Nhan gả cho ngươi làm vợ. Ngươi còn không mau mau qua bái kiến "Tam trượng nhân" mình à? Mừng quá hóa ngốc sao?" Ngọc Tam gia thót bụng ưỡn ngực đứng đó, hai tay chắp sau lưng, nhìn dáng vẻ rõ là một vị "chú vợ"

Tam trượng nhân?! Chú vợ giờ lại có kiểu gọi như vậy sao?!

"…." Lăng Thiên thực sự bị sốc! Người thông minh như hắn lần đầu tiên không biết phải nói gì nữa!

Lăng Thần bên cạnh tròn mắt nhìn một lúc, sau đó bỗng che miệng cười đến đau cả bụng.

"Người…người..Tam thúc!!!" Người còn giống như bị sét đánh nặng hơn chính là Ngọc Băng Nhan. Tiểu cô nương đang dậm chân liên tục, hai mắt đã đãm lệ chực khóc. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

Chưa từng thấy ai ngốc như vậy! Trong lòng Ngọc Băng Nhan buồn phiền không thôi. Một chuyện vui lớn như vậy mà lại bị tam thúc của mình biến thành một chuyện cười! Chưa thấy ai đi cầu hôn không tìm gặp bề trên của người ta mà lại mò thẳng đến đây tìm người! Đây không phải làm khao? Mặc dù theo lễ nghi mà nói, nếu Lăng gia truy cứu chuyện này, hôn sự có khi vĩnh viễn không thể nào tương hợp được!

Hơn nữa, dù cho người đến tìm hắn, cũng không thể thấy có mặt ta mà hò hét lớn giọng như vậy được…Ta…ta dù sao cũng là người trong cuộc mà!

"Hả?" Ngọc Tam gia quay đầu, mắt nhìn ba người chưa hiểu ra chuyện gì. Đột nhiên như hiểu ra gì đó, hắn không do dự nhảy lên 3 bước, nổi trận lôi đình:"Tiểu tử ngươi không đồng ý? Ngươi lại dám từ chối sao?" Càng nghĩ hắn càng thấy mình đoán không sai, đột nhiên nhảy lên bổ ra một chưởng:"Mẹ nó chứ! Ngươi lại dám không đồng ý!"

"Tam thúc!" Ngọc Băng Nhan dậm chân nhảy lên phía trước, đứng che giữa hai người, khuôn mặt xinh xắn giờ đã đỏ bừng lên vì xấu hổ. Nước mắt đã lăn dài trên má:"Người…người làm ta tức chết mất…Oa hu hu hu…" Ngọc Băng Nhan ôm mặt khóc chạy đi.

"Tam gia…Tam gia.." Tiết Lãnh thở hổn hển chạy đến nơi:"Tam gia, loại chuyện này không phải tìm Lăng công tử mà nói. Ngài phải đi tìm Lăng lão gia tử, Lăng lão phu nhân cầu hôn chứ. Ngài làm vậy là không đúng quy củ mà!" Tiết Lãnh dậm chân, cực kỳ muộn phiền. Lại còn định ra tay đánh người nữa chứ! Cầu hôn có kiểu như vậy sao? Đó phải gọi là bức hôn thì đúng hơn! Chuyện này nếu mà truyền ra ngoài, lúc đó thiên hạ đệ nhất thế gia Ngọc gia không biết sẽ để mặt mũi đi đâu!

"Ặc…" Ngọc Mãn Thiên xấu hổ thu chưởng đang bổ ra, sau đó bỗng nhiên thốt lên giận dữ:"Đồ hỗn trướng! Ngươi sao không nói sớm hả? Để Tam gia làm ra chuyện xấu hổ! Ngươi vui lắm hả?"

Tiết Lãnh đứng sững không nói được gì. Trong lòng thầm nói ta còn đang đọc thư của gia chủ cho ngài, chưa dứt lời ngài đã chạy biến đi, sao mà trách ta?

"Dẫn đường đi, Tam gia ta đi tìm Lăng lão gia tử, để …kết duyên Tần Tấn!" Ngọc Tam gia phất tay, trong miệng thốt ra "thành ngữ"!

Lăng Thiên dường như muốn ngất! Ngươi định…kết duyên Tần Tấn với gia gia ta sao?!

Đưa mắt nhìn theo Ngọc Mãn Thiên đi rồi, dường như vừa đi vừa mắng chửi "răn dạy" Tiết Lãnh, mắt Lăng Thần giờ đã tròn như trăng rằm:"Chúc mừng công tử, chúc mừng công tử. Băng Nhan tiểu như ôn nhu thông minh, đối với công tử một mối tình thâm, quả xứng với công tử. Hôm nay cuối cùng cũng thành đôi.."

Lăng Thiên hừ một tiếng nói:"Thần nhi, muội thực sự tưởng vậy sao? Không nghĩ gì nữa sao?"

Lăng Thần cười cười, ôn nhu nói:"Công tử nói gì vậy? Chuyên này thực ra nhìn cũng không đơn giản như bề ngoài. Nhưng công tử và Băng Nhan muội muội tâm đầu ý hợp đó là sự thật. Nếu như vậy thì bất kể chuyện này có gì khác, công tử cùng Băng Nhan muội muội cũng có thể đến với nhau là chuyện tốt đẹp mà"

Lăng Thiên bỗng cười ha hả, đột nhiên đưa cánh tay ra ôm lấy Lăng Thần vào trong ngực:"Thần nhi, ý muội là vậy thôi sao? Không còn nghĩ gì khác hả?"

"Muội?" Lăng Thần sững ra:"Công tử nói vậy là ý gì?"

"Muội chẳng lẽ không ghen chút nào sao?" Lăng Thiên nói. "Nếu như muội thực sự không ghen chút nào, công tử ta đây không cao hứng đâu!"

Ánh mắt Lăng Thần bỗng sáng lên:"Công tử là người Thần nhi yêu nhất, hạnh phúc của công tử chính là hạnh phúc của Thần nhi…Hơn nữa Thần nhi dù sao cũng là nữ nhi, đương nhiên phải có chút …ghen chứ!"

"Ha ha ha, Thần nhi có phản ứng như vậy thì huynh mới cao hứng chứ!" Lăng Thiên cười lớn, vân vê tóc của Lăng Thần, nhưng rồi đột nhiên chuyển chủ đề:"Chỉ là Ngọc Mãn Lâu sao đột nhiên nảy ra ý này? Sao ta có cảm giác được tràn ngập âm mưu?"

"Ưm, sự việc này đúng là có điểm kỳ lạ" Lăng Thần nhu thuận gật đầu, đôi mi thanh tú cau lại, nói:"Tin tức từ phương Bắc của chúng ta còn chưa truyền về, trước mắt chỉ có thể tùy cơ mà ứng biến. Ít nhất chuyện này cũng là một việc tốt."

"Không sai, đây đúng là một chuyện song hỉ, nhưng vấn đề là lấy địa vị của Ngọc gia, sao lại có thể chủ động hướng Lăng gia cầu hôn chứ? Huống chi việc lớn thế này sao lại có thể để cho người thô lỗ như Ngọc Mãn Thiên chủ trì chứ? Hơn nữa, đúng ra nếu phụ thân của Nhan nhi là Ngọc Mãn Đường không tự thân đến ít ra cũng phải trịnh trọng phái một vài vị lão thành trong gia tộc đến thương nghị tử tế!" Lăng Thiên nhíu mày, chậm rãi bước đi vài bước:"Nhưng nhìn phản ứng của Ngọc Mãn Thiên, chuyện này đúng là thật không phải giả. Điều này quả là khó hiểu. Băng Nhan dù sao cũng mới có 16 tuổi…Nguyên nhân nào khiến cho Ngọc Mãn Lâu quyết định như vậy

"
Không lẽ Ngọc gia xảy ra chuyện gì?" Lăng Thần bỗng nghĩ ra gì đó, bật thốt lên:"Ngọc gia cần có công tử tương trợ một tay? Có thể nào việc kết thân chỉ là che mắt mọi người, thực tế muốn nhờ công tử giúp sức?"

"
Không hẳn!" Lăng Thiên khẽ lắc đầu:"Lời này mặc dù có vài phần hợp lý, nhưng kể cả thế cũng không nên cấp bách như thế này! Từ đầu đến cuối rõ ràng có gì đó không ổn. Chuyện này….rõ ràng không đơn giản!" Lăng Thiên kết luận.

Lăng lão phu nhân trả lời rất rõ ràng: Đợi hỏi lại Thiên nhi, nếu hắn không có ý kiến thì việc kết thân coi như đã định. Trong thời gian này, Lăng lão phu nhân đương nhiên nhìn rõ được Ngọc Băng Nhan có tình cảm sâu nặng với Lăng Thiên, mà Lăng Thiên cũng có ý với Ngọc Băng Nhan! Theo ý của lão nhân gia thì dù chuyện này có kỳ quái gì đó, nhưng chung quy cũng là một nhân duyên tốt!

Còn về phần Lăng Khiếu và Sở Đình Nhi đương nhiên lại càng không ý kiến! Sở Đình Nhi vốn luôn buồn phiền chuyện hôn nhân của con mình, ai ngờ giờ lại thuận lợi quá mức. Ngay cả thiên hạ đệ nhất thế gia Ngọc gia cũng phải đến nơi cầu hôn, hơn nữa ý tứ rằng chỉ cần thành thân nhanh chóng là được, thân phận gì cũng không quan trọng lắm! Điều này khiến cho bà vô cùng thỏa mãn trong lòng, hận không thể khoe với cả thiên hạ bên ngoài. Hừ, ban đầu ai nói con ta là hoàn khố? Ngay cả đám nữ nhi mà bổn phu nhân để ý các ngươi cũng phòng như phòng trộm! Hừ, giờ người cầu hôn là Ngọc gia, đám các ngươi có thể so sánh được sao?

Sở Đình Nhi có cảm giác vô cùng hãnh diện!

Chuyện này vốn Lăng lão phu nhân phải phái một nha hoàn gọi Lăng Thiên lại, sau đó cả nhà ngồi thương nghị mới có thể. Dù sao Ngọc Mãn Thiên chỉ là cầu hôn, còn phải đợi cha mẹ của Ngọc Băng Nhan..Chỉ không ngờ là lúc Lăng lão phu nhân muốn cho người đi hỏi ý Lăng Thiên thì Ngọc Tam gia đã đĩnh đạc đứng dậy:"Để ta đi hỏi!", sau đó đấm ngực thình thịch:"Lão phu nhân yên tâm, chuyện này cứ để ta xử lý! Lăng tiểu tử chẳng lẽ lại dám nói chữ "không" sao?"

Câu nói này làm cho Lăng lão phu nhân tí nữa ngất! Chuyện thành thân này, Ngọc Tam gia chính là người bên thông gia, lại là trưởng bối trực tiếp. Không lẽ ngươi còn muốn kiêm luôn chức bà mối sao?

Ngươi tự mình đến làm mối cháu gái thì cũng đành, nhưng giờ lại còn muốn thay mặt cả hai nhà sao? Hơn nữa câu nói sau cùng của Ngọc Tam gia:"
Hắn mà từ chối, ta đánh liền!" khiến cho vợ chồng Lăng lão gia tử hoàn toàn bó tay chịu thua!

Quyển 4

Bình luận

Truyện đang đọc