Lúc này Lăng Thiên đã hồn nhiên quên đi tất cả mọi thứ ở nơi đây, mãi cho đến khi toàn bộ đạo quang hoa kia biến mất trong miệng hắn, hắn vẫn còn đang cầm khối ngọc trong tay đặt vào miệng, đến khi xác định bên trong không còn một giọt nước nào, mới thả tay xuống, vô hạn tiếc nuối.
"Ngon quá! Thực sự là rất ngon!..." Lăng đại công tử có chút thất thần thì thào tự nói, ánh mắt tham lam đánh giá bốn phía xung quanh, nghĩ thầm nếu còn tám bình mười bình nữa để uống, thì sẽ khoái hoạt biết bao…
Đang ở trong vô hạn huyễn tưởng, đột nhiên một luồng nhiệt lưu cuồn cuộn gần như có thể thiêu đốt hết thảy từ trong bụng dâng lên, dược lực khổng lồ không chút cố kỵ lan tràn trong kinh mạch. Khuôn mặt tuấn tú của Lăng Thiên tức thì đỏ bừng, xương cốt toàn thân kêu răng rắc, dải lụa màu vàng trên đầu đứt phụt, từng sợi tóc dài dựng thẳng đứng, vô hạn thống khổ như cuồng triều cuốn phăng tất cả tràn đến, bao phủ hoàn toàn ý thức của Lăng Thiên…
Lăng Thiên thậm chí còn chưa kịp có ý định phản kháng, liền bị dược lực mạnh mẽ trùng kích hôn mê bất tỉnh, bịch một tiếng ngã ngửa trên mặt đất.
Trên người hắn, ánh sáng chợt rực rỡ, lóe lên rồi biến mất, dược lực khổng lồ, không cần hắn thôi động, điên cuồng tự vận hành trong kinh mạch hăn, quét dọc kinh mạch toàn thân hắn một cách dễ dàng như bẻ một cành củi khô, Kinh Long Thần Công mạnh mẽ không gì không phá chỉ cần gặp luồng nước lũ này, liền như tuyết đọng gặp ánh mặt trời nóng bỏng, trong nháy mắt tan rã, biến mất…
Trong vô thức, thân thể Lăng Thiên đau đớn lăn lộn trong thạch thất, da thịt toàn thân phồng lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, giống như da thịt bị trùng phá, lỗ chân lông toàn thân mở rộng, từng cỗ dịch thể màu đen xì từ trong người Lăng Thiên phun ra ngoài…
Toàn thân Lăng Thiên càng ngày càng nóng, da càng lúc càng đỏ lên. Dùng mắt thường có thể nhìn thấy tiên huyết cuộn lên trong huyết quản! Một tia bạch khí từ trên người Lăng Thiên chậm rãi toát ra, càng lúc càng đậm, chỉ một thoáng đã tràn ngập cả gian thạch thất…
Với Lăng Thiên mà nói, linh dược, linh vật cải tạo tình trạng thân thể đã sớm không còn gì mới mẻ, cũng không phải lần đầu tiên, vô luận là trước đây dùng đại hoàn đan, nội đan giao long, hay là trước đây dùng hai khối Thiên Tâm ngọc cải tạo nội thể. Từ lâu hắn đã trải qua loại nhiều lần tẩy mao phạt tủy, thế nhưng so với lần này, đều là một gã thầy mo nho nhỏ gặp phải một đại vu sư, hoàn toàn không thể nói so sánh!
Cho dù lấy Lăng Thiên siêu thoát sinh tử, người có ý chí và lực nhẫn nại siêu cường, dĩ nhiên vẫn đau đớn không tả xiết, chết đi sống lại vài lần! Tỉnh rồi lại đau đớn hôn mê, trong hôn mê đau đớn lại bị đau đớn thức tỉnh, rồi lại hôn mê, lại thanh tỉnh, nhiều lần lặp lại, đến tột cùng là bao nhiêu lần thì hắn không thể nhớ rõ nữa. Một thân thần công tung hoành thiên hạ của hắn, xuyên việt đến nay, có thể nói là lực lượng cường đại của Kinh Long Thần Công chưa từng gặp tình huống bất lợi, nhưng trước mặt cỗ nhiệt lượng siêu cường này, căn bản lại không có lực lượng chống cự!
Lần này cùng với lần trước dùng Thiên Tâm ngọc cải tạo có điểm bất đồng. Tình huống lần trước cho dù bộ dạng thảm hại dọa người, nhưng lực lượng chính yếu đại thể đều bị bản thân Lăng Thiên hấp thu, dư lực đều được tỏa ra bên ngoài, tuy tạo thành thương tích đầy mình, không có chỗ nào còn nguyên dạng, nhưng bên trong cơ thể lại hoàn hảo, bằng không cho dù có y thuật tuyệt thế của Tống Quân Thiên Lý cũng không chắc có thể nghịch thiên được như vậy, dăm ba ngày đã khiến cho Lăng Thiên thoát thai hoán cốt, khôi phục đến trạng thái tốt nhất!
Nếu nói như lần trước cải tạo là lột da róc xương, thì lần này ít nhất phải là lăng trì toái quả, hơn nữa còn lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác. Cách nói như vậy quyết không khoa trương!
May mà hầu hết thời gian Lăng Thiên chìm trong trạng thái hôn mê, cho dù tỉnh lại, cũng lại lập tức rơi vào hôn mê. Bằng không, để cho hắn ở trạng thái thanh tỉnh thừa nhận thống khổ lớn đến mức này, cho dù là Lăng Thiên cứng cỏi đến mấy cũng không thể nào chống đỡ nổi. Trên thực tế, tin rằng tự cổ chí kim đến giờ cũng không có bất kỳ kẻ nào có khả năng thừa nhận. Cho dù Lăng Thiên chỉ thanh tỉnh trong khoảnh khắc, hắn cũng đã cảm thấy thống khổ đến cực đại. Quả thực chính là mười tám tầng địa ngục cộng lại rồi nhân với một ngàn…
Tiên nhũ Vạn Tái Không Thanh, há có thể tầm thường? Khi chủ nhân của thạch thất này phát hiện ra nó cũng đã gần thành thục. Mà nay, lại đã qua hơn ba ngàn năm sau. Nói cách khác. Tiên nhũ này chí ít cũng hấp thu thiên địa khí trong một vạn ba ngàn năm! Ngay cả Lăng Thiên có võ công cao cường, nội lực tinh thâm. Nhưng cả kiếp trước lẫn kiếp này hắn mới tu luyện được bao nhiêu năm? Cỗ năng lượng linh lực khổng lồ này không trực tiếp làm cho thân thể hắn nổ tung, thậm chí hóa thành tro bụi, cũng đã là vô cùng may mắn!
Lực lượng khổng lồ như vậy. Cho dù là đệ nhất cao thủ hiện nay là Tống Quân Thiên Lý nuốt vào, kết quả chỉ có thể biến thành tro bụi. Đương nhiên, lấy tuyệt thế y đạo của Tống Quân Thiên Lý, người ta cũng sẽ không có khả năng liều lĩnh như Lăng Thiên. Đương nhiên sẽ có phương pháp dùng thích đáng và chính xác hơn. Thậm chí sẽ chế dược lực này thành đại lượng đại linh dược. Không thể nào có chuyện lãng phí linh dược như Lăng Thiên! Công lực của Lăng Thiên đương nhiên không bằng Tống Quân Thiên Lý. Cũng không có y đạo uyên bác. Nhưng Lăng Thiên so với Tống Quân Thiên Lý hơn một chữ…
"vận"! Lăng Thiên thực sự có được rất nhiều điều kiện có lợi giúp hắn tránh được một tử kiếp bị nổ tan xác!
Thứ nhất Lăng Thiên dù sao cũng là người từng đi qua hoàng tuyền lộ âm u, thoát khỏi tẩy lễ để xuyên việt, hai kiếp làm người, là người đã nhìn thấu sinh tử. Mà trải qua hai kiếp, linh hồn hắn đã cứng cỏi hơn bất kỳ kẻ nào khác trên thế gian này, thứ hai chính là trước đây Lăng Thiên từng ăn không ít linh dược để đề thăng công lực của bản thân, lại từng lợi dụng vài loại thiên tài địa bảo cỡ như huyết tham băng liên để luyện chế đại hoàn đan, hay như nội đan giao long đã hấp thu tinh hoa nhật nguyệt ba ngàn năm. Hai thứ này đều tính là những loại thiên địa linh lực đã biến tướng. Cho nên thân thể của Lăng Thiên đối với loại linh lực này không hề bài xích, thậm chí có thể nói là có phần quen với nó.
Mà một điểm chính yếu chính là kinh mạch của Lăng Thiên cũng đã được hai khối Thiên Tâm ngọc cải tạo, cũng chính là âm dương ngọc mà chủ nhân thạch thất này Quân Chiến Thiên tự tay tạo ra. Nếu Quân Chiến Thiên đã vì việc này mà an bài như vậy, há lại hoàn toàn vô dụng? Cho nên kinh mạch của Lăng Thiên đã được Âm Dương ngọc mở rộng tới mức có thể thừa nhận cảnh giới của tiên nhũ.
Đương nhiên, Quân Chiến Thiên cũng không nghĩ đến, tiên nhũ này đến hơn ba ngàn năm sau mới có người phát hiện ra, nói cách khác ông ta không chú ý tới linh lực tinh thuần sau ba ngàn năm. Cho nên cho dù có những thứ đó thì Lăng Thiên vẫn vô pháp may mắn tránh khỏi một kiếp, nhưng Lăng Thiên thật sự có
"vận". Trước tử kiếp, rất vừa vặn hắn lại ăn một chút linh vật sinh trưởng vạn năm, chính là Vạn Tái Hoàng Tinh…
Hoàng tinh này tuy rằng cũng có dược lực vạn năm, nhưng bởi vì thuộc tính bản thân nó là ôn hòa, cũng không có lực sát thương như Vạn Tái Không Thanh tiên nhũ, thành thử đã lại một lần nữa cải tạo gia cố kinh mạch đã mở rộng đến cực hạn của Lăng Thiên, thậm chí còn khiến chúng dẻo dai hơn, khiến cho cho kinh mạch vốn đã mở rộng đến cực hạn của Lăng Thiên có thêm không gian để đề thăng thêm một bước. Liên tục trùng khớp như vậy, Lăng Thiên rốt cục miễn cưỡng thừa nhận lực lượng kinh khủng này, cũng thu được lợi ích thiên đại!
Tất cả những thứ ấy, không thể không nói Lăng Thiên thực sực đủ
"vận". Vận khí tốt đã đủ để giúp Lăng Thiên
"sửa mệnh"!
Bt luận là cái gì cũng đều là phúc duyên mà ông trời ban cho, toàn bộ được kết hợp, mới có thể miễn cưỡng phù hợp để tiêu hóa điều kiện hà khắc của tiên nhũ. Hết thảy đều như ma dẫn lối quỷ đưa đường khiến Lăng Thiên tao ngộ toàn bộ…
Bạch khí trên người Lăng Thiên càng ngày càng đậm. Sương trắng do bạch khí chậm rãi tụ lại, nguyên bản có chút tanh máu cùng với vị đạo hôi thối, đó là phần cặn bã cuối cùng trong cơ thể Lăng Thiên bị bức ra ngoài. Thế nhưng lúc này sương trắng mơ hồ có hương khí thanh lương. Bạn đang đọc truyện tại
TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Sương trắng trong sơn động đã nồng đậm đến mức đưa bàn tay ra không nhìn rõ năm ngón, nhưng toàn thân Lăng Thiên vẫn như một cái máy tạo sương, sương trắng không ngừng toát ra từ trên da thịt hắn… Sắc mặt Lăng Thiên bởi vì quá mức thống khổ mà vặn vẹo, vào lúc này đã chậm rãi khôi phục lại, dần dần trở nên an tường. Tuy vậy hắn vẫn chưa tỉnh lại, lẳng lặng ngủ say…
Nếu như Tống Quân Thiên Lý ở đây, chắc sẽ đánh Lăng Thiên một trận tơi bời. Lượng thiên cổ linh dược tinh hoa đến như thế nhưng lại bị hắn chà đạp. Những tinh hoa bị lãng phí này đều có thể lợi dụng chuẩn xác, thì có thể thu được lợi ích khó có thể tưởng tượng nổi!
Thời gian chậm rãi qua đi, bạch sắc vụ khí trên thân thể Lăng Thiên cũng chậm rãi bám trên da thịt hắn, tựa như tạo thành một cái kén cực lớn, trong suốt, sáng rực rỡ, cực kỳ mỹ lệ…
Trong trạng thái như vậy, Lăng Thiên đương nhiên không biết rằng, ở bên ngoài đại lục Thiên Phong lúc này đã náo loạn.
Ngọc Mãn Lâu mang theo thực lực đại trướng, lòng tin tất thắng, kích động đi tới đại lục Thiên Phong. Một lòng lấy Thủy gia làm mục tiêu, đồng thời cũng vì địch nhân lớn nhất của mình là Lăng Thiên. Nếu như có thể nhất cử tiêu diệt hai đại cường địch này, thì lấy thiên hạ đương nhiên dễ như trở bàn tay. Vậy mà vừa mới xuống thuyền đã bị một đống lớn phiền phức bất chợt quấn lấy, tâm tình phiền muộn thế nào có thể tưởng tượng được.
Quyển 7