Hơn nữa Lăng Thần còn có một ý tưởng rất sâu nữa là nếu mình xúc thành việc này sau đó phái Đệ Nhất Lâu đem đám nam nữ kế thừa của hai nhà Thủy, Ngọc nhất nhất giải quyết. Ân, nếu Ngọc Băng Nhan cùng Thủy Thiên Nhu đều trở thành người kế thừa duy nhất của hai nhà thì...
Như vậy thì cả hai đại gia tộc sẽ trở thành của hồi môn của hai nữ gia chủ. Nếu như vậy thì ba thế gia mạnh mẽ nhất thực lực tụ hợp lại một chỗ, thử hỏi, nếu như đến một bước này thì nhìn khắp thiên hạ, có người nào có thể địch nổi khí thế mạnh mẽ của Lăng Thiên.
Đương nhiên, trước khi đạt được bước này thì con đường phải đi rất dài và hai mục tiêu này ngay lúc này mà nói vẫn còn khá xa vời nhưng vì Lăng Thiên, vì phách nghiệp của Lăng Thiên Lăng Thần việc gì cũng có thể làm. Nàng thậm chí đã ngầm triển khai việc này. Theo ý Lăng Thần, cho dù việc này không thành thì hai gia tộc cũng vì nguyên nhân này phân băng cách tích, thực lực giảm đi. Càng huống chi hai nhà còn có cừu hận quấn thân, đến lúc đó Lăng Gia có thể từ từ mà ứng phó. Thậm chí, chủ ý của Lăng Thần còn từng tính đến trên đầu Tiêu Gia Tiểu công chúa Tiêu Nhạn Tuyết.
Về quan điểm nàng cũng không muốn độc chiếm Lăng Thiên, hơn nữa nếu Lăng Thiên đi theo con đường này thì lợi ích là rất lớn. Đây chính là suy nghĩ của Lăng Thần. Vì Lăng Thiên, Lăng Thần đã từng nghĩ mọi biện pháp, áp dụng mọi thủ đoạn để hỗ trợ hắn đẩy nhanh con đường phách nghiệp.
Thiên hạ phách nghiệp thành tựu lúc thiếu niên như vậy mới có ý tứ, nếu chờ đến lúc đầu tóc đã bạc mới thành thì ngay cả quyền khuynh thiên hạ còn có ý nghĩa gì nữa.
Sau khi kết bái mặc dù tam nữ đều có tâm tư nhưng lại đều rất vui vẻ. Chỉ có Ngọc Băng Nhan ra vẻ không mãn nguyện, chu cái miệng nhỏ nhắn ra nói:
"Ta vốn là đại tiểu tả, ngay lúc này lại trở thành tam muội, một nhát hạ hai cấp, thiệt hại lớn mà".
Lăng Thần cùng Thủy Thiên Nhu cùng cười lên, Thủy Thiên Nhu vỗ vai nàng một cái khẽ cười nói: " Tam muội, theo tình báo của gia tộc chúng ta thì ngươi từ nhỏ thân có khuyết tật, không thể tu luyện tâm pháp võ công thượng thừa, nhiều nhất chỉ có thể tu luyện chút võ kỹ thô thiển, hiệu dụng không cao. Nhưng ta xem ngươi tựa hồ rất bình thường a. Anh hoa nội uẩn, da thịt oánh nhiên, hô hấp sâu dài, chính là dấu hiệu nội gia công lực rất có tạo nghệ. Trong lòng tỷ tỷ có chút không hiểu, theo đạo lý, cho dù tin tình báo có sai lầm thì cũng không nên nhầm lẫn to lớn như thế chứ. Chẳng lẽ muội muội mấy năm gần đây có kỳ ngộ gì".
Ngọc Băng Nhan trên mặt nổi lên vẻ may mắn hạnh phúc, vẻ mặt như ăn mật ngọt cười nói: " nguyên bổn trước khi tiểu muội đến Thừa Thiên thì đúng như tin tình báo của tỷ tỷ. Chung quy suốt ngày lo lắng tối nay nhắm mắt đi ngủ là sáng mai không thể tỉnh dậy được nữa. May mắn là thượng thiên có mắt, thương xót mà cho tiểu muội gặp được Thiên ca. Hắn cấp cho ta một phần pháp quyết nội công thần kỳ dị thường, thích hợp nhất cho nữ tử cơ thể thuần âm tu luyện. Từ đó trở đi, thân thể ta càng ngày càng tốt thêm, ngay lúc này khuyết tật mặc dù chưa hết nhưng so với vài năm trước thì đã tốt hơn rất nhiều, có thể nói quá khứ và bây giờ như hai người khác nhau vậy".
Ngọc Băng Nhan mặc dù ngây thơ khờ khạo, thậm chí có chút không am hiểu thế sự nhưng nàng cũng biết chuyện Lăng Thiên vì chính mình mà luyện chế ra số dược hoàn nọ, đây chính là thế gian đệ nhất thần kỳ chi vật. Đơn độc chỉ dược hoàn đã có thể làm cho người luyện võ tăng thêm mười năm công lực tinh thuần. Chỉ riêng một điểm này đã có thể nói là bất thế kỳ trân! Nếu truyền dương ra ngoài thì không biết sẽ có bao nhiêu kẻ mơ ước sáng mắt lên đồng thời cũng rước lấy bao nhiêu phiền toái. Thủy Thiên Nhu mặc dù đã cùng chính mình và Lăng Thần kết bái kim lan tỷ muội, nhưng bí mật này lại không thích hợp để cho nàng biết.
"Nguyên lai là như vậy, kỳ ngộ của muội muội quả nhiên là chu chiết, xác thực là ông trời có mắt, bảo hộ người tốt" Thủy Thiên Nhu đăm chiêu nói một câu rồi không nói gì nữa. Ngọc Băng Nhan nói tới Lăng Thiên nhưng lại khơi gợi ra tâm sự lớn nhất trong lòng nàng, tha niệm của nàng đối với hắn vẫn không thể nào quên được nhưng cứ nhớ tới là lại hận tới mức ngứa răng muốn cắn Lăng Thiên một cái. Lúc này trong lòng Thủy Thiên Nhu lại đột nhiên bàng hoàng, đột nhiên nghĩ đến hai nữ tử trước mắt này chính là nữ nhân của gia hỏa kia. Chính mình tại sao lại hoàn toàn không có ý đề phòng gì. Tại sao lại theo các nàng kết thành tám bái chi giao. Trong lúc này chính nàng cũng có chút không hiểu rõ chính mình.
Cảm tình là cảm tình, lập trường là lập trường không có thể lẫn lộn. Ta thủy chung vẫn là người của Thủy Gia. Thủy Thiên Nhu ngầm tự khuyên nhủ chính mình nhưng trong lòng lại càng lúc càng loạn.
Lăng Thần nhìn sắc mặt Thủy Thiên Nhu, trong lòng hiểu rõ nên đến gần nàng nói:
" nhị muội cứ yên tâm. Công tử trước khi đi đã từng nói và cũng cấp cho ta phương pháp giải độc cho nhị muội. Hắn nói nếu hắn không thể quay về thì ta sẽ giải độc cho nhị muội. Công tử từ đầu đến cuối hắn chưa bao giờ muốn chân chánh hại tính mạng của nhị muội".
Thủy Thiên Nhu cả người chấn động. Trong đôi mắt đẹp bỗng nhiên bắn ra quang thải cực kỳ phức tạp. Hàm răng nhẹ nhàng cắn vào môi, trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ cái gì mà đột nhiên tâm loạn như ma.
Hắn…. đang bị Giang sơn lệnh chủ tử vong truy sát, cục diện cơ hồ là thập tử vô sinh a. Thời gian có thể nói là hết sức quý giá thế mà trước khi đi hắn cư nhiên còn không quên chính mình, còn lưu lại biện pháp giải độc! Hắn sợ vạn nhất hắn chết trong tay Giang sơn lệnh chủ thì chính là hại mình ư. Ngươi lúc trước đã làm nhục ta như thế nay vì sao lại muốn ra vẻ nhớ tới ta, sao không để cho ta chết đi. Ngươi tại sao lại lưu lại biện pháp giải độc. Ngươi… ngươi quả là đáng ghét. Ta hận ngươi! Trong lòng Thủy Thiên Nhu thầm nghĩ rồi đột nhiên hai mắt lệ tràn mi rơi xuống.
Lăng Thần lãnh đạm thở dài một lẳng lặng đứng ở một bên cũng không có tiến lên khuyên giải. Ngay lúc này tâm trạng Thủy Thiên Nhu đang rối loạn, trước tiên cần để tâm cảnh của nàng bình phục đã. Chính mình ngay lúc này gia tăng khuyên giải thì sợ rằng nàng ngược lại lại sinh nghi tâm.
Dưới chân núi một đạo bạch ảnh tốc độ như gió thổi điện phóng cơ hồ chân không chạm đất, đạp lên đám cây cỏ rậm rạp mà bay đi. Cây cỏ phía dưới liền như sóng biển trùng kích đột nhiên tách ra hai bên, thân ảnh liền như thuyền nhỏ đột nhiên xẹt qua mặt nước đang yên bình. Đảo mắt một cái đã đến trước mặt tam nữ. Người này tuổi còn trẻ, khuôn mặt thậm chí vẫn còn có chút ngây thơ nhưng cả người mơ hồ phát ra một luồng hàn ý. Chính là Lăng Trì! Bất quá lúc này trên khuôn mặt vốn bình thường bất động thanh sắc tựa hồ có chút khẩn trương.
"Thảo thượng phi!" Thủy Thiên Nhu vốn đang mê loạn đồng tử đột nhiên cấp bách co rút lại, trong lòng khiếp sợ hô to một tiếng. Là truyền nhân củai ngàn năm võ học thế gia Thủy Thiên Nhu hiển nhiên kiến thức hơn người, một lời đã nói ra cảnh giới khinh thân công phu của Lăng Trì. Thủy Thiên Nhu và Lăng Trì đã gặp nhau nhiều lần, mặc dù sớm đã biết hắn võ công cực cao không giống người thường nhưng cũng không có nghĩ đến khinh thân công phu của hắn lại đạt đến cảnh giới thượng thừa Thảo thượng phi!
Người có khinh thân công phu đạt tới cảnh giới Thảo thượng phi Thủy Thiên Nhu không phải là chưa thấy qua, thậm chí là thấy qua không ít nhưng người trẻ như Lăng Trì mà công phu tăng tiến nhanh như vậy, trong những người mình biết tuyệt không có mà tin tưởng là nhìn quanh thiên hạ cũng chưa nhất định có thể có được mấy người. Chỉ bằng vào điểm phân tích này có thể thấy thực lực của Lăng Thiên, mà cụ thể là Lăng Phủ biệt viện đang cầm giữ phải một lần nữa đánh giá lại. Thủy Thiên Nhu không khỏi cả kinh.
Lăng Thần thấy tình trạng của Lăng Trì thì trái tim cũng trầm xuống. Nàng nhìn sắc mặt Lăng Trì liền biết là có sự tình, nguyên nhân vì Lăng Trì mấy năm gần đây càng trở nên thành thục, nghiễm nhiên là Lăng Kiếm thứ hai nên từ loại thần sắc ngưng trọng mang theo một tia khẩn trương đã rất lâu không có xuất hiện trên mặt Lăng Trì. Nhưng hắn vừa xuất hiện đã lộ ra vẻ mặt này, xem ra sự việc lần này nhất định là không nhỏ.
"Chuyện gì vậy. Vẻ mặt cấp bách hoảng sợ như thế còn ra bộ dáng gì nữa, còn thể thống gì nữa", Lăng Thần mắt phượng cau lại, nhẹ mắng một tiếng. Mặc dù sự tình nhất định là có, thậm chí là sự tình cấp bách, sự tình trọng yếu nhưng công tử đã nói qua, sự tình đã phát sinh, có cấp bách cũng không có nửa điểm dùng đượcấp bách chỉ tổ phá hư sự tình mà thôi! Nhất định phải bình tĩnh đối mặt. Một điểm này, Lăng Thần sớm đã nhớ trong lòng, hơn nữa ngay lúc này Lăng Thiên vắng mặt, chính mình là người chủ sự tại Lăng Phủ biệt viện, nếu ngay cả mình cũng luống cuống thì hoàn toàn loạn. Chính mình đâu phải là không có sự tình, chính mình là vì người yêu nhất trong lòng mà sống, chính mình tuyệt đối không được loạn.
Cho nên Lăng Thần lúc này trong lòng mặc dù ít nhiều cũng có khẩn trương như trên mặt lại không động thanh sắc chút nào.
Nhìn thấy thần sắc trấn định tự nhiên của Lăng Thần, Lăng Trì không hiểu sao đột nhiên cảm giác trong lòng bình tĩnh lại, tựa hồ chính mình đang đứng trước mặt công tử. Một luồng cảm giác an toàn cùng ỷ lại đột nhiên phát sinh, sắc mặt ngay lúc này lập tức đã khôi phục vẻ bình tĩnh nói:
" Đại tỷ, Thập Cửu truyền đến tin tức cần Đại tỷ định đoạt""Oh" Lăng Thần sắc mặt bình tĩnh nhưng trong lòng lại chấn động. Lăng Thập Cửu lần này theo Lăng Kiếm đi Bắc Ngụy, hắn truyền đến tin tức hiển nhiên là Lăng Kiếm truyền đến tin tức. Như vậy sự tình không phải là nhỏ. Sự tình gì mà lấy địa vị của Lăng Kiếm cũng không có dũng khí tự tiện đưa ra quyết định, cần chính mình định đoạt?
Chẳng lẽ là công tử.
Liếc Ngọc Băng Nhan cùng Thủy Thiên Nhu một cái, Lăng Thần trầm giọng hỏi
"Sự tình rất khẩn yếu sao. Nếu không sao tại lúc này lại đến làm phiền ta".
Lăng Trì cung kính khom người nói:
"Cũng không phải là quá khẩn yếu, bất quá tiểu đệ trước tiên muốn đến để đề tỉnh Đại tỷ một chút thôi"Ngọc Băng Nhan lắc lắc ống tay áo Lăng Thần nhỏ giọng nói:
"Thần tỷ tỷ có sự việc phải xử lý, như vậy chúng ta về trước đây. Ngày khác có thời gian tỷ muội chúng ta lại tái tụ…"Thủy Thiên Nhu gật đầu đáp ứng trầm giọng bình tĩnh nói:
" Đại tỷ có chánh sự muốn xử lý, tỷ muội chúng ta còn nhiều thời gian đâu cần phải cấp bách". Bạn đang đọc truyện được lấy tại
TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Lăng Thần thấp giọng thán một tiếng nói:
"Đương nhiên như thế, như vậy ta xin cáo lỗi không bồi tiếp được hai vị muội muội nữa. Nhu muội, khi nhân mã quý gia tộc đến phải thông tri ngay cho ta. Lệnh huynh lúc này tại Bắc Ngụy thế đơn lực cô, chúng ta cần sớm phải an bài thích đáng mới được". Thủy Thiên Nhu vuốt cằm đáp ứng rồi cùng Ngọc Băng Nhan rời đi.
Thấy hai người đã đi xa, Lăng Trì mới từ trong lòng lấy ra một tờ giấy đưa tới, cấp bách nói:
" Đại tỷ, quyết định này của Kiếm ca rất nguy hiểm. Chúng ta mất nhiều năm mà vẫn chưa thể nắm rõ tất cả quân bài trong tay Ngọc Gia, nếu tùy tiện tiến vào Ngọc Gia đại viện chém giết sợ rằng.." Lăng Trì không có nói ra nhưng trong ngữ khí lộ ra vẻ lo lắng rõ ràng.
Sau khi nhanh chóng xem hết nội dung tờ giấy, khuôn mặt xinh xắn của Lăng Thần bỗng nhiên trầm xuống, như mây đen rậm rạp, hai bàn tay nắm chặt lại, khớp ngón tay mơ hồ trắng bệch tức giận nói:
"Lăng Kiếm này! Ta đã biết hắn nhất định là sẽ làm ra nháo sự nhưng không nghĩ hắn lại cư nhiên tính toán như vậy. Di.".
Lăng Thần
"di" một tiếng rồi tiếp theo liền hãm vào trầm tư rồi lại đem thư tín của Lăng Kiếm tỉ mỉ xem lại một lần rồi lại trầm ngâm hồi lâu. Theo như nội dung thư tín thì có một câu từ trong tâm phát ra càng khiến cho nàng không định được chủ ý.
Lời của Lăng Kiếm cũng không phải là không có đạo lý a.
Quyển 5