LĂNG THIÊN TRUYỀN THUYẾT

Tiêu Phong Dương ngẩng đầu lên, phát hiện ra Lăng Thiên đang nhìn về phía mình mỉm cười, cảm thấy cực kì an tâm.

Lăng Thần tuyệt đối không nghĩ ra, từ nhỏ Lăng Thiên đã bắt nàng bất luận là lúc nào cũng nhất định phải ngồi như vậy, mà chỉ được ngồi

phía bên trái, thói quen được hình thành ngay từ khi còn nhỏ này, ngay lúc này đây đang nói với Tiêu Phong Dương, thậm chí là tất cả

những người phụ nữ bên cạng Lăng Thiên và cả gia tộc của những người phụ nữ này, một ám thị vô cùng rõ ràng!

Chỉ dựa vào động tác rất nhỏ này thôi, bất luận là Tiêu Gia, Thủy Gia hay là Giảo Nguyệt. Thậm chí bao gồm cả Lăng Gia, không có

người nào dám nói một câu về vấn đề ngôi vị hoàng hậu của Lăng Thiên sẽ thuộc về ai!

Tiêu Phong Dương bỗng đỏ mặt, hắng giọng, nói: "Mộng Phiên Vân, là tông chủ đương đại của Thiên Thượng Thiên, công lực tiên thiên

cao cường tinh thâm, đã đạt tới cảnh giới cực cao; tính khí của hắn quái dị, phần lớn sắc mặt lúc nào u ám, nhưng mỗi năm đều có một

khoảng thời gian, hắn sẽ cực kì cáu bẩn. Mỗi năm đến lúc này đều là không thấy hắn đâu cả, nhưng cũng có mấy lần bị lão phu bắt gặp"
.

Hắn biết, những thông tin mà Lăng Thiên muốn biết về Mộng Phiên Vân chắc chắn không phải là những thông tin mà ai cũng có thể nghe

ngóng được, hắn nghĩ rồi liền bắt đầu nói từ vấn đề vô cùng bí ẩn này.

"Tính cách quái dị? Bình thường thì mặt mày u ám, có lúc thì cáu bẳn, phát cuồng?". Lăng Thiên dùng ngón tay gõ nhẹ vào đùi, hắn nhìn

sang phía Lê Tuyết.

Lê Tuyết trợn mắt nhìn hắn một cái, nói: "Xuất hiện tình trạng này, lại là xuất hiện trên người một cao thủ thượng thừa, có thể nói là

hiếm thấy, rất có khả năng Mộng Phiên Vân bản thân hắn là người có hai loại nhân cách vừa âm trầm vừa nóng nảy. Có điều tính cách âm

trầm chiếm ưu thế, cho nên hắn phần lớn là bộ dạng u ám, còn cá tính nóng nảy tuy đại đa số thời gian bị sự âm trầm áp chế, nhưng cũng

có lúc chiếm được thế thượng phong, lúc đó cũng chính là thời kì nóng nảy bột phát khó có thể khống chế được; còn về nguyên nhân xuất

hiện tình trạng này, có lẽ là do Mộng Phiên Vân từng xuất hiện vấn đề lớn gì đó trong lúc luyện công, thậm chí là từng tẩu hỏa nhập ma,

mới gây ra tình trạng không bình thường như vậy. Đương nhiên cũng có khả năng hắn vừa mới sinh ra đã là như vậy!".

"Hoặc giả còn có một khả năng nữa, chính là tên Mộng Phiên Vân này là một kẻ mắc bệnh thần kinh". Lăng Thiên suy đoán một cách ác

ý: "Có khi là bị điên".

Lê Tuyết phì một tiếng, cười phá lên.

Tiêu Phong Dương nghe chẳng hiểu gì cả, hoàn toàn không biết hai người này đang nói cái gì, có điều từ "tẩu hỏa nhập ma" là hắn nghe

hiểu. Trong lòng nghĩ thầm chưa chắc, nhưng đương nhiên là hắn sẽ không nói ra.

"Mộng Phiên Vân, tông chủ của Thiên Thượng Thiên, môn thần công tuyệt thế mật truyền của Thiên Thượng Thiên là Liệt Dương Thần

Công (Liệt dương ở đây không phải là nói về sinh lí đâu mọi người, ý là chỉ ánh mặt trời chói chang nha, hì) đã được hắn luyện đến cảnh

giới cao nhất, nghe nói một chưởng đánh ra có thể phá nát cả vàng khối, chỉ lấy sự tinh thâm về nội lực mà nói, chỉ sợ còn hơn cả gia chủ

Ngọc Gia Ngọc Mãn Lâu. Lúc giao đấu, xuất thủ tuyệt đối không lưu tình, hạ thủ vô cùng tàn độc. Nghe nói người này chuyên tâm với v

đạo, để giữ tấm thân đồng tử, cả đời không lấy vợ, dựa vào thủ đoạn máu lạnh thống lĩnh Thiên Thượng Thiên, trong tông môn, không kẻ

nào dám trái ý hắn, cũng không kẻ nào có thể trái ý hắn". Lăng Thần đọc ra những ghi chép về Mộng Phiên Vân của biệt việt Lăng Phủ

giống như một cái máy.

Tiêu Phong Dương và ngồi bên cạnh hắn là Tiêu U Hàn đồng thời hình dung đến những tư liệu về Mộng Phiên Vân mà Tiêu Gia nắm bắt

được, những điều này không có gì mới mẻ, nhưng Lăng Thiên không ngờ cũng có thể có được những ghi chép tường tận đến vậy, cho nên

cả hai đều cảm thấy có chút bất ngờ.

"Hóa ra là một lão già độc thân, chả trách, âm dương không được điều hòa, tính tình hay nóng nảy cáu gắt, cũng không có gì đáng trách".

Lăng Thiên dường như rất lí giải, nói.

"Có điều càng là như vậy, lúc đối địch càng phải cẩn thận, Liệt Dương Thần công được luyện thành dựa vào đồng tử chi thân, không được

xem thường"
.

Lê Tuyết nở nụ cười, chỉ ra một cách chính xác rõ ràng chỗ cần phải phòng bị: "Cái đốt này, không thể không phòng!". (hình như là chỉ

vào cái ấy của Lăng Thiên, hì)

Lăng Thiên đang định nói gì đó, đột nhiên thần sắc biến đổi, lớn tiếng nói: "Đã đến đây rồi thì vào đi".

"Vâng!". Tiếp đó là một tiếng trả lời. Bọn Tiêu Phong Dương đột nhiên cảm thấy luồng không khí xung quanh mình trở nên lành lạnh, kèm

lẫn với mùi máu tanh, bầu không khí nặng nề đến mức có chút khó thở.

Mbóng đen lóe lên, Lăng Kiếm áo choàng đen, quần áo cũng đen, xuất hiện trước mặt Lăng Thiên, thân người ưỡn thẳng.

"Vẫn thuận lợi chứ?". Lăng Thiên hỏi.

Lăng Thiên trước giờ chưa bao giờ từng hỏi nhiệm vụ hoàn thành hay chưa, bởi vì Lăng Kiếm trước giờ chưa bao giờ làm hắn phải thất

vọng!

"Cũng xem là thuận lợi, tam hồn bảy phách của Ngọc Gia, đều đã trôn thân ở ngoài quận Yên, không có kẻ nào chạy thoát". Lăng Kiếm

bình tĩnh đáp, giống như vừa làm xong một chuyện nhỏ nhặt không có gì đáng nói.

"Ừm, các huynh đệ có mấy người bị thương?". Lăng Thiên trau mày. Lăng Kiếm chỉ nói về tình hình bên bọn Ngọc Gia, không nói gì đến

tình hình quân mình bên này, Lăng Thiên liền biết ngay, chắc chắn là có người xảy ra chuyện, nếu không Lăng Kiếm sẽ không không nói.

Lăng Kiếm ánh mắt bỗng trở nên mả đạm, nói: "Lăng Vân bị ba hồn liên thủ phản kích, bị thương nặng, nội tạng dập nát; ngoài ra Lăng

Tứ, Lăng Cửu bị đâm một kiếm vào ngực. Những người khác, đều bình yên vô sự"
.

"Có nguy hiểm đến tính mạng không?". Lăng Thiên trau mày càng chặt: "Sao lại không cẩn thận như vậy?".

"Ở Yên Đô có 4 đại trưởng lão của Phán Tinh Trích Nguyệt Lâu của Ngọc Gia tiếp ứng, cũng đều đã giết sạch!". Lăng Kiếm bình tĩnh nói:

"Lăng Tứ và Lăng Cửu tính mệnh đã không còn nguy hiểm, có điều bắt buộc phải nghỉ ngơi dưỡng bệnh nửa năm tại biệt viện, Lăng Vân

do có đem theo Hồi Thiên Tái Tạo Đan của Thiên Lí tiền bối tặng, thương thế đã có sự chuyển biến tốt"
.

"Không có nguy hiểm đến tính mạng là tốt, đợi chúng ta quay về, nhờ Thiên Lí tiền bối giúp họ xem thế nào, không được để lại

gì"
. Lăng Thiên thở phào một hơi, hắn cảm thấy rất đau lòng. Những thiếu niên này, tên nào cũng là Lăng Thiên nhìn chúng từ lúc còn bé

đến lớn, đến nay nghe thấy có hai người bị thương nặng đến như vậy, cực kì cảm thấy đau xót trong lòng.

"Ngọc tam gia thế nào?".

"Thuộc hạ điểm huyệt của ông ấy, sau đó nhờ một đội lái buôn đưa về Ngọc Gia rồi". Lăng Thiên ánh mắt chợt lóe lên, có chút gì đó sự

xấu hổ.

"Vốn dĩ là đối địch, ngươi xử lí thế đã là rất tốt rồi, ngồi xuống đi". Lăng Thiên thở dài một hơi, nói.

Lăng Kiếm ừm một tiếng, hắn không ngồi xuống, đi ra phía sau Lăng Thiên, cứ đứng như vậy, hai mắt hắn nhìn qua Tiêu Phong Dương,

sau đó nhìn không chớp mắt vào khuôn mặt lạnh băng băng giống ý chang khuôn mặt hắn của Tiêu U Hàn.

Đó chính là tâm ma mà hắn lúc nào cũng nhớ nhung trong thời gian gần đây, hôm nay cuối cùng lại được trùng phùng rồi!

Tiêu U Hàn lập tức nổi giận, nghĩ thầm, người này sao lại không có lễ độ như vậy, nàng hếch mắt lên, đáp lễ bằng một cái nhìn tỏ ra mình

không hề thua kém.

Nàng không biết, chỉ dựa vào việc nàng là đệ tử của Thiên Thượng Thiên, nếu nàng không phải là tâm ma của Lăng Kiếm, thì kể cả nàng

là con cháu của Tiêu Gia, tỉ muội họ của Tiêu Nhạn Tuyết, từ lâu cũng đã tiếp bước sáu người của Thiên Thượng Thiên rồi!

Ánh mắt của hai người này gặp nhau, liền giống như là băng đao chém phải sương kiếm, nhiệt độ trong lều lập tức giảm xuống đến mấy

độ.

Những người có trong lều bỗng chốc ngơ ngác nhìn nhau.

Hồi lâu, Lăng Thiên cười một cách quái dị: "A Kiếm….tiểu tử ngươi cũng thật là trực tiếp quá".

Lê Tuyết và Lăng Thần đều nhoẻn miệng cười, nhìn thấy hai người giống như là đang đấu gà chọi, đều không nhịn được cười.

"Nhìn cái gì mà nhìn? Có gì mà xem?". Hồi lâu, Tiêu U Hàn xét cho cùng thì cũng là con gái, sao giống với tên mặt dầy như Lăng Kiếm

được? Cuối cùng chịu thất bại trong màn đấu mắt này, xấu hổ biến thành tức giận, mở miệng hỏi.

"Nhìn ngươi! Ngươi là tâm ma của ta!". Lăng Kiếm nói một cách đương nhiên: "Công tử từng nói, muốn luyện thành thần công, thì cần

phải trảm tâm ma!"
.

"Khục khục khục…". Lăng Thiên ho lên mấy tiếng. Ta có nói là để ngươi trảm tâm ma, chứ không nói là để ngươi xem người phụ nữ

ngươi thích như tâm ma để mà trảm đâu nha! Lăng Kiếm a, ngươi đúng là biết biến lời người khác thành ý của mình!

"Tâm ma? Ta là tâm ma của ngươi?". Tiêu U Hàn kêu lên một tiếng, bộ dạng không thể tin được, lần đầu tiên nàng cảm thấy bản thân mình

tức giận đến vậy: "Đây là lời khốn nạn nào vậy?".

"Dù gì ngươi cũng là tâm ma của ta!". Lăng Kiếm khí thế hùng hồn, vẫn là cái bộ mặt lạnh tanh đó: "Nếu như không thể loại bỏ ngươi ra

khỏi tâm hải của ta một cách vĩnh viễn, thì võ công của ta sẽ không bao giờ có được thành tựu!"
. Hắn lại hừm một tiếng, nói: "Trước đây

ta còn không tin, đến giờ mới biết, hóa ra cái thứ tâm ma này, quả nhiên là tồn tại! Nếu như ta không thể thu phục được ngươi, thì đời này

sẽ không bao giờ có được sự tiến bộ!

"
Ngươi! Đố khốn kiếp!" Tiêu U Hàn tức đến phát điên, nàng không đơn thuần giống như Lăng Kiếm, dựa vào trực giác của phụ nữ, vừa

nhìn thấy ánh mắt của Lăng Kiếm là nàng liền biết, chỉ sợ tên tiểu tử này đã thích mình rồi. Nếu không thì sao lại có cái ánh mắt như thế

này? Nhưng điều nàng không ngờ được là, đối phương lại dùng cách thức thấp kém như thế này để theo đuổi phụ nữ. Tâm ma? Đúng là

chuyện cười cho thiên hạ! Còn dám nói là sẽ thu phục mình, đúng là đồ mặt dầy!

Trong lòng nàng bỗng có ý nghĩ lao lên tát cho hắn một cái thật mạnh vào mặt, nhưng trước đó đã thấy được võ công của Lăng Kiếm, biết

được võ công của hắn là cực kì cao cường, bản thân nàng tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn, cho nên nàng chỉ biết nghiến răng kèn

kẹt.

Tiêu Phong Dương già đời, sao có thể không nhìn ra sự bí ẩn trong đó? Nhìn thấy ba người bọn Lăng Thiên cười đến nỗi không nhìn thấy

mắt đâu, là có thể biết được Lăng Thiên chắc chắn cũng biết chuyện này.

Hắn ho hai tiếng, đang định xuất ngôn để hòa giải, đột nhiên nghĩ đến việc, Tiêu Nhạn Tuyết đã là người của Lăng Thiên rồi. Nếu như Tiêu

U Hàn lại được gả cho Lăng Kiếm, kể cả Tiêu U Hàn là đệ tử của Thiên Thượng Thiên, nhưng trước sau cũng là con cháu của Tiêu Gia,

nếu như có thể gả cho tâm phúc số một của Lăng Thiên, thì Tiêu Gia chả phải sẽ có lợi hơn một nấc sao? Nghĩ đến đó hắn liền nuốt lại vào

bụng những lời định nói ra.

"Lăng Kiếm, thật ra cái được gọi là tâm ma này, muốn loại bỏ nó đi, hoàn toàn không phải là chỉ có cách diệt trừ này".

giống như tiểu hồ li tinh.

"
Ơ? Còn có cách khác à?". Lăng Kiếm quả nhiên cảm thấy rất hứng thú, cũng không thèm để ý người đưa ra chủ ý là ma nữ Lê Tuyết!

Lê Tuyết cười hihi, ghé sát vào tai hắn nói vài câu.

"
Cái gì? Lấy cô ta làm vợ là có thể tiêu trừ được tâm ma?". Lăng Kiếm kêu lên một cách kinh ngạc, đột nhiên mặt hắn đỏ ửng lên: "Hoang

đường! Sao có chuyện đó được? Điều này làm sao có thể? Ma nữ nhà ngươi, sao lại có cái chủ ý tồi đến vậy!".

Lê Tuyết tuyệt đối không thể nghĩ ra thằng cha này lại là người lỗ mãng như vậy, mình vừa mới nói xong hắn liền trực tiếp hét lớn ra rồi, lập

tức nàng đỏ mặt ngượng ngùng, trợn to mắt lườm hắn một cái, quay mặt đi chỗ khác không nói gì nữa.

"
Cái gì cơ? Giỏi cho tên khốn nạn nhà ngươi, đúng là mộng tưởng hão huyền!". Tiêu U Hàn vô cùng tức giận, thứ nhất là giận Lăng Kiếm

không ngờ lại có ý nghĩ như này, cái giận thứ hai là thằng cha này lại có cái bộ dạng nhưu là không đồng ý! Ngươi thì có gì tuyệt vời chứ?

Chẳng qua chỉ là võ công cao một chút? Dựa vào cái gì mà ngươi nói không đồng ý trước. Lúc này đây nàng đã quên mất lập trường của

bản thân nàng, cũng có lẽ là tuyệt đối không đồng ý, trong lòng nàng lúc này tràn đầy sự phẫn nộ do bị người khác xem thường. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

"Đừng tưởng ai cũng mê mình". Lăng Kiếm khì mũi một cái: "Công tử từ lâu đã nói, ngươi là tâm ma của ta, ta làm sao có thể lấy ngươi

làm vợ?".

Tiêu U Hàn toàn thân run lên bần bật, ánh mắt nàng không còn sự lạnh lùng bình tĩnh nữa, nàng nhìn Lăng Kiếm, cứ như là muốn một

mnuốt hắn luôn vào trong bụng. Từng gặp người vô liêm sỉ, cũng từng gặp người đáng hận, nhưng trước giờ đúng là nàng chưa bao

giờ gặp người nào vừa vô liêm sỉ vừa đáng hận như Lăng Kiếm!

"
Ta hôm nay mới phát hiện ra A Kiếm đúng là cao thủ tán gái". Lăng Thiên nói khẽ.

"
Gì cơ? Hắn á?". Lê Tuyết và Lăng Thần hai người gần như muốn bật cười. Một kẻ đến người mà mình thích cũng không biết, còn xem

người ta như tâm ma, không ngờ lại được xem là cao thủ tán gái?

Quyển 7

Bình luận

Truyện đang đọc