Sau khi nghi lễ được hoàn tất, đội ngũ cuối cùng bắt đầu vòng trở về, Lăng Thiên cuối cùng cũng được thả lỏng người vào trong đoàn
người đến xem lễ, Ngọc tam gia của Ngọc Gia hào hứng vô cùng nhìn tất cả những điều này, mở miệng hét lớn:
"Bà cố nội nó chứ, Lăng
Gia lập quốc, quả nhiên không giống với Ngọc Gia chúng ta, nhìn người ta bên này, đúng là vô cùng có khí thế, thật là muốn đại ca dựa
theo như thế này mà làm lại một lần nữa".
Tam hồn bảy phách ngơ ngác nhìn nhau, chúng vẫn đang đợi tín hiệu, chính là cái ám hiệu đã được hẹn sẵn trước khi hành động!
Chỉ cần đám khói đó được bốc lên là lập tức triển khai hành động, nhưng cho đến tận lúc này, vẫn không có hiện tượng lạ gì xuất hiện, cả
mười người đều có chút hoang mang không biết làm thế nào!
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Thời cơ tốt nhất chính là khoảnh khắc vừa nãy, thế nhưng sao lại không có một chút động tĩnh gì?
Chẳng nhẽ lần hành động này, đến phút chót lại từ bỏ sao? Nhưng kể cả là từ bỏ thì cũng phải có tin báo gì đó chứ!
Cả mười người đồng thời nhìn về chỗ lá cờ lớn đang bay phấp phới trên tường thành. Hóa ra là gió tây bắc thổi đến một cách vô cùng kịp
thời, nếu như đứng ở đầu gió đốt mê hồn thảo, thì có thể làm cho những người có mặt đều hôn mê, tạo ra một sự hỗn loạn cực lớn, sau đó
chúng sẽ lợi dụng lúc hỗn loạn mà lao lên, đại khai sát giới chém giết một trận cho sướng tay, sau đó ung dung mà rời đi. Nhưng hiện nay,
rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy nhỉ?
Không chỉ là người của Ngọc Gia, 6 người của Thiên Thượng Thiên trong lòng cũng đang cằn nhằn trong lòng, sao lại không có động tĩnh
gì? Có điều trong lòng 6 người này cùng lúc với sự kinh ngạc, thì còn có cả cảm giác như trút được gánh nặng. Cuối cùng cũng được xem
là không cần thiết phải
"nạp mạng" nữa. Bởi vì chúng đều biết kể cả là loại mê hồn thảo có chất lượng tốt nhất, nhưng đối với các cao thủ
thượng thừa, tác dụng cũng là vô cùng nhỏ, mà thuộc hạ của Lăng Thiên, các cao thủ thượng thừa quả thật là không ít, một khi động thủ,
người của mình kể cả lúc bắt đầu có thể chiếm được ưu thế, nhưng cuối cùng thì cũng khó thoát nổi cái chết!
Trong đoàn người, còn có một số khuôn mặt không ngừng quan sát 4 phía xung quanh, chốc chốc lại ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, dường
như là đang đợi điều gì đó.
Bọn chúng không biết, chính lúc chúng nghe ngóng bốn phía, ngẩng đầu nhìn trời, đã có vô số những cặp mắt sắc nhọn từ trong đoàn
người nhìn chằm chằm vào chúng!
Những tiếng hoan hô vang dậy trời đất, vô số những lá cờ màu được rải từ trên không trung xuống, giống như vô vàn những chiếc cầu
vồng rơi từ trên trời xuống.
Đột nhiên, lại là một trận hò hét, những tiếng kêu kinh ngạc vang lên, chỉ thấy từ 4 phía của thành Thừa Thiên, từ từ bay lên 9 vật rất lớn,
hình thù trong giống như là cái đèn lồng, mỗi một cái đều rất là to, đám đông nhìn thấy rất rõ ràng, hình như là được làm bằng vải, bên dưới
còn treo một cái gì đó, giống như cái giỏ tre, lắc lắc lư lư ở bên dưới.
Tất cả có 9 cái được chế tạo rất tinh tế, đẹp mắt!
Khinh khí cầu! 9 cái khinh khí cầu này được thả lên, che lấp cả một khoảng trời, khí thế vô cùng hùng hồn! Truyền
Thuyết " được
Lăng Thiên há mồm trợn mắt, khi trông thấy cảnh này, trong đầu hắn lập tức hiện lên khuôn mặt tuyệt đẹpLê Tuyết. Trên cái thế giới
này, cũng chỉ có nha đầu này mới có thể làm ra được mấy thứ này mà thôi.
Lăng Thiên cũng xem như là đã hiểu được giai đoạn thời gian trước Lê Tuyết ngày nào cũng bận rộn lúc ẩn lúc hiện không biết là làm gì,
hóa ra là để làm ra mấy cái thứ này.
Quần chúng bên dưới làm sao có thể hiểu được đây là thứ gì, ai ai cũng ngểnh mặt lên trời hô lớn, thi nhau quỳ bái, cứ như là có thần tiên
hiển linh vậy.
Lê Tuyết đứng ở phía xa, lặng lẽ nhếch miệng cười.
Chính tại lúc này, trên khinh khí cầu bụp một tiếng, những tấm vải được thả xuống, trên mỗi một tấm vải đều có tám chữ vàng: "Đế quốc
Thần Châu, thiên thu vạn đời!".
Lập tức những tiếng hoan hô ầm ầm vang lên.
Trong những tiếng hoan hô vang dội, Lăng Chiến lão gia tử đứng thẳng người, đằng sau, một đội cung nữ ăn mặc gọn gàng xinh đẹp đang
từ từ khoác chiếc áo long bào màu vàng lên người ông!
Văn võ bá quan tất cả mọi người đều quỳ lạy, hô lớn vạn tuế, những tiếng hô to đến muốn điếc lỗ tai!
Tiếp theo đó là việc phong thưởng, sắc lập Lăng lão phu nhân làm hoàng hậu, Lăng Tiếu là thái tử của đế quốc Thần Châu, Lăng Thiên là
trưởng tôn. Sau đó đại phong các văn võ bá quan, ai cũng được phong thưởng, tất cả các quan viên đều được thăng lên một cấp.
Mạnh Li Ca, phong làm quân sư hộ quốc, gia phong thành Từ Quốc Công, Thẩm Như Hổ phong làm đại tướng quân Chấn Đông, gia
phong thành Chấn Quốc Công, Vu Thành Long, tướng quân Chấn Nam. Gia phong thành Hộ Quốc Hầu,….
Sau đó sẽ đến lượt các sứ giả các nước dâng lễ vật.
Ngọc Gia, Tiêu Gia….lần lượt dâng lễ lên.
Điều đáng phải nhắc đến là, gia chủ hiện nay của Đông Phương Thế Gia là Đông Phương Kinh Lôi, trực tiếp đem cả gia nghiệp của Đông
Phương Thế Gia và tất cả binh mã, tất cả thế lực đều được xem như là quà mừng dâng lên.
Hành động này, tự nhiên là làm cho tất cả những người có mặt đều vô cùng kinh ngạc!
So sánh với Đông Phương Thế Gia mà nói, quà mừng của Ngọc Gia, Tiêu Gia quả thật là không đáng để nhắc tới!
Có điều còn không chỉ là như vậy!
Đại đầu lĩnh của trại Hoàn Phong núi Thiên Nam là Thạch Ngũ đến bái kiến, dâng lên quà mừng hai mươi vạn lượng vàng, một nghìn vạn
lượng bạc, 99 cặp dạ minh châu, đồng thời cầu xin được quy thuận đế quốc Thần Châu.
Sứ giả các nước kinh hoàng!
Con số đáng sợ đến như vậy, quả thực là đã vượt qua sự dự đoán trong đầu của mỗi một người khi nghe được câu nói này. Càng huống
hồ, vị này còn xin được quy thuận, điều này đúng là không thể tin được.
Một đế quốc mới được thành lập, căn cơ vẫn chưa vững chắc, vẫn còn rất nhiều việc cần phải giải quyết, ít nhất trong vòng vài năm tới
chắc chắn không chăm lo được đến những tên được gọi là cường đạo này. Đáng để những người này phải sợ hãi đến vậy không? Đến nỗi
phải vội vã đầu hàng như thế này?
"Đầu lĩnh núi Thiên Can….25 vạn lượng vàng, 1500 vạnượng bạc…xin được quy thuận đế quốc Thần Châu
".
Sứ giả các nước lại tiếp tục được một phen hoảng sợ."Núi Thu Ngân…xin được quy thuận đế quốc Thần Châu
". Sứ giả các nước đứng
lặng im như gà gỗ! "Núi Hoàng Mông… xin được quy thuận….".
Ngoài các quan viên của đế quốc Thần Châu ra, tất cả những người khác đều đần người ra.
Tất cả những đại vương đầu lĩnh nổi tiếng này, ai cũng là những nhân vật độc ác có tiếng tăm, bất kể tên nào cũng đều là hùng bá một
phương, kẻ thấp kém nhất cũng là thống lĩnh cả ngàn binh mã, đến nay, đế quốc Thần Châu vừa được thành lập, những người này lại giống
như là đi nhanh cho kịp buổi chợ vậy, tất cả đều quy tụ về đây, mà còn tranh nhau dâng lên những lễ vật lớn như vậy, cuối cùng còn mang
toàn bộ những gì của mình ra để quy hàng. Đừng nói là sứ giả của các nước khác, đến các quan viên của đế quốc Thần Châu cũng cảm
thấy như đang nằm mơ, tất cả những điều trước mắt này, dường như tràn đầy cảm giác gì đó không chân thực lắm.
Mấy năm gần đây, thiên hạ tranh đoạt, đạo tặc nổi lên khắp nơi, đâu đâu cũng là cảnh loạn lạc, có quan viên thậm chí đã viết xong bản tấu,
đợi sau khi đế quốc Thần Châu được thành lập, sẽ lập tức phái binh mã đi diệt trừ nạn thổ phỉ trong phạm vi đế quốc Thần Châu.
Họ nào biết được hiện nay không chỉ những bọn thổ phỉ trong đế quốc Thần Châu đại bộ phận đều đã quy hàng, đến cả bọn thổ phỉ ở các
phương đông nam tây bắc cũng đều đã quy hàng….Chỉ có 5 bọn thổ phỉ có thế lực tương đối lớn, và bọn trong phạm vi vương quốc
Ngọc Gia là chưa quy thuận, nhưng lễ vật mà chúng dâng lên cũng tuyệt đối không hề kém cạnh so với bọn khá
Quan đại thần quản lí tài chính mới nhận chức Kim Vạn Đẩu hưng phấn đến gần ngất xỉu tại chỗ, chưa nói đến lượng tiền dự trữ trong kho
vốn dĩ của đế quốc Thần Châu, chỉ cần xem chỗ lễ vật nhận được trong một ngày hôm nay, nếu như tất cả quy đổi thành bạc trắng, cũng
đã vượt qua con số mười vạn vạn lượng (khoảng 1 tỉ), đúng là một con số làm người ta phải hãi hùng! Có số tiền này rồi, kể cả là đế quốc
Thần Châu không thu thêm bất kì loại thuế nào, mà năm nào cũng đi đánh nhau, thì ít nhất cũng có thể xài được trong khoảng 10 năm!
Kim Vạn Đẩu hạnh phúc quá, choáng váng đầu óc, ngất luôn tại chỗ.
Tiêu Phong Dương bị cảnh tượng trước mắt làm cho thất kinh, gần như đờ đẫn cả người!
Nhìn thấy sức mạnh hiện nay của đế quốc Thần Châu, Tiêu Phong Dương đã hoàn toàn triệt để mất đi lòng tin của hắn, tài lực như này,
binh lực như này, vũ lực như này, một Tiêu Gia có thể so sánh được?
Sức mạnh của Lăng Gia, đúng là đã làm cho người khác phải kinh ngạc bàng hoàng!
Buổi lễ khai quốc kết thúc trong những tiếng kinh ngạc, không tin vào mắt mình.
Biệt viện Lăng Phủ.
Lăng Thiên mặc một chiếc áo bào màu vàng, hắn có chút gì đó cảm thấy không tự tại lắm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Hắn ngồi trong một chiếc ghế bành, bộ dạng khoan khoái, há to miệng, Lăng Thần ở bên cạnh đang ngắt mấy quả anh đào nhẹ nhàng nhét
vào mồm hắn; Lăng Thiên nhắm mắt lại, nhai mấy cái, sau đó nhổ phụt một cái, hột anh đào được nhổ ra, bay theo một đường cong rất
đẹp mắt, rơi vào một cái đĩa đặt ở trên bàn, độ chính xác có thể nói là tuyệt vời, mà số hạt anh đào trong đĩa đã chất thành một đống lớn,
hai người một người đút một người ăn, tình cảm vô cùng.
Lê Tuyết từ xa chầm chậm bước tới, nhìn thấy cảnh này chỉ biết lắc đầu méo mặt cười: "Ta nói này Thần muội muội, muội cứ chiều huynh
ấy như vậy, nghe lời như vậy, những ngày tháng sau này của tỉ muội sẽ thế nào đây, phụ nữ chúng ta cũng có thể gánh vác nửa bầu trời
đấy
".
Lăng Thần cười một cách ấm áp, dịu dàng nói: "Tuyết tỉ tỉ nói không sai, nhưng, đây là công tử mà
". Trong giọng nói của nàng, có một cái
gì đó kiểu như là đương nhiên phải vậy.
Lê Tuyết lập tức giận không nói được gì, mình vừa nãy nói cái gì vậy nhỉ!
Nàng liền hùng hổ bước đến, tiếp lấy đĩa anh đào trong tay Lăng Thần, nói: "Huynh mấy ngày này thoải mái quá nhỉ, ngày ngày nếu không
phải là ăn thì là ngủ, đúng là xem mình là hoàng trưởng tôn rồi nhỉ, không phải làm việc nữa! Lăng đại công tử, huynh cũng nên dậy mà làm
việc gì đi chứ?
". Lăng Thiên uể oải mở mắt ra, hỏi: "Hình như bản công tử chính là hoàng trưởng tôn mà, có phải là bọn Lăng Kiếm có
thông tin gì rồi?
". "Vẫn chưa có!
". Lê Tuyết hừm một tiếng, nói: "Có điều, mấy ngày này trong triều đình hình như có gì đó không đúng
lắm
".
"Ta biết ngay mà, mấy trờ gian trá của lão gia tử xắp đến rồi
". Lăng Thiên thở dài một hơi, nói: "Truyền tin cho Lăng Kiếm, bảo hắn nhanh
chóng giải quyết những việc trong tay hiện nay, chúng ta cũng tiện cho việc nhanh chóng lên đường. 6 người của Thiên Thượng Thiên làm
sạch gọn gàng như vậy, còn tam hồn bảy phách của Ngọc Giaao lại mất nhiều thời gian như vậy? Thực lực của chúng có lẽ cao hơn so
với người của Thiên Thượng Thiên, nhưng cũng đâu đến nổi phải mất công mất sức như vậy!
".
"Lăng Kiếm nói thế nào thì nói vẫn là phải chú ý đến Ngọc Mãn Thiên, chuyện của bọn tam hồn bảy phách có lẽ cũng có chút gì đó không
suôn sẻ, nhưng chắc sẽ không có sai sót gì đâu
". Lăng Thần nhẹ nhàng nói: "Công tử không cần thiết phải lo lắng!
".
"Ta trước giờ cũng chưa từng lo lắng Lăng Thiên! Cái ta lo lắng là hắn làm gì, cái ta lo lắng là…
". Lăng Thiên muốn nói nhưng lại dừng,
đột nhiện hắn có chút khó chịu, nói: "Dù gì thì thành Thừa Thiên này cũng là nơi thị phi, nhanh chóng tìm lí do gì đó để rời khỏi đây, nếu
không, sẽ có phiền phức đó
".
"Phiền phức?
". Lăng Thần chớp chớp mắt: "Trong thành Thừa Thiên hiện nay, còn có sự phiền phức nào có thể uy hiếp được đến công
tử?
". Lăng Thiên ra sức thở dài một hơi ngao ngán.
Đột nhiên ở ngoài cửa vang lên những tiếng bước chân, một người hầu trong cung cầm theo một cuộn lụa vàng bước vào, kéo dài giọng ra
mà nói: "Thánh chỉ đến, hoàng trưởng tôn tiếp chỉ
".
"Đọc!
". Lăng Thiên cũng không thèm ngồi dậy, cứ nằm như vậy, hắn khẽ nhắm mắt lại, hờ hững nói. Phiền phức quả thật đã đến rồi.
Lăng lão gia tử bố cáo thiên hạ.
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết… Trẫm từ ngày đăng cơ đến nay, xã tắc yên ổn, nay trẫm đã tuổi cao, thái tử Lăng Tiếu trị
quốc hữu phương, hậu kế hữu nhân (sau này lại có người nối dõi), cho nên ra chiếu này truyền ngôi cho thái tử Lăng Tiếu".
Quyển 7