Đông Phương Hóa Hổ thân hình trong nháy mắt cứng ngắc lại. Sau khi nhân mã của Đông Phương Thế Gia bị một nhân vật thần bí tập kích thì Lăng Thiên, một cái thế ma đầu vô biên sát lục cư nhiên lại xuất hiện ở đây, vô thanh vô tức xuất hiện trong lều vải của Đông Phương Kinh Lôi!
Hắn bỗng nhiên xoay người lại, trước mặt đột nhiên xuất hiện một gương mặt tuấn tú, diện mạo anh tuấn tuổi trẻ khiến kẻ khác đố kị, Đông Phương Hóa Hổ hai đồng tử đồng thời co lại
"Ngươi là Lăng Thiên?! Chính là họa thế ma đầu?!""Đông Phương nhị gia quả nhiên là trí nhớ tốt, sao, gần đây vẫn tốt chứ!" Lăng Thiên cười cười, hai tay chắp sau lưng tiến vào, đối với câu hỏi của Đông Phương Hóa Hổ trực tiếp bỏ qua, tựa hồ căn bản toàn bộ không đem hắn để trong mắt. Tựa hồ vị Đông Phương Hóa Hổ, đệ tam cao thủ của Đông Phương Thế Gia này căn bản không đủ tư cách để Lăng Thiên đáp lời. Lăng Thiên chỉ cười nhìn Đông Phương Kinh Lôi lãnh đạm nói chuyện!
Cùng lúc này, khí thế bá đạo trác tuyệt của Lăng Thiên trong nháy mắt phát ra, tràn ngập mỗi ngóc ngách trong căn lều vải này! Cho dù muốn cùng Đông Phương Kinh Lôi đàm phán nhưng trước tiên cũng phải giáo huấn hắn một phen, lần này hắn đem người xếp đặt kế hoạch lấy mạng mình! Không cấp cho hắn một điểm giáo huấn thì làm sao hắn chịu nghe mình nói được. Lăng Thiên một khắc này đã định ra chủ ý!
"Hảo ma đầu cuồng vọng! Ngươi đi tìm chết sao?!". Cảm giác cực kỳ xấu hổ, Đông Phương Hóa Hổ trong nháy mắt điên cuồng lên, tính hắn nguyên bổn cực kỳ nóng nảy, ngay lúc đó lại càng vô pháp khắc chế, xoát một tiếng đã lấy ra binh khí tùy thân, khí thế mạnh mẽ trên người đột nhiên bộc phát ra, ầm một tiếng, nóc lều vải trên đỉnh đầu phồng lên đồng thời hắn đã đánh tới Lăng Thiên, khí thế rất là kinh người. Kiếm quang chợt hiện, trong nháy mắt đã đánh đến trước mặt Lăng Thiên.
Đồng thời lúc này, Đông Phương Kinh Lôi không thẹn là nhân vật thứ hai Đông Phương Thế Gia, trong nháy mắt đã bình tâm lại. Hiển nhiên cũng đã chuẩn bị ra tay! Lăng Thiên võ công cố nhiên là cực cao nhưng cũng không thể đến trình độ trong nháy mắt đồng thời đánh chết hai người mình. Chỉ cần mình có thể chống giữ qua đợt công kích đầu tiên này thì liền có thể lập tức phá vỡ lều vải phát ra tin tức. Lăng Thiên ngay cả có mạnh mẽ nhưng đối mặt với hơn một ngàn cao thủ cùng đánh thì muốn giết chết chính mình cũng không phải là chuyện dễ!
Nhưng chuyện tình phát sinh sau đó lại làm cho trái tim Đông Phương Kinh Lôi trong nháy mắt trầm xuống đến đáy cốc!
Điều này sao có thể?!
Lăng Thiên vẫn như cũ hai tay chắp sau lưng, dáng như ngọc thụ lâm phong đứng trước mặt hai người. Đối với thế công như thạch phá kinh thiên của Đông Phương Hóa Hổ coi như không thấy, hai mắt vẫn hàm ẩn tiếu dung lạnh lẽo nhìn chăm chú vào Đông Phương Kinh Lôi, phảng phất coi Đông Phương Kinh Lôi như là một món bảo vật gì đó.
Mắt thấy trường kiếm sẽ thật sự chém lên cổ Lăng Thiên, Lăng Thiên vẫn chưa động! Chẳng lẽ hắn đã luyện thành thần công thượng thừa đao thương bất nhập sao nhưng cho dù có thể đem loại ngoại gia hoành luyện công phu này luyện đến trình độ đăng phong tạo cực thì cũng không nhất định có thể dựa vào đó mà ngạnh kháng lại một kiếm hàm chứa nội lực mấy chục năm khổ tu của Đông Phương Hóa Hổ. Nhưng hắn tại sao không động? Tại sao có dũng khí không động?!
Ngay lúc này, dị biến đột nhiên phát sanh. Đông Phương Kinh Lôi với con mắt mẫn cảm nhìn thấy Lăng Thiên hai tay mặc dù vẫn chắp sau lưng nhưng một bên vai chợt nhún. Một động tác phi thường bình thường.
Nhưng ngay sau khi Lăng Thiên làm ra động tác này, thân thể Đông Phương Hóa Hổ đang tiến lên đột nhiên dừng lại, đột nhiên điên cuồng rống to một tiếng rồi thân thể to lớn bỗng lảo đảo lùi lại, sau khi thối lui năm sáu bước thì đột nhiên người mềm oặt, trong mắt tràn ngập vẻ sợ hãi mê loạn, cuối cùng
" bịch " một tiếng té xuống. Trong nháy mắt trên mặt như có một tầng sương mù màu đen, thân thể cũng co lại mà hôn mê bất tỉnh.
Trường kiếm cơ hồ chém đến cổ Lăng Thiên sau khi hắn thối lui đã rơi xuống, thời khắc này, thanh kiếm sau khi rơi xuống vẫn còn run rẩy, dưới ánh dương quang rọi chiếu xuyên qua lều vải phản xạ bắn ra quang mang bất an!
Lấy nhãn lực của Đông Phương Kinh Lôi sớm đã tiến vào tiên thiên cảnh giới mà lại không thể nhìn rõ ràng Đông Phương Hóa Hổ đã bị đánh ngã như thế nào, nguyên nhân tại sao mà ngã. Lăng Thiên làm sao mà kích ngã hắn, Đông Phương Kinh Lôi nửa điểm cũng không có thấy được!
Hắn thấy Lăng Thiên vẫn không động đậy đứng ở đó, tới cuối cùng có một động tác duy nhất là nhún một bên vaiĐông Phương Hóa Hổ sau đó liền thối lui, run rẩy rồi ngã xuống. Từ việc trên mặt Đông Phương Hóa Hổ đột nhiên dâng lên hắc khí mà xem thì hắn cư nhiên đã trúng độc! Kịch độc!
Hắn trúng độc gì? Lăng Thiên sao lại đột nhiên hạ độc đối với hắn?
Nếu Lăng Thiên dùng thủ đoạn đồng dạng hạ thủ, chính mình có thể tránh được không? Có thể may mắn tránh được không. Đông Phương Kinh Lôi bỗng nhiên trong lòng trầm xuống vì đáp án của hắn là không thể!
Chính mình không cần tự dối gạt, nói là có thể lấn hiếp người ngoài kỳ thật chính là tự nói dối. Đáp án chính là phủ định, không cần phải dối lòng.
Thật ngoài dự đoán của mọi người, thủ đoạn công kích vô ảnh vô tung như thế, ngay cả nhìn cũng không thấy, như thế nào có thể phòng ngự được? Như thế nào có thể trốn tránh được? Lăng Thiên, hắn cư nhiên nắm giữ thủ đoạn công kích xuất quỷ nhập thần này. Khó trách có thể dây dưa với thiên hạ đệ nhất cao thủ, Giang sơn lệnh chủ Tống Quân Thiên Lý mà không chết!
Nhưng hắn lúc này muốn đối phó với chính mình như thế nào?
Hắn lại nghĩ đến việc chính mình suất lĩnh thế gia cao thủ khuynh sào nhi xuất truy sát Lăng Thiên, thậm chí không tiếc đốt rừng bức Lăng Thiên hiện thân. Đông Phương Kinh Lôi bỗng nhiên nổi lên cảm giác tuyệt vọng, hắn nghĩ, Lăng Thiên vô luận như thế nào cũng không bỏ qua cho mình! Suy bụng ta ra bụng người, nếu có người cấp bách muốn giết mình như thế thì chính mình cũng tuyệt đối không thể bỏ qua! Nhất định sẽ dùng thủ đoạn tàn khốc nhất sát tử người này!
Lăng Thiên hai mắt dò xét nhìn, tựa hồ đối với Đông Phương Kinh Lôi rất có hứng thú. Hắn ôn hòa nhìn Đông Phương Kinh Lôi, nhìn thần sắc biến hóa của Kinh Lôi là có thể thấy được tâm cảnh biến hóa rõ ràng như trong lòng bàn tay!
Lăng Thiên biết chính mình thời khắc này đã hoàn toàn phá hủy tâm trí chống cự của Đông Phương Kinh Lôi. Đây chính là cơ hội tốt nhất để hai người cùng bình đàm!
"Đông Phương nhị gia, có khách nhân đến mà ngài yên lặng không nói gì sao. Cho dù không có trà thơm rượu ngon khoản đãi khách thì cũng nên nói chuyện một hai câu chứ!" Lăng Thiên cười nói:
"Ngài làm vậy có vẻ rất không lịch sự
"Hóa Hổ hắn…. Lăng Thiên, ngươi." Đông Phương Kinh Lôi nói không nên lời trừng hai con ngươi. Hắn một đời cơ cảnh, cẩn thận chưa từng thất thái nhưng nhất thời gặp hoàn cảnh như lúc này cũng thất thần đi một lúc, tuy nhiên tình hình có khó khăn nhưng sau khi nói hai câu này thì trí tuệ, cảnh giác cuối cùng lại quay về. Thân thể vốn đã đứng lên lại chậm chậm ngồi xuống ghế, vẻ mặt kinh ngạc cũng trong nháy mắt thu lại, trong nháy mắt chuyển ra tiếu dung ôn hòa như lúc ở Thừa Thiên.
"May mắn may mắn, Lăng công tử, mọi người đều khỏe cả, ha ha, nhìn ta, bạn cũ gặp lại vui mừng lẫn sợ hãi quá độ một chút! Thật làm cho Lăng công tử chê cười. Gần đây Kinh Lôi ngày đêm lo lắng an nguy của công tử, hôm nay thấy được công tử bình an, Kinh Lôi thật sự an tâm không ít!
" Đông Phương Kinh Lôi ha ha cười, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ như tha hương ngộ cố tri, cư nhiên lại lộ ra ánh mắt vui mừng.
Lăng Thiên ngầm khen một tiếng, không thẹn là nhân vật thứ hai của Đông Phương Thế Gia, phản ứng trấn định rất nhanh đồng thời lại có thể chậm rãi nói chuyện như thế, quả nhiên là cao minh. "Đông Phương nhị gia, quả nhiên là có đảm lượng. Ngộ biến bất kinh, tiêu sái hiển nhiên, ngạo thị với sinh tử, quả nhiên là một nhân vật anh hùng. Lăng Thiên cũng không thể không phục!
"
Đông Phương Kinh Lôi cười khổ một tiếng: "Mọi người đều rõ ràng lòng dạ nhau cả, Lăng công tử cũng không định đùa cợt ta đấy chứ. Ngài dùng loại phương pháp này đến gặp ta, nguyên nhân không phải là muốn giết ta mà đến sao?" Trong thời gian ngắn ngủi này Đông Phương Kinh Lôi đã nhanh chóng đem mọi sự kiện cẩn thận suy nghĩ qua một lần, đưa ra phán đoán cùng ứng biến. Nếu Lăng Thiên muốn đến giết chính mình thì tại sao sau khi đánh ngã Đông Phương Hóa Hổ lại không tiếp tục đối phó với chính mình? Nên biết Lăng Thiên lúc này ngay cả có khống chế được cục diện nhưng chính mình vẫn có thể hoạt động thì càng trì hoãn lại càng dễ sinh biến. Bên ngoài dù sao vẫn có hơn một ngàn thuộc hạ, cục diện hắn vẫn chưa thể khống chế hoàn toàn. Lăng Thiên dưới loại tình huống này lại không có lập tức hạ sát thủ đối với chính mình, như vậy chứng minh một việc, mục đích của Lăng Thiên không phải là muốn giết chết chính mình.
Nhưng hắn tại sao không giết mình? Lăng Thiên có tâm nhất thống thiên hạ, các nhân vật đứng đầu hoặc chủ sự các thế gia đều là là mục tiêu hắn phải diệt trừ, mà cử động ngày hôm nay lại làm cho người ta cảm thấy khó hiểu!
"Hắc hắc..
" Lăng Thiên cười lạnh htiếng, âm trầm nói: "Ngươi cũng rất thông minh, cũng đoán không sai, lúc này đích xác ta không muốn giết chết ngươi. Bất quá việc này cũng rất khó nói vì ta có thể tùy theo cải biến chủ ý. Dù sao giết chết ngươi đối với ta cũng có không ít chỗ tốt.
". Lăng Thiên ánh mắt chợt động "Vừa mới rồi ngươi cũng thấy, ta có thể vô thanh vô tức đánh ngã Đông Phương Hóa Hổ, hiển nhiên cũng có thể vô thanh vô tức giết chết ngươi! Mà ta hoàn toàn nắm chắc làm được điều này trước khi ngươi phát ra tin tức, Kinh Lôi huynh, ngươi có tin không?
"
Lăng Thiên ánh mắt có chút đùa cợt nhìn Đông Phương Kinh Lôi nhưng trong khẩu khí lại tràn ngập vẻ đại tự tin. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
"Ngươi đã nghe được ta cùng Hóa Hổ nói chuyện?
" Đông Phương Kinh Lôi đảo mắt trầm tư một lúc rồi chậm rãi điểm điểm đầu." Nhưng Hóa Hổ … hắn có thể cứu được không?
"
"Nếu như ta nói với ngươi, pháp không truyền lục nhĩ, không sợ hắn nghe được chuyện chúng ta nói với nhau ư?!
" Lăng Thiên thản nhiên nói.
Đ
ông Phương Kinh Lôi ánh mắt thu liễm: "Cái này cũng không có gì, bất quá chỉ là một hạ nhân mà thôi!
". Mặc dù nói như thế nhưng Lăng Thiên đã chú ý thấy khóe mắt Đông Phương Kinh Lôi thoáng lộ ra một tia chần trừ vi diệu, hai vai bí mật có động tác, cơ thể cũng vô thanh vô tức căng lên! Đây là điềm báo trước khi võ giả cao minh ra tay!
Lăng Thiên khẽ cười một tiếng, tay tùy theo vung lên, một viên dược hoàn trắng như tuyết rơi vào tay Đông Phương Kinh Lôi lãnh đạm nói: "Vì phần tình ý với huynh đệ này, ta bán cho ngươi một cái nhân tình, đem dược hoàn này cho hắn phục hạ là có thể cứu được. Bất quá hắn vẫn bất tỉnh hôn mê một đoạn thời gian mới tỉnh lại được. Ngươi chắc đã đoán được ta muốn nói với ngươi cái gì, ngươi không hy vọng nội dung cuộc nói chuyện giữa chúng ta bị tiết lộ đi ra ngoài chứ. Cho dù biết người huynh đệ này của ngươi có thể tin được!"
Quyển 5