LĂNG THIÊN TRUYỀN THUYẾT

Chỉ là bước tiếp theo mình phải làm thế nào bây giờ? Đối mặt với một địch nhân giảo hoạt và đa trí như vậy khiến cho Thiên Lý hoàn toàn bỏ đi tâm tư khinh thị ban đầu và cũng khiến cho hắn cảm giác người này khó giải quyết!

Tiếp xúc mấy ngày nay nên hắn cũng biết được ý định của Lăng Thiên trong nửa năm này: Kéo dài! Ngăn chặn chính mình. Bình thường hắn chỉ trốn tránh nhưng chỉ cần cấp cho hắn bất kỳ cơ hội nào thì tiểu tử này lập tức xoay người lại công kích mãnh liệt. Mà khiến cho Thiên Lý đau đầu chính là Lăng Thiên đã chuẩn bị rất kỹ càng. Một kích dù thành công hay thất bại đi nữa hắn cũng chuẩn bị con đường lui rồi. Trừ khi nào chính mình bỏ mạng tại chỗ mới có thể giữ được tên xảo trá đó ở lại.

Võ công của Lăng Thiên mặc dù thua xa mình nhưng công phu khinh công so với mình không thua kém bao nhiêu. Quỷ dị một điều khiến cho Thiên Lý không thể hiểu nổi chính là một tên công tử luôn sống trong giàu sang phú quý thì sao lại có thủ đoạn ẩn giấu trong rừng rậm quen thuộc như vậy? Sao có thể quen với việc bỏ chạy trối chết? Chính mình phải dùng đối sách gì bây giờ?

Mặc dù chỉ ngắn ngủn một ngày thôi mà Thiên Lý đã phát hiện kinh nghiệm chạy trốn bạt mạng của Lăng Thiên rất tốt, khinh công không thua kém gì mình, khả năng ẩn giấu tung tích còn hơn dâm tặc Huyết Yến Tử Lưu Phi. Điểm này khiến cho hắn không thể nào tưởng tượng nổi. Phải biết rằng Huyết Yến Tử Lưu Phi năm đó tiếng xấu vang xa, người trong giang hồ đều muốn giết hắn, có thể nói hắn là võ lâm công địch cũng không hề sai. Mỗi một ngày đều trải qua cuộc sống chạy trốn và đuổi giết. Mà kinh nghiệm của Lăng Thiên sợ rằng sợ rằng còn hơn cả hắn nữa. Đây là một thiếu gia luôn sống an nhàn ư?

Từ khi ra Thừa Thiên thì Thiên Lý đã đoán rằng Lăng Thiên sẽ cùng mình chơi trò trốn tìm dọc biên giới Thừa Thiên thôi, thuận tiện hắn lợi dụng tất cả các thế lực hậu thuẫn tại Thừa Thiên để tiến hành ngăn cản hoặc đánh rời sự chú ý của mình. Nhưng với thế cục trước mắt mà xem thì có lẽ đã nằm ngoài dự đoán của hắn

Xuyên qua hạp cốc này thôi là đã đến biên giới Tây Hàn rồi.

Tiểu tử này đang làm cái gì vậy? Rời xa hang ổ của hắn mang theo mình đi du lịch khắp thiên hạ ư?

Điều này chẳng khác gì đang chơi với lửa cả. Chỉ cần không cẩn thận một chút thôi sẽ bị Tây Môn Thế Gia xuất ra toàn lực tiêu diệt hắn. Khi đó hắn sẽ chết rất khó nhìn.

Nhưng mà Lăng Thiên đang chơi với lửa sao?

Xuất hiện trước mặt thiên Thiên Lý là hai con đường. Một con đường đi đô thành Tiên La Thành của Tây Hàn, một con đường khác đi đến Kim Thủy Thành, đó cũng là địa phận của Tây Hàn rồi. Cơ hồ không một chút do dự mà Thiên Lý liền chọn con đường đi về hướng Tiên La Thành.

Tất nhiên Lăng Thiên sẽ rất cẩn thận, tâm tư cẩn mật vượt ra ngoài sự dự đoán của mọi người nhưng hắn cũng là một người rất cuồng ngạo. Tiên La Thành có đại cừu Tây Môn Thế Gia, với tính cách của Lăng Thiên mà nói thì hắn tuyệt đối không cố kỵ Tây Môn Thế Gia gì cả. Cho dù là bị một tuyệt đại sát thủ đuổi giết cũng vậy, hắn cũng không để trong lòng nhưng ngược lại nếu như Lăng Thiên vì trốn tránh đuổi giết mà chọn Kim Thủy Thành thì ngay cả Thiên Lý cũng phải xem thường hắn. Cho nên Thiên Lý không hề lo lắng mà chọn con đường đi đến Tiên La Thành.

Bên kia... Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Lăng Thiên thở dài một hơi, vết thương trên vai mang đến từng đợt đau đớn khiến cho Lăng Thiên cảm thấy rất khó chịu và không hề thoải mái chút nào. Hắn cảm giác như là mình rất rất thiếu kiên nhẫn. Với tình huống hôm nay mà nói thì chỉ cần bản thân mình kiên trì một đoạn thời gian nữa hãy đi quyết chiến với Thiên Lý thì có lẽ phần thắng của hắn cao hơn một chút. Cho dù không thể thắng thì cũng có thể khiến cho hắn trọng thương nặng hơn một chút. Nhưng chỉ vì bản thân xúc động nhất thời mà lại mất đi một cơ hội tuyệt hảo như vậy. Với tâm kế, kinh nghiệm lịch duyệt của Thiên Lý mà nói thì hắn sẽ không hề cho mình một cơ hội nào nữa.

Lăng Thiên tự nở một nụ cười khổ. Nếu như... Thế giới này có nếu như ư?

Bước tiếp theo phải đi như thế nào cần phải tính toán cho cẩn thận vào. Vạn nhất bị Thiên Lý phát hiện ra thì mình muốn thoát thân rất khó khăn.

Phía trước là một chỗ rẽ, dường như có một gốc cây lớn, bên dưới gốc cây có treo một chiêu bài của quán rượu. Ân, ở một địa phương hoang vu như vậy mà cũng có một quán rượu nhỏ. Nhìn bố chiêu (Tấm vải treo bên ngoài quán rượu) chỉ có một chữ Tửu (酒) thôi cũng khiến cho bụng của Lăng Thiên vang lên âm thanh ừng ục. Hắn không phải là thèm rượu mà là đói bụng. Ở nơi có rượu thì chẳng lẽ không có đồ ăn sao?

Chạy trốn tất nhiên sẽ quan trọng hơn nhưng đối bụng mà không ăn cơm thì không hề có sức lực để chạy được.

Hơn nữa theo phỏng đoán của mình thì tên Thiên Lý kia cũng đuổi gần đến nơi rồi. Đồng dạng một ngày không ăn không muốn thì hắn cũng phải vào quán này thôi. Mình có thể nhân cơ hội này xem xét thương thế của hắn, quyết định bước tiếp theo nên làm thế nào. Nói không chừng còn có thể...

Đôi mắt của Lăng Thiên khẽ chuyển, sau đó hắn đi đến dưới một gốc cây. Chỉ một chén trà nhỏ thôi khi hắn đi ra thì hình dáng đã thay đổi hoàn toàn, bộ áo bào trắng trên người đã biến mất, thay vào đó là một bộ áo tím cũ kỹ, mái tóc cũng biến thành nửa trắng nửa đen. Trên mặt có thêm một ít nếp nhăn, đôi mắt trong suốt đã trở nên đục ngầu, tấm lưng vốn đứng thẳng bây giờ đã còng xuống, nhìn người hắn cứ như một lão nhân bảy tám mươi tuổi vậy. Kiểu hóa trang này quả thực là rất thần kỳ. Lăng Thiên khẽ cười một tiếng, run rẩy thân thể đi vào quán rượu.

Thiên Lý đuổi theo nhanh như một cơn gió mà không có phát hiện nửa điểm tung tích của Lăng Thiên. Nếu như không phải Thiên Lý có tâm tư siêu cường thì sợ rằng đã hoài nghi mình đã đuổi theo sai phương hướng. Đúng lúc này thì hắn phát hiện phía trước có một chiêu bài của quán rượu. Thiên Lý tuy có võ công tuyệt thế nhưng hắn cũng là một người có sinh lý rất bình thường, khi nhìn thấy chiêu bài này thì hắn không nhịn được nuốt nước miếng cái 'ực', trong bụng cũng phát ra âm thanh cồn cào. Trong lòng Thiên Lý đột nhiên giật mình, chính mình bị Lăng Thiên đùa giỡn trên đường rồi mình lại đuổi giết điên cuồng đến nỗi ngay cả cơm cũng quên ăn. Đây không phải là một chuyện tốt gì.

Biểu hiện của Lăng Thiên khiến cho mình rất tức giận. Nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy thì bản thân mình khó tránh khỏi không thể khống chế được. Chi bằng tốt nhất nên điều chỉnh lạiLăng Thiên gọi một bàn đầy thịt bò, một chén rượu lớn đặt kế bên nhưng hắn không uống mà chăm chú ăn như một con hổ bị nhịn đói thật lâu.

Ngay lúc này thì đột nhiên trong lòng hắn khẽ giật nhẹ một cái, tiếp theo là một âm thanh nho nhã vang lên: "Tiểu nhị. Cho ta một cân thịt bò, một chén rượu lớn."

Đây là Thiên Lý.

Trong lòng Lăng Thiên chấn động, người này sao lại gọi giống như mình? Thịt bò bổ sung thể lực là một lựa chọn tốt nhất. Nghĩ như vậy hắn liền nuốt xuống một ngụm rồi ngẩng đầu lên dùng đôi mắt 'già nua' của mình mà nhìn thì đã thấy Thiên Lý với bộ áo bào xanh đang tung bay nhè nhẹ dưới gió đứng ở trước mặt mình.

Mặc dù bên ngoài Thiên Lý không có chút thay đổi nào nhưng trong lòng lại càng thêm lo lắng. Từ khi mình ra giang hồ đến nay đã tung hoành hơn mười năm mà không một ai có thể thoát khỏi sự truy tung của mình. Ấy vậy mà bây giờ trận đánh cuộc nửa năm với Lăng Thiên chỉ vừa bắt đầu thôi mà đã rơi vào hạ phong. Đuổi cho đến bây giờ mà vẫn không thể thấy được bóng lưng của đối phương. Dựa vào lục thức cảm ứng của mình thì tiểu tử kia rõ ràng là ở không xa mình mới đúng. Nhưng vô luận thế nào đi nữa cũng không thể xác định được vị trí của hắn. Thật sự là một chuyện kỳ lạ mà.

Tình huống như vậy xuất hiện thì chỉ có một khả năng đó là Lăng Thiên cũng giống như mình, đã bước vào cảnh giới 'Võ đạo'. Nhưng trải qua mấy lần giao thủ với nhau thì hắn thấy Lăng Thiên còn xa mới tiến vào cảnh giới này. Nhiều nhất cũng chỉ là tiên thiên trung đoạn mà thôi. So với Ngọc Siêu Trần của hai năm trước thì còn kém một phần. Nhưng như thế nào mà hắn lại làm được như vậy? Thật sự là khó giải thích mà. Đang lúc Thiên Lý buồn bực không hiểu chút nào thì đã thấy lão giả có mái tóc hoa râm đối diện đang nhìn chính mình với một ánh mắt tò mò. Trong lòng vừa chuyển liền hỏi: "Xin hỏi vị lão ca này có thấy một quý công tử bận đồ trắng đi ngang đây không?"

Công tử bận áo bào trắng? Đôi mắt của lão nhân đó dường như khẽ sáng lên một chút, sau đó dùng âm thanh khàn khàn: "Hình như có một người bận đồ trắng vội vã đi ngang qua. Về phần tuổi lớn nhỏ thì xin thứ lỗi cho lão hủ mắt yếu không nhìn rõ được. Ách... Lão đệ, vị công tử kia là người thân của ngươi sao?"

Đôi mắt Thiên Lý lập tức sáng rực, với tốc độ của Lăng Thiên mà nói thì lão nhân này thấy rõ mặt mới là lạ. "Đúng vậy. Đa tạ lão ca cho ta biết." Hắn vừa nói vừa lấy trong người ra một lượng bạc nhẹ nhàng đặt lên bàn: "Một chút ngân lượng mời lão ca uống rượu!"

Đôi mắt lão già sáng rực như nhìn thấy một tòa núi vàng bạc, đôi tay run rẩy giơ lên chụp nó vào tay đưa lên mép cắn một cái thật mạnh rồi hô to: "Bạc. Thật sự là bạc!" Không ngờ sau đó hắn ôm khối bạc đó mà nước mắt chảy xuống.

Thiên Lý thở dài một hơi. Vốn người thiên hạ trong nom việc thiên hạ. Nhưng những thái độ của nhân gian hắn đều thấy mà không để ý đến. Hắn chỉ nói: "Vàng bạc chỉ là vật ngoài thân thôi. Lão ca cần gì làm như thế!" Vừa nói xong thì chủ quán đã mang thịt và rượu đến cho hắn. Lão nhân kia kích động: "Lão đệ không biết. Phu nhân của lão hủ vất vả nửa đời, nửa năm trước lại bị bệnh đe dọa cả tính mạng nữa. Lão hủ xấu hổ không có tiền bạc để mời lão phu chữa bệnh. Hôm nay có thỏi bạc này rồi thì đã có thể cứu được phu nhân rồi." Vừa nói vừa lộ ra vẻ mặt đau thương, nước mắt như muốn rơi xuống thì hắn đã giơ tay lên chùi rồi.

Thiên Lý không biết phải làm như thế nào nhưng trong lòng lại xuất hiện một cảm giác là lạ. Cẩn thận suy nghĩ nhưng lại không phát hiện được chỗ khác lạ đó. Thầm nghĩ chẳng lẽ mình truy đuổi Lăng Thiên một ngày mà lục thức đã không còn chính xác nữa sao? Lắc lắc đầu vứt bỏ ý niệm phiền phức đó qua một bên thì lại nghe được âm thanh thổn thức của lão nhân trước mặt mà đột nhiên cảm giác trong lòng xót xa. Chính mình hành đạo một đời, làm việc luôn làm theo bản tâm. Lần này giúp hắn một đại ân sao?

Thiên Lý thở dài một tiếng, thầm nghĩ chỉ vì một lúc vô tình mà đã làm một việc thiện rồi. Hắn gật gật đầu hỏi: "Lão ca họ gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?"

Lão nhân kia có chút ngượng ngùng mà cúi đầu xuống: "Lão hủ họ Hoắc. Tên là Hoắc Nguyên Giáp. Đã sáu mươi ba tuổi rồi!"

Quyển 4

Bình luận

Truyện đang đọc