Một gã Thiết Huyết Vệ tiến lên từng bước lạnh lùng nói:
"Lăng công tử. Nếu đã đi đến trong phủ của ngươi thì ngươi có thể khiến cho chúng ta bỏ mạng vì ngươi, làm việc cho ngươi nhưng mong Lăng cô tử tự trọng, không nên tùy tiện vũ nhục chúng ta!"Lăng Thiên cười ha ha, giọng cười trào phúng vô cùng:
"Vũ nhục các ngươi? Các nguơi bất quá chỉ là một đám binh sĩ không có chí lớn mà thôi. So với kẻ khác chỉ là ra chiến trường mấy lần mà thôi. Nếu không phải ta đưa các ngươi đến nơi đây thì các ngươi sớm muộn gì cũng sẽ trở thành một thi thể lạnh như băng trên chiến trường mà thôi. Đối với một cái sắp thành thi thể ta không có chút hứng thú vũ nhục nào cả!""Ngươi..."Ba mươi sáu Thiết Huyết Vệ nhất thời tức giận đỏ mắt. Những người này đều là anh hùng xem thường sinh tử khi ở trên chiến trường. Ít nhất thì bọn họ đều cho là vậy. Trong quân doanh ai không ngẩng đầu nhìn họ chứ? Nhưng hôm nay ở chỗ này lại bị một nam hài yếu đuối vũ nhục! Mặc dù chỉ có thể nhẫn nhịn mà chịu đựng nhưng nhất thời không thể áp chế được cơn tức giận trong lòng.
"Lăng công tử. Ngươi bất quá chỉ là con của Lăng đại nguyên soái có thân phận cao quý mà thôi. Dựa vào cái gì nói như vậy với chúng ta?""Dựa vào cái gì? Ha ha..." Lăng Thiên đi vài bước đến trước một tảng đá:
"Chỉ bằng một điều này..." Vừa nói vừa đá một cước lên tảng đá khiến tảng đá nặng hơn trăm cân bị đá bay lên không trung. Sau đó Lăng Thiên nhảy lên, lực lượng được truyền vào tay phải đánh ra một quyền ở giữa tảng đá ngay trong không trung.
Ầm!
Tảng đá bị một quyền của hắn đánh lên khiến cho vỡ nát thành năm sáu khối rơi trên mặt đất. Bạn đang đọc truyện tại
TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Lăng Thiên nhẹ nhàng hạ người xuống, tiêu sai vỗ vỗ tay. Trên bàn tay trắng noãn không có chút dấu vết nào, thản nhiên nói:
"Ta biết trong quân doanh đều là cường giả vi tôn. Không biết chiêu thức đó của ta có đủ tư cách giáo huấn các ngươi không?"Đám Thiết Huyết Vệ nhìn những mảnh đá rơi tứ tán xung quanh đều há to miệng thật lâu không ngậm lại được. Một vài tên không nhịn được đưa tay lên dụi mắt, cho rằng mình đang nằm mơ. Lăng Kiếm và Lăng Thần đang đứng một bên cũng khiếp sợ không thôi. Ánh mắt hai người nhìn Lăng Thiên tràn đầy cuồng nhiệt và sùng bái!
Ánh mắt đám Thiết Huyết Vệ nhìn Lăng Thiên cũng tràn đầy kính sợ. Thực lực cỡ này thì đừng nói là vũ nhục chính mình. Sợ rằng chính mình không đủ tư cách để được hắn Lăng Thiên cười lớn nói:
"Ta vốn muốn mang các ngươi lại đây để bồi dưỡng một chút khiến cho các ngươi khi ra chiến trường đều có thể lấy một địch trăm..." Nói đến đây thì đám ánh mắt Thiết Huyết Vệ tràn đầy sự cuồng nhiệt. Quân doanh là nơi sùng bái lực lượng, sùng bái cường giả. Thực lực này của Lăng Thiên đủ để đánh tan ngạo khí trong lòng bọn họ, thay vào đó là sự kính sợ và sùng bái vô hạn. Lúc này lại nghe được hắn nguyện ý huấn luyện chính mình đều không nhịn được hưng phấn vô cùng. Thân thể đứng thẳng, đôi mắt tràn đầy hỏa nhiệt nhìn Lăng Thiên kích động vô cùng.
"Nhưng mà... Nghĩ không ra các ngươi đều là hạng người không có chí lớn..." Lăng Thiên nói thêm một câu hung hăng đã kích bọn họ. Nhưng mà không một ai cảm thấy khó nghe mà bắt đầu lo lắng. Một cơ hội có thể khiến bản thân mạnh mẽ hơn đang ở trước mắt nếu có thể nắm giữ thì cho dù trở thành cường giả cũng là điều có thể. Nhưng ý tứ của công tử thì bọn họ cảm thấy chính mình không thể làm hắn hài lòng dược. Tất cả không nhịn được đều lo lắng trong lòng, đôi mắt mong chờ nhìn Lăng Thiên đợi hắn nói hết.
"Ôi! Quên đi, tâm tư các ngươi không đặt ở đây thì ta có miễn cưỡng cũng vô dụng. Ngày mai ta sẽ nói với phụ thân vậy. Các ngươi đến từ đâu thì về đó đi" Lăng Thiên làm bộ thở dài một tiếng dùng chiêu 'lạt mềm buộc chặt'.
Nhìn thấy lực lượng cường đại ở trước mắt thì đám Thiết Huyết Vệ có thể đồng ý rời đi? Mặc dù biết rất rõ Lăng Thiên đang dùng chiêu 'lạt mềm buộc chặt nhưng mọi người không nhịn được sức hấp dẫn của lực lượng. Mà đám người Phùng Mặc lại hiểu rất rõ chỉ cần mọi người hơi có chút dị nghị thì một chiêu 'lạt mềm buộc chặt' này lập tức trở thành sự thật. Lăng Thiên không chút do dự đưa bọn họ trở về Thiết Huyết Vệ. Phùng Mặc đã từng nhìn thấy sự quả quyết của Lăng Thiên nên không chút nghi ngờ phán đoán của mình.
Tiến lên một bước, vẻ mặt Phùng Mặc nghiêm túc quỳ xuống ôm quyền nói:
"Phùng Mặc nguyện ý dốc hết sức lực, vì công tử mà làm việc. Chỉ cần còn sống thì Phùng Mặc thề thuần phụ công tử. Mong công tử có thể thu nhận thuộc hạ" Nói xong liền hạ đầu xuống không đứng lên.
Đám Thiết Huyết Vệ nhất thời quỳ xuống toàn bộ:
"Ta nguyện ý để cho công tử sai khiến. Thề thuần phục công tử, mong công tử có thể lưu ta lại".
Trở về? Về đâu? Mọi người đã bị xóa trên trong quân đội rồi thì sao có thề về được? Nếu ra khỏi cánh cửa này sợ rằng mọi người sẽ thành lưu dân mà thôi.
Trong lòng mọi người rất rõ ràng, bọn họ bị xóa tên trong quân tịch rồi đưa đến Lăng Gia. Ý tứ rất rõ ràng: Đám người bọn mình sau này sẽ trở thành gia thần của Lăng Gia. Nói cho dễ nghe là gia thần mà nói khó nghe một chút là gia nô. Thuần phục vị công tử trước mặt này không những có thể học được công phu cường đại có nằm mơ cũng không thấy. Hơn nữa, trong tương lai công tử sẽ trở thành gia chủ Lăng Gia thì đám người mình làm cận vệ của công tử cũng theo 'thuyền dâng cao theo nước'. Địa vị trong Lăng Phủ không khác biệt sẽ rất lớn. Chủ tử này không theo thì còn muốn theo ai?
Lăng Thiên lạnh nhạt nói: "Tốt lắm. Các ngươi đã nguyện ý lưu lại thì đừng trách lời nói ta có chút khó nghe. Trong Lăng Phủ này, nhất là người của công tử ta thì không phải bất kỳ kẻ nào muốn cũng có thể lưu lại dược. Ta sẽ cho các ngươi nửa tháng khảo nghiệm. Nếu có thể kiên trì hoàn thành thì mới có được tư cách ở lại bên người ta. Không kiên trì được thì ta sẽ nhờ phụ thân tìm kiếm chỗ cho các ngươi sinh sống. Nhớ kỹ, ta chỉ cần hán tử chân chính chứ không cần phế vật!"
Trong lòng mọi người tràn đầy nhiệt huyết đồng thanh lên tiếng đồng ý. Trong lòng thầm nghĩ nếu ngay cả khảo nghiệm của công tử cũng không thể kiên trì thì có thể dày mặt lưu lại sao?
Lăng Thiên nói tiếp:
"Mặt khác, thủ hạ ta phải tuân thủ hai điều kiện: Thứ nhất, không được tiết lộ tin tức của ta cho bất kỳ ai! Thứ hai phải phục tùng mệnh lệnh của ta không điều kiện! Nếu làm không được thì có thể rời đi".
Mọi người nhìn nhau có chút khó hiểu, đây cũng tính là điều kiện sao? Chúng ta đến nơi đây thì trở thành thủ hạ của ngươi rồi thì đương nhiên sẽ không tiết lộ tin tức chủ tử được. Cũng phải tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của ngươi thì cần gì phải nói?
Một gã Thiết Huyết Vệ có đầu óc nhanh nhạy liền hỏi:
"Công tử. Nếu là lão gia, phu nhân cùng đại nguyên soái hỏi..."Lăng Thiên tán dương nhìn hắn một cái chậm rãi gật đầu nhưng trên mặt cả giận:
"Mới vừa rồi ngươi điếc sao? Ta nói là bất luận kẻ nào? Bất luận chuyện gì? Có hiểu không?""Rõ!" Mọi người đồng thanh la lên, âm thanh vang dội như sấm sét.
"Ừm"Lăng Thiên gật gật đầu: "Cho các ngươi nghĩ ngơi một ngày. Rạng sáng ngày mai sẽ bắt đầu khảo nghiệm. Ta có thể nói cho các ngươi biết chỉ cần có thể thông qua khảo nghiệm thì các ngươi sẽ có được sát lục chi khí trên chiến trường, chính thức trở thành thiết huyết quân nhân lấy một địch trăm. Đánh vỡ đá, đoạt kỳ chỉ là việc nhỏ nhặt mà thôi. Sáng sớm ngày mai khi mặt trời chưa mọc phải tập hợp trước phủ. Cả ngươi nữa Lăng Kiếm".
Đám Thiết Huyết Vệ không nhịn được sự hưng phấn trong lòng đều lớn tiếng xác nhận.
Quyển 1: Thiên tinh thiếu niên