LĂNG THIÊN TRUYỀN THUYẾT

Lăng Thiên khoan khoái gối đầu lên đùi của Lăng Thần, hai mắt hắn hơi khép lại, lắng nghe sự xắp xếp của Lê Tuyết.

"55 người, trừ đi 4 người ở mặt Đông Nam Tây Bắc, biệt viện bố trí hai người bị thương và Lăng Ngũ Linh. Thành Thừa Thiên lưu lại 50

người bảo vệ sự an toàn của hoàng cung và sự an nguy của Lăng Gia; hơn ba mươi người còn lại đều đã được chia ra hướng về phía Đông

Nam. Hệ ở Đông Nam đã được phát động toàn diện, lực lượng trực thuộc Thủy Tinh Lâu cũng đã toàn bộ được huy động,

thu thập tất cả những thông tin tình báo thực dụng. Tất cả, đều đang nằm trong tầm kiểm soát!".

"Phía bên Ngọc Gia, quận Yên muội cũng đã xắp xếp tăng mười vạn quân, lương thảo cũng đã bắt đầu được vận chuyển đến, có thể đảm

bảo nguồn cung cấp không ngừng của nguồn lương thảo, sẽ không có sự lo lắng về sau này. Xét cho cùng lần này có khả năng sẽ là động

gươm động đao thật sự. Phía bên quân đội Ngọc Gia, đã rút về sau 5 dặm, chúng đang nhanh chóng điều binh khiển tưởng. Nhưng trước

khi biết rõ được ý đồ của chúng ta, tin chắc có cho chúng 100 quả gan, cũng không dám chủ động xuất quân".

"Biên giới núi Tang Hồn, cũng đã tăng thêm 10 vạn quân. Phía bên Ngọc Gia, tướng lĩnh Tây Môn Sách cũng đang dàn trận chờ đợi, phía

bên hắn tự nhiên cũng sẽ không dám làm bừa"
.

"Có Mạnh quân sư khống chế toàn cục, ung dung điều khiển, không chút sơ hở, theo muội thấy, quả thật không có chỗ nào có thể xảy ra

sự bất ngờ"
. Lê Tuyết báo cáo hoàn tất, thậm chí nàng còn đánh giá một cách tự tin.

Lúc này đây, Lăng Thiên gần như đã đem tất cả quân chủ lực đều điều đến mặt Đông Nam, để triển khai đòn đánh sấm sét vào Thiên

Thượng Thiên, vĩnh viền diệt trừ đi hậu họa này; nhưng càng là như vậy, thì phía bên Ngọc Gia sẽ càng hiện lên sự quan tâm đến sự việc

này; nếu như lúc này Ngọc Gia đột nhiên xuất binh, thì sẽ khó tránh khỏi sự nguy hiểm trước mặt sau lưng đều có địch, kể cả là thực lực

hiện nay của Lăng Thiên, cũng chưa chắc đã tiêu hóa được.

Càng huống hồ, tam hồn bảy phách của Ngọc Gia vừa mới bị Lăng Thiên giết sạch, Ngọc Mãn Lâu nếu như lúc này phẫn nộ xuất binh, thì

đó cũng là việc hợp tình hợp lí.

Chô nên Lê Tuyết đã áp dụng một sách lược vô cùng mạnh bạo, gãy gọn tiên phát chế nhân (hành động trước để giành thế chủ động),

trước lúc Ngọc Gia hành động, tiến hành trước kế sách bắt đầu tăng quân của bên mình, đồng thời các nguồn vật tư chiến lược như lương

thảo…không ngừng được vận chuyển đến, cố tình tạo ra không khí căng thẳng trước một trận chiến lớn. Cứ như vậy, Ngọc Gia chắc chắn

sẽ cho rằng đế quốc Thần Châu của Ngọc Gia đang có hành động quân sự cỡ lớn gì đó, trong lúc đa nghi Tào Tháo sẽ càng không dám

hành động khinh xuất.

Nước yếu thì không ngoại giao, chỉ có nước mạnh mới nói đến được chuyện ngoại giao, chỉ cần bạn đủ mạnh, bất kì người nào muốn xung

đột với bạn, cũng sẽ phải đắn đo suy nghĩ trước sau! Mà mục đích thật sự của kế hoạch này của Lê Tuyết, cũng chỉ là tranh thủ hoãn binh

trong thời gian 2 tháng. Nhiều nhất cũng chỉ cần hai tháng, như vậy đã là quá đủ rồi. Đến lúc đó, kể cả Ngọc Gia có phản ứng gì, thì cũng

không còn ích lợi gì!

"Ừm, không tồi. Có điều ta vẫn muốn nhắc nhở muội một điểm". Lăng Thiên nghĩ một lát, nói: "Thiên Thượng Thiên thao túng Tiêu Gia đã

nhiều năm, có thể nói toàn bộ người của Tiêu Gia đều nằm trong sự khống chế của Tiêu Gia, mà mục đích chủ yếu đầu tiên của lần hành

động này của chúng ta là Tiêu Gia; còn về tiêu diệt Thiên Thượng Thiên thì cũng không phải là chuyện khó khăn gì. Những nỗi băn khoăn

duy nhất của ta là, nếu như Thiên Thượng Thiên biết được cục diện đã mất, muốn người của Tiêu Gia chết theo, với chúng cũng

không phải là chuyện khó khăn gì. Nếu như người của Tiêu Gia cuối cùng đều chết cả, thì chúng ta có giết sạch người của Thiên Thượng

Thiên cũng không còn có ý nghĩa gì, thậm chí còn vì đó mà dẫn đến dân biến với quy mô lớn, xét chong cùng Tiêu Gia và Thiên Thượng

Thiên ở Đông Nam cũng có tầm ảnh hưởng trong dân chúng, bắt buộc cần phải giữ được sự an toàn của Tiêu Gia".

"Theo ý kiến của huynh thì nên làm thế nào?". Lê Tuyết trau mày, nói: "Muội từng nghĩ, hay là cứ đón họ ra ngoài trước, thế nhưng, làm

như vậy kể cả là cẩn thận đến đâu, cũng chắc chắn sẽ có những động tĩnh không nhỏ, chắc chắn sẽ là rút dây động rừng. Thực lực như

của Thiên Thượng Thiên, chúng ta tuy không coi ra gì. Nhưng nếu như chúng chia thành nhiều tốp nhỏ ẩn nhập vào trong giang hồ, đợi thời

cơ báo thù, như vậy thì cũng sẽ là một chuyện hết sức đau đầu? Liệu có nên cả hai cái đều hại, chọn cái hại ít hơn?".

"Ta hiểu nỗi lo lắng của nàng, cũng chính như lời nàng nói, cả hai cái đều hại, chọn cái hại ít hơn! Như vậy, trước lúc hành động, đầu tiên

cần bảo vệ thật tốt cho mấy nhân vật chủ yếu của Tiêu Gia, xắp xếp người chuyên môn phụ trách chuyện này, còn về những người

khác…"
. Lăng Thiên nghĩ một hồi lâu. Cuối cùng chậm dãi nói: "Cũng chỉ biết thuận theo ý trời thôi".

"Được!". Về điểm này, Lê Tuyết với tư cách là người ngoài cuộc, nàng có thể sát phạt quyết đoán hơn nhiều so với Lăng Thiên. Đối với

nàng mà nói, Tiêu Gia kể cả là chết sạch, thì cũng không có chút gì cần phải đồng tình cả!

Tự nhiên là nàng cũng hoàn toàn không quan tâm Tiêu Gia rốt cuộc sẽ chết bao nhiêu ngươi.

Nàng biết rất rõ, những người được gọi là nhân vật chủ yếu được Lăng Thiên nói ra là những ai. Điều này hoàn toàn không có chút quan

hệ gì đến kết cấu quyền lực vốn có của Tiêu Gia, chỉ là xem ai có quan hệ mật thiết một chút với Tiêu Nhạn Tuyết là được rồi.

Có thể nói, lần hành động này, tuy có mục đích là nhanh nhất có thể đem ba ngàn dặm sông núi của Đông Nam vẽ vào bản đồ của đế

quốc Thần Châu, nhưng cũng có một bộ phận rất lớn là vì, Lăng Thiên không muốn người phụ nữ của mình đau lòng buồn bã!

Lăng Thần cười dịu dàng, những ngón tay thanh mảnh của nàng nhẹ nhàng chải lên mái tóc của Lăng Thiên, hiền dịu nói: "Công tử có tâm

ý như vậy, đã là rất đáng quý rồi. Nhạn Tuyết muội muội nếu như biết được, trong lòng chắc chắn sẽ rất cảm động. Có điều, một khi khai

chiến, nếu như muốn cứu được những người dân bình thường sức trói gà không chặt đó thoát khỏi tay của những đệ tử Thiên Thượng

Thiên võ công cao cường, thì chỉ sợ đến thần tiên xuất mã chưa chắc đã làm được. Cho nên, chỉ cần chúng ta cố gắng hết sức có thể là

được, chính như lời công tử thường nói, chỉ cần tự hỏi lòng không thấy hổ thẹn là được!".

Lăng Thiên và Lê Tuyết đồng thời trợn tròn mắt nhìn Lăng Thần, dường như là vừa mới quen biết với nàng vậy.

Hồi lâu, Lăng Thiên khẽ mỉm cười, thần sắc trên mặt hắn lúc này rõ ràng là sự đắc ý vô cùng.

"Hậu cung củaThiên ca có Thần muội muội làm hoàng hậu, chắc chắn có thể được quản lí cực tốt". Lê Tuyết nói.

Lăng Thần đỏ mặt, nói: "Tuyết tỉ lại chê cười muội rồi, thật ra Tuyết tỉ mới là người thích hợp nhất ngồi vào vị trí hoàng hậu".

Lăng Thiên cười lớn, nói: "Thần nhi, cô ấy hoàn toàn không phải đang trêu đùa nàng, cô ấy đang khen nàng thật lòng mới đúng, nàng là ch

của hậu cung duy nhất được ta chấp nhận. Điểm này không gì có thể làm lay chuyển được, hiểu không?! Làm chủ của hậu cung, hoàng hậu

mẫu nghi thiên hạ, nếu như không thể thật sự hiểu được sự từ bỏ, thì không có cách nào có thể ngồi vững ở vị trí này được. Tuy trước giờ

ta không tán thành phụ nữ lòng dạ hiểm độc, nhưng với tư cách là một hoàng hậu, nếu như không có chút thủ đoạn, thì cũng không cần

thiết phải tồn tại. Ngày hôm nay nàng có thể nói ra những lời này, đã chứng minh được năng lực của nàng, có thể giành lấy có thể từ bỏ,

mới là người lãnh đạo thật sự. Nhớ kĩ! Nàng là hoàng hậu duy nhất được ta chấp nhận!".

Lăng Thần cúi gằm mặt xuống, dường như nàng đang suy nghĩ gì đó, rồi như chợt hiểu ra điều gì, cười nói: "Công tử, Tuyết tỉ cũng ở đây,

chẳng nhẽ huynh không cám thấy Tuyết tỉ càng thích hợp với ngôi vị hoàng hậu sao? Nếu như là muội…chỉ sợ muội không làm được"
.

Nếu như nói đến năng lực, Lê Tuyết quả thực mới là sự lựa chọn tốt nhất. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Lăng Thiên từ tốn đáp: "Thần nhi, có một điểm nàng cần phải biết, ta và Lê Tuyết đều đã cảm thấy rất mệt mới trò chơi mưu quyền này

rồi!"
.

"Quả thật là đã mệt lắm rồi!". Lê Tuyết líu ríu thêm một câu, đột nhiên từ từ ghé sát người nàng vào trước ngực Lăng Thiên, trên mặt thể

hiện ra sự yếu đuối, biểu lộ tình cảm này của nàng, là lần đầu mọi người được thấy: "Quả thật là rất mệt, rất mệt! Nếu như có thể không

cần phải nghĩ ngợi gì, chỉ đơn thuần được sống bên cạnh người mình yêu thương, không phải lo lắng phiền muộn điều gì, bình an vô sự, đó

mới thực sự là chuyện hạnh phúc biết bao"
.

Quyển 7

Bình luận

Truyện đang đọc