Bên kia, Ngọc Mãn Lâu còn chưa kịp nói thì Ngọc Mãn Đường đã ha ha cười nói:
"Thủy gia chủ nói không sai. Cùng hòa là tốt nhất".
Ngọc Mãn Thiên thô thanh đại khí nhưng mới vừa rồi há miệng quá lớn, cằm trật khớp nên nói chuyện có chút hàm hồ,
mơ hồ:
"Vốn là là hòa hòa. Các ngươi không có mắt a!". Hai vị trọng tài của Vô Thượng Thiên và Thiên Ngoại Thiên cũng lúng túng. Quái
lạ! Thủy gia gia chủ vừa đề nghị thì hai vị huynh đệ của Ngọc gia gia chủ lập tức hưởng ứng. Ngược lại hai vị huynh đệ của Thủy gia gia
chủ lại kiên quyết phản đối. Cái này rốt cuộc là có nguyên cớ gì. Không hổ là ngàn năm đại thế gia a, trong đó có ẩn chưa nhiều mối quan
hệ phức tạp thật đúng là làm cho người ta hao tâm tổn trí a. Các vị thế ngoại cao nhân đồng thời cảm thán không thôi.
Bên kia, Ngọc Mãn Thiên vốn dị thường lo lắng cho chất nữ đồng thời ưa thích Lăng Thiên nhất thời nổi trận lôi đình đứng dậy, giơ tay chỉ
vào mặt Thủy Mạn Bình cùng Thủy Mạn Thư chửi ầm lên:
"Hai người các ngươi, hai gã vương bát đản làm cái gì vậy. Lão đại của các
ngươi đã nói là hòa mà sao các ngươi lại nói năng bát nháo cái gì. Đã nói là hòa, các ngươi dựa vào cái gì mà xen mồm vào? Đến đây,
Tam gia ta sẽ giáo huấn cho các ngươi cái gì là kính lão tôn hiền". Vừa nói, Ngọc tam gia vừa phất tay áo, tựa như chuẩn bị xông lên.
Thủy Mạn Thư và Thủy Mạn Bình đồng thời giận dữ, đúng là thù mới hận cũ, hai người đồng thời xông ra.
"Đủ rồi, còn chưa thấy mất mặt
sao". Ngọc Mãn Lâu hét to một tiếng:
"Là hòa hay không thì còn có trọng tài công luận, các ngươi sốt ruột cái gì? Đâu còn có phong
phạm của đệ tử ngàn năm thế gia". Lời nói này cũng rất sắc bén, chẳng những làm Ngọc Mãn Thiên mà ngay cả hai huynh đệ Thủy Mạn
Thư cũng đi vào. Thủy Mạn Không quái dị nhìn Ngọc Mãn Lâu liếc mắt một cái. Vừa nghe những lời này thì biết Ngọc Mãn Lâu vẫn hy
vọng hai nàng tái chiến thì không khỏi có chút kỳ quái. Ngọc Băng Nhan nói gì thì nói cũng là chất nữ của ngươi, ngươi cư
tuyệt tình không quan tâm đến sống chết của nàng như vậy.
Phải biết Ngọc Băng Nhan thân thể yếu nhược, hôm nay chiến đấu đến trình độ này đã có thể nói là một kỳ tích không có khả năng xảy
ra. Nếu để hai nàng điều tức thì người có khả năng hồi phục trước tiên tất là Thủy Thiên Nhu không thể nghi ngờ, mà tình trạng trước mắt
này người nào có thể ra tay trước liền nhất định là người chiến thắng! Thủy Mạn Không tự nhiên là không biết Ngọc Mãn Lâu kỳ thật là có
chủ ý này! Nhưng Diệp Khinh Trần lại phi thường hiểu ý nghĩa của Ngọc Băng Nhan đối với Lăng Thiên nên tự nhiên cũng hiểu được ý tứ
của Ngọc Mãn Lâu nên hắn cũng tuyệt không dựa theo ý tứ của Ngọc Mãn Lâu để làm việc. Tuy nhiên hắn biết, nếu chính mình là người
đầu tiên phán định kết quả hoà thì lão già mũi ưng của Thiên Ngoại Thiên khẳng định sẽ đối nghịch với mình mà phán định chiến đấu tiếp,
như vậy sẽ phiền toái cho nên Diệp Khinh Trần sáng suốt không nói gì, đưa mắt nhìn lão giả mũi ưng, ý để cho hắn nói trước. Lão giả mũi
ưng rất là đắc ý, thầm nghĩ ngươi cũng không chú ý, bất quá lão phu nói cái gì đều là người Thiên Phong đại lục, Thủy gia gia chủ muốn
hoà giải thì lão phu tự nhiên sẽ đứng về phía Thủy gia, về phần Ngọc gia, ta cần gì phải băn khoăn về bọn họ?
Tâm niệm đã định, hắn dùng một loại khẩu khí công bình chính đại vô tư, giọng nói nghiêm túc, sắc mặt trịnh trọng chậm rãi mở miệng nói:
"Trận chiến này hai người đều không còn sức để tái chiến, coi như hòa". Giải quyết dứt khoát, loại cảm giác này quả nhiên không sai. Diệp
Khinh Trần lập tức nói:
"Không sai, trận chiến này nên hòa" đồng thời đắc ý nở nụ cười. Thủy Mạn Không cùng Ngọc Mãn Đường
ngưi đồng thời đi vào giữa sân, đều tự nâng nữ nhi của mình lên, khi đứng dậy trong ánh mắt của hai người nhìn nhau cư nhiên đồng thời
lộ ra vẻ cười tràn ngập sự thân mật và thành ý rồi lập tức tự mang theo nữ nhi đi xuống. Không ai phát hiện ra, Thủy ThiênNhu đang yểu
điệu trừng mắt nhìn mà Ngọc Băng Nhan cũng nghịch ngợm nhíu mày, hai người đều cảm thấy phi thường vừa lòng đối với màn biểu diễn
vừa rồi. Lăng Thiên nhíu nhíu mày thầm nghĩ, trận này tuyệt đối chân thật
"hoa lệ", diễn xuất ít nhất đã đạt tới trình độ
"Áo tư tạp" mà tiêu
hao thể lực cũng quá lớn một chút đi. Vạn nhất có cái gì ngoài ý muốn thì làm như thế nào tự bảo vệ mình. Lăng Thiên búng ngón tay bắn
ra một viên đan hoàn dừng ở trước người Lăng Phong, Lăng Phong ngầm hiểu chạy về phía Ngọc Băng Nhan cho nàng ăn vào, mà bên
kia Thủy Thiên Nhu không đợi chiếu cố, đã sớm lấy từ trong lòng ra một viên thuốc trắng như tuyết nuốt xuống. Nếu đem hai viên thuốc
này đặt bên cạnh nhau thì chỉ cần là người sáng suốt chắc chắn nhìn ra hai viên thuốc này cư nhiên là giống nhau như đúc.
Bên Thủy gia, Thủy Vô Ba mặt không chút thay đổi đứng lên nhìn Ngọc Mãn Lâu nói:
"Nếu trận này hòa thì Ngọc gia chủ, cao thủ hai nhà
quyết chiến còn lại cũng đã chỉ còn lại có hai người chúng ta, Vô Ba đối với trận chiến hôm nay đã cầu mong hơn mười năm qua. Mong
Ngọc gia chủ vui lòng chỉ giáo, vạn lần chớ làm cho Thủy Vô Ba thất vọng". Thủy Vô Ba tuy là tiền bối nhưng Ngọc Mãn Lâu cũng là
Ngọc gia gia chủ, Thủy Vô Ba tuy là võ si nhưng đối đãi với người có thực lực có thể sánh cùng chính mình thì cũng đủ tôn trọng. Thủy Vô
Ba thản nhiên đứng ở nơi đó nhưng người ở bên ngoài cảm giác bên trong vốn không có một bóng người đột nhiên chậm rãi có một ng
núi nổi lên, một tòa núi do kiếm khí tạo thành. Hắn mặc hắc y, không chút bắt mắt nhưng từ thân mình có một cỗ chiến ý lạnh lẽo mà sắc
bén tới cực điểm chợt dâng lên, tựa hồ quay cuồng chung quanh hắn, không khí chung quanh như bị thúc dục, như tràn ngập trường kiếm
thị huyết ý, kiếm khí lành lạnh vô cùng khao khát máu tươi của địch nhân. Mắt Lăng Thiên sáng ngời rồi bỗng nhiên quay đầu lại nói:
"A
Kiếm, ngươi nhìn kỹ, cái Thủy Vô Ba hiện tại có được hoàn toàn đúng là cái ngươi đang khuyết thiếu. Cơ hội khó được, thật sự chỉ có lúc
này đây mà thôi, ngươi nhất định phải nhìn cẩn thận. Trận chiến này chính là cơ hội làm cho ngươi tiến thêm một bước!". Bạn đang đọc truyện tại
TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Lăng Kiếm đã sớm chăm chú xem trận này, trong mắt lúc này bộc phát ra quang mang mãnh liệt, nghe thấy Lăng Thiên nói vậy thì vô thức
hỏi một câu:
"Chỉ có cơ hội này? Vì cái gì? Chẳng lẽ Thủy Vô Ba thật sự không có cơ hội cầu thắng, đến cả cơ hội toàn thân trở ra cũng
không có?". Lăng Thiên khẽ thở dài một tiếng, nói: "Thủy Vô Ba tuy khí thế rộng lớn như núi nhưng lại nhìn là có thể biết, trong khi đó tu
vi của Ngọc Mãn Lâu đã đến trình độ sâu vô cùng, trầm như hải, bí hiểm không thấu. Thực lực của hai người hoặc là tiếp cận nhau nhưng
cao thấp đã rõ ràng. Thủy Vô Ba quyết không phải là đối thủ của Ngọc Mãn Lâu mà trận chiến này là sinh tử chi chiến, bại là chết. Nhất
là Thủy Vô Ba hiện tại không biết cố gắng ra sao mà cư nhiên ẩn ước chuẩn bị đột phá cảnh giới kiếm kĩ cực hạn. Ngươi cho là Ngọc
Mãn Lâu sẽ lưu lại một mối họa tâm phúc ngày sau có khả năng uy hiếp đến chính mình sao? Kết quả này không cần nói cũng biết!". Lăng
Kiếm trong lòng rùng mình thầm nghĩ không sai, không chỉ đứng ở lập trường của Ngọc Mãn Lâu mà nói, cho dù là chính mình, nếu c
hội có thể giết chết đại địch như Thủy Vô Ba thì cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này. Cho dù phế đi Thủy Vô Ba cũng vô dụng, chỉ
cần Thủy Vô Ba còn có thể mở miệng thì bằng vào kiến thức võ học cùng kinh nghiệm tu luyện của hắn, chỉ cần vài thập niên sau vị tất sẽ
không vì Thủy gia mà bồi dưỡng ra một đám cao thủ tinh thông kiếm đạo! Mà những người này, không thể nghi ngờ gì nữa sẽ trực tiếp uy
hiếp đến an nguy của Ngọc gia.
Lăng Kiếm không khỏi có chút hối hận. Ngày đó ở thời điểm Thủy Vô Ba ước chiến, chính mình vì cái gì mà không có lập tức đáp ứng?
Người này và chính mình đều là cao thủ tinh thông kiếm đạo, đương kim thế gian ngoại trừ Thủy Vô Ba ra thì làm sao có thể tìm được một
người như vậy. Ngọc Mãn Lâu cười ha ha ung dung đứng lên chậm rãi nói:
"Lâu nay đã nghe tiếng Vô Ba huynh là Thiên Phong đệ nhất
cao thủ, uy danh hiển hách, quả nhiên là như sấm bên tai, hôm nay có hạnh ngộ được gặp mặt lại được huynh tự mình chỉ giáo, đúng là
không uổng cuộc đời này". Hắn từng bước một tiêu sái bước lên sân khấu, trong cước bộ mang theo sự tự tin cường đại giống như đại hải
thâm trầm vô hạn mang theo khí thế bao dung vạn vật hồn nhiên giống như cùng thiên địa tương liên cùng nhau. Hai người bốn mắt nhìn
nhau, nhất thời như có một trận điện quang lóe ra. Bị khí thế của hai người bức bách, đám người vây xem không hẹn mà đồng thời lui về
phía sau vài bước. Khoảng giữa sân có vẻ thêm rộng rãi. Hai người khí thế không chút thu liễm, sau khi vừa tiếp xúc với nhau thì lại tăng
vọt lên. Hiển nhiên hai người đều muốn dựa vào khí thế để hạ uy đối phương.
Là núi cao hùng vĩ trầm ổn có thể bình đại hải. Là đại hải vô biên rộng lớn có thể chứa được núi cao? Sắc mặt Thủy Vô Ba cùng Ngọc
Mãn Lâu đều thận trọng dị thường, vô kinh vô hỉ, râu tóc tay áo đều không gió mà bay phần phật, bên cạnh sân, y phục của đám người
quan chiến đều bị thổi bay lên. Những cao thủ có thể nhìn ra huyền ảo trong đó mỗi người đều nhìn không chớp mắt, loại giao chiến giữa
tuyệt thế cao thủ này đối với bọn họ mà nói thật sự là một loại cơ duyên khả ngộ mà không thể cầu, nếu có thể từ đó mà lĩnh ngộ được cái
gì thì đều có thể khiến cho tu vi có bước đại đột phá. Lăng Thiên cau mày nhìn ra giữa sân tỏ vẻ rất không kiên nhẫn. Ở trong mắt Lăng
Thiên hai người kia thật sự đã ở tầng thứ 13, muốn đánh cũng nên nhanh đánh đi, các ngươi căn bản đều ở cùng một đẳng cấp, so khí thế
với nhau làm cái gì. Cho dù đến cuối cùng không phải là ai thắng ai đều phải dựa vào nắm đấm a. Đương nhiên, cũng chỉ có Lăng Thiên
mới có tư cách nói như vậy. Dù sao Lăng Thiên đã ở một trình độ rất cao rồi.
Đúng như Lăng Thiên sở liệu, ở giữa sân, một người như núi cao, một người như biển sâu sau khi tạo thế cả áo nửa thì đều bất đắc dĩ phát
hiện ra chỉ bằng vào khí thế thì căn bản là không thể tạo thành gì thương tổn gì cho đối phương nên đồng thời thét dài một tiếng, khí thế của
hai người đồng thời thu liễm lại. Cho đến lúc này mọi người bên ngoài mới lặng lẽ thở ra một ngụm.
"Thiên Phong đệ nhất cao thủ quả nhiên
danh bất hư truyền, gặp mặt càng nổi tiếng hơn". Sắc mặt Ngọc Mãn Lâu trở nên vô cùng trịnh trọng, trong ánh mắt lộ ra lãnh ý, xem ra
hôm nay mình không xuất ra công phu dưới đáy hòm là không được. Thủy Vô Ba vẻ mặt không chút thay đổi, trường kiếm chỉ về phía
trước, vô hỉ vô kinh nói:
"Mãn Lâu gia chủ, thỉnh!". Hắn liền đứng bất động như vậy, trường kiếm chỉ về phía trước hướng về phía Ngọc
Mãn Lâu, mũi kiếm cũng không rung động chút nào nhưng mọi người tại đây đều nhất tề cảm thấy trên thân kiếm của Thủy Vô Ba tựa hồ
đột nhiên xuất hiện một mảnh đại hải mênh mông, nổi sóng ba đào mà hướng về phía Ngọc Mãn Lâu mãnh liệt cuốn tới. Chỉ một khắc
trước vẫn là núi cao lồng lộng giờ khắc này lại hóa thành hải dương mênh mông, quả nhiên là gần nhau trong gang tấc mà như biển trời
cách mặt, thương hải tang điền!
"Hảo kiếm, hảo chiêu!" Ngọc Mãn Lâu trầm giọng quát một tiếng, hai tay trống trơn mà sải bước đi lên
trước, khí thế của hắn thâm trầm mà đoan chính, phảng phất như một con thuyền thiết giáp lớn đón sóng vọt lên.
Thủ đoạn đồng dạng bất quá là chuyển từ bao dung sang cường công, nhất hư nhất thật. Thủy Vô Ba khẽ kêu lên một tiếng, chỗ mũi
trường kiếm đột nhiên tuôn ra một đoàn kiếm quang chói mắt, trong phút chốc mọi người hình như cảm thấy mình đang đứng trong đêm tối
mờ mịt đột nhiên thấy cả bầu trời sao đều rơi xuống dưới, rơi xuống trước mắt mình.
Quyển 7