LĂNG THIÊN TRUYỀN THUYẾT

Lăng Thiên đỏ mặt mà tiếp tục băng bó cho nànggiọng mắng nói: " hồ thuyết bát đạo" nhưng Lăng Thiên cũng cảm giác kỳ quái. Ba vết kiếm thương của nha đầu này có vẻ sâu nhưng không đến nỗi thương cân động cốt, vết thương trơn nhẵn tựa như tận lực cẩn thận khắc vào thì mơ hồ cảm giác có chút không đúng nhưng lại bị một câu nói của Lê Tuyết làm rời đi sự chú ý.

Lê Tuyết chậm rãi đứng dậy, trong mắt chợt xuất hiện một tia giảo hoạt mà nói: "Thiên ca, thân thể ta bị ngươi nhìn thấy hết rồi, ngươi phải chịu trách nhiệm đối với ta a!" Nói xong thì lười nhác uốn lưng tựa hồ mọi việc không có gì trọng yếu.

Lăng Thiên cơ hồ ngã ngửa trên mặt đất. Câu nói này của Lê Tuyết có lực sát thương rất lớn! Có trời mới biết tại sao nàng cư nhiên lại nói ra một câu này. Cho dù mặt Lăng Thiên dày đến mấy thì cũng có chút ứng phó không kịp" Đừng nói bậy! Ngươi là muội muội của ta!"

"Đó là tại tiền thế! Ta nhấn mạnh lại một lần nữa!" Lê Tuyết hừ một tiếng nói: "Lại nói, cho dù là tại tiền thế chúng ta là đường huynh đường muội nhưng quan hệ cũng đã vượt qua năm sáu đời đủ, khả năng để thành thân với nhau. Chẳng lẽ ngươi tính muốn chiếm tiện nghi của ta? Ngươi ăn vụng xong lại muốn cứ thể bỏ đi ư. Đây không phải là hành vi của bậc đại trượng phu a"

"Ta đâu có làm gì ngươi mà bảo làm xong thì bỏ đi. Ta căn bản là chưa từng chạm vào ngươi mà!" Lăng Thiên tức giận nhảy dựng lên: " ngươi… ngươi ngươi ngươi. Quả thực là không nói lý mà".

"Ngươi đã bao giờ nghe nói có nữ nhân giảng lý chưa mà ngươi lại còn có dũng khí nói là không chạm vào ta?!" Lê Tuyết đầy vẻ chính trực hừ một tiếng nói: "Dù sao thân thể ta giữ gìn mười sáu năm qua rõ ràng đã bị ngươi thấy hết. Như vậy thì ngươi nói ta phải làm sao bây giờ", vừa nói vừa hầm hừ mà nâng cánh tay kia lên, bộ dáng rất là tức giận.

Tiểu ma nữ này! Từ khi gặp nàng đến giờ đã cảm giác sớm muộn cũng bị nàng tính kế nhưng không nghĩ là lại là ở chỗ này. Lăng Thiên đơn giản là kéo dài giọng quyết: " chuyện này để sau này nói đi"

"Sau này hẵng nói, sau này hẵng nói" Lê Tuyết đắc ý vểnh mặt chun mũi nói: " Ta cũng không sợ ngươi chạy thoát. Nói cho ngươi biết, chớ có ý nghĩ bỏ chạy".

Bỏ chạy! Lăng Thiên đau khổ mà thở dài một tiếng rồi đột nhiên trong đầu linh chợt hiện lên: " ngươi sớm đã có chủ ý muốn nhờ vả ta mà ba vết thương này cũng là do ngươi cố ý chuẩn bị. Lấy võ công tu vi của ngươi đối phó với sáu gã kia tuyệt đối là dư sức. Tuyệt đối sẽ không bị thương!"

Quỷ kế bị vạch trần nhưng Lê Tuyết bỗng nhiên nhăn mặt nhíu mày đồng thời rên rỉ " đau quá a. Vết thương đau quá a " vừa nói trong hai đôi mắt xinh xắn cư nhiên đã có nước mắt hiện ra.

Mặc dù nhiên biết rõ là nàng giả bộ nhưng Lăng Thiên vẫn cảm giác trong tâm chợt mềm ra. Tiểu yêu tinh này!

"Sau này sẽ tính toán với ngươi. Lúc này đến phiên ngươi xử lý thương thế cho ta" Lăng Thiên nghiêm mặt nói.

Lê Tuyết bỗng nhiên vui vẻ ra mặt bước tới: " hảo hảo hảo. Sau này ngươi muốn tính sao cũng được. Tùy ngươi thôi. Bây giờ đến phiên ta xem thân hình hoàn mỹ của ngươi. Hì hì.. ".

Lăng Thiên thất bại mà thở dài.

Lê Tuyết tỉ mỉ xử lý thương thế cho Lăng Thiên, trong quá trình đó hai người vừa nói chuyện với nhau vừa tiến hành xử lý vết thương.

"Lê Tuyết. Hàn băng thần công của ngươi đã luyện đến tầng thứ mấy rồi?"

"Tầng thứ tám đỉnh phong, rất nhanh sẽ tiến lên tầng thứ chín thôi. Mà sao vậy?"

"Ngươi làm sao mà luyện được? Theo ta nhớ thì Hàn băng thần công từ sau tầng thứ bảy trở đi thì cần phải hấp thu chí dương chí nhiệt chi khí phụ trợ chuyển hoán thì mới có thể tiến thêm được một bước. Ngươi không có xuất sơn thì sao có thể luyện đến tầng thứ tám được" Lăng Thiên hồ nghi hỏi.

"Ngu quá! Chẳng lẽ không rời núi thì không thể thu thập được chí dương chí nhiệt chi khí sao? Nói cho ngươi biết. Cho dù là tại trời đông giá rét ta vẫn có thể thu thập được chí dương chí nhiệt chi khí. Cho dù ở trên đỉnh tuyết sơn ta cũng có thể lấy được!" Lê Tuyết hãnh diện nói.

"Như vậy ngươi làm sao có thể làm được" Lăng Thiên rất quan tâm đến vấn đề này. Thời gian gần đây hắn vẫn lo lắng về chuyện làm sao để Lăng Thần đột phá Hàn băng thần công thân là ngoại môn đệ tử nên hắn cũng không có chút kinh nghiệm chính xác nào để tham khảo. Lăng Thiên vốn đã vắt hết óc mà cũng không có nghĩ ra được biện pháp nào nên lúc này nghe nói Lê Tuyết cư nhiên có biện pháp thì không do dự được mà mừng rỡ.

"Ngu ngốc! Uổng cho ngươi cho mình là thông minh. Trên đời từng có một loại đồ vật được gọi là thấu kính lồi" Lê Tuyết hừ hừ nói: " thế giới này mặc dù không có thủy tinh nhưng không phải là không thể dùng đồ vật khác để thay thế mà. Tỷ như.. "

Lăng Thiên bừng tỉnh hiểu ra vui vẻ nói: " như ngọc thạch! Ha ha. Ta nghĩ ra rồi!"

"Lấy trí thông minh của ngươi mà cũng chỉ có thể nghĩ ra ngọc thạch" Lê Tuyết trào phúng nói: " ngươi là vì tiểu mỹ nhân nào mà phải hỏi ta vậy. Yên tâm đi. Chờ sau này ta sẽ an bài cho ngươi để miễn cho ngươi không hiểu được pháp quyết mà ngược làm cho tiểu mỹ nhân bị phá hủy dung mạo thì tội ta quả là lớn!"

Lăng Thiên cả người lạnh toát!

"Một hai ba…" Lê Tuyết cẩn thận đếm rồi nói: " mười lăm vết thương, sao lại nhiều vậy. Thực lực của đám người kia không có thể khiến ngươi bị thương nặng như vậy chứ". Nói xong trong lòng đau xót cơ hồ muốn rơi lệ.

Lăng Thiên cười khổ một tiếng nói: "Mấy ngày nay ta theo lời ngươi nói mà đang điều chỉnh lại kinh mạch. Trước mắt mới điều chỉnh đến tầng thứ sáu, phải mất mấy ngày nữa mới có thể đến tầng thứ chín cho nên lần nhân kiếm hợp nhất này chỉ dùng công pháp tầng thứ sáu mà thôi. Công hiệu hiển nhiên không được cao. Bất quá cũng chỉ là vết thương ngoài da thịt, không đáng ngại lắm.

Lê Tuyết ồ một tiếng oán trách nói: "
bằng khinh công của ngươi thì hoàn toàn có thể kéo dài thời gian, chờ sau khi ta giải quyết xong sáu gã nọ sẽ đến giúp ngươi thì mọi việc cũng không đến nỗi này. Đã biết là ngươi muốn thể hiện! Ta biết là ngươi có cái gì đại nam tử chủ nghĩa. Hanh, chuẩn ra thì phải gọi là anh hùng cứu mỹ nhân còn một khi mỹ nhân cứu anh hùng thì nam tử các ngươi cảm giác sự tự tôn bị tổn hại cho nên ngươi cho dù có bị thương cũng muốn trước khi ta đến cứu giải quyết xong đám sát thủ này. Có phải là sợ nợ ta nhân tình sao".

Lăng Thiên ngượng ngùng cười cười không nói gì. Lê Tuyết đã nói đúng tâm khảm của hắn nên bỗng nhiên cảm giác không khí có chút bất lại thấy nha đầu này đang mân mê cằm thì vội vàng chuyển đề tài nói: "
bất quá cũng phải nói lại, mặc dù tốn thêm một điểm thời gian nhưng sau khi vận công dùng nội thị nhìn kỹ thì lại phát hiện ra kinh mạch quả nhiên mềm dẻo hơn nhiều. Cứ tình hình này thì việc đột phá tầng thứ mười sợ rằng cũng không còn lâu nữa"

"
Ngươi cảm giác được dễ dàng?" Lê Tuyết quả nhiên bị hắn dời đi sự chú ý mà kêu lên ôi…hì hì ôi…hì hì cười nói: " chờ sau khi ngươi luyện đến Kinh Long Thần Công tầng thứ mười hai đỉnh phong thì ngươi mới biết cái gì mới chân chánh là khó khăn. Cái cảm giác có luyện đến chết cũng không thể đột phá tầng thứ mười ba có thể làm ngươi phát điên". Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

"
Kinh Long Thần Công tầng thứ mười ba". Lăng Thiên đứng bật dậy " Kinh Long Thần Công không phải chỉ có mười hai tầng hay sao? Chỗ nào mà có tầng thứ mười ba?"

Lê Tuyết thần bí cười cười nói: "
Kỳ thật cái gọi là tầng thứ mười ba cũng không hẳn là như vậy cho nên chúng ta vẫn có thói quen coi như chỉ có mười hai tầng. Tầng thứ mười ba mặc dù xác thực là có tồn tại nhưng đáng tiếc hơn ngàn năm qua cũng không có ai luyện thành. Ngươi cẩn thận nghe kỹ đây!"

"
Tại sao?"

"
Kinh Long Thần Công tầng thứ mười ba là một ý cảnh cực kỳ huyền diệu, căn bản không có pháp quyết cũng không có phương pháp cụ thể thậm chí cũng không có kinh nghiệm tu luyện thì làm sao mà tu luyện? Năm đó tổ tiên Lăng Gia ta đã dung hợp Thiếu Lâm Dịch cân kinh với Võ Đang thái cực nội lực cùng nội công của vài môn phái khác mà sáng tạo ra Kinh Long Thần Công kinh thế hãi tục này nhưng từ sau khi lão nhân gia quy tiên thì không nói là tầng thứ mười ba mà lịch đại tử tôn về sau cư nhiên ngay cả tầng thứ mười cũng không có ai có thể đặt chân tới. Ngươi là một ngoại môn đệ tử lại có thể đột phá đến tầng thứ mười đã là phi thường khó được nên khó tránh được mong muốn cao hơn" Lê Tuyết cười nói " dù sao nếu ngươi thực sự có thể đột phá tầng thứ mười hai thì tại thế giới này ngươi cũng đã là thiên hạ đệ nhất, tuyệt đối là còn hơn Thiên Lý nọ. Cần gì phải truy cầu tầng thứ mười ba có thể không có tồn tại nọ?"

Lăng Thiên lắc đầu nói: "
Sao lại có thể như vậy. Nếu đã biết là có mười ba tầng thì há lại không có phương pháp tu luyện?"

Lê Tuyết tự hỏi một hồi rồi nói: "
ta có thể nói cho ngươi. Khẩu quyết tầng thứ mười ba chỉ có một chĐó chính là một chữ "không". Xin hỏi như thế nào mà tu luyện? Thậm chí cũng không có nói rõ ràng luyện đến trình độ gì thì tính là luyện thành. Vạn nhất tẩu hỏa nhập ma thì lấy công lực Kinh Long thập nhị tầng thiên hạ đệ nhất của ngươi thì có người nào có thể cứu ngươi được? Lại nói ta cũng nghĩ khả năng ngươi có thể luyện đến tầng thứ mười hai đỉnh phong cũng không phải là rất lớn nha. Cách cách ".

Lăng Thiên đăm chiêu cúi thấp đầu thì thào nói: "
Kinh Long tầng thứ mười ba!" thì hai con mắt đột nhiên phát ra quang mang kiên quyết đồng thời khóe miệng cũng có chút mím chặt nhưng do hắn cúi thấp đầu nên Lê Tuyết không có nhìn thấy.

Một hồi lâu sau Lăng Thiên ngẩng đầu lên nói: "
ngươi có nhớ năm đó việc gia tộc phái ta đi Thiếu Lâm không?".

Lê Tuyết nghe thấy thì bỗng nhiên cả kinh nói: "
ngươi chẳng lẽ có phối phương của Đại hoàn đan ư?"

Lăng Thiên đắc ý cười lên: "
đâu chỉ có phối phương mà ta đã luyện chế thành công ra một lô và mới phục dùng một khỏa đã có thể gia tăng hai mươi năm công lực! Một khi thương thế của ngươi chuyển biến tốt đẹp ta sẽ hộ pháp cho ngươi phục một khỏa!"

Lê Tuyết buồn thởi dài lắc lắc đầu nói: "
Đáng tiếc. Trách không được thần công của ngươi tiến cảnh nhanh như vậy. Nhưng đáng tiếc ta không thể sử dụng vật này nữa"

Lăng Thiên cả kinh: "
tại sao?"

"
Ngươi không kỳ quái vì sao mà Hàn băng thần công của ta tiến cảnh nhanh như vậy sao?" Lê Tuyết mạnh mẽ cười nói: " tại ta lúc tám tuổi vô ý phát hiện ở tron núi một quả Tử tiên tham nên đã phục dùng qua loại dược vật này. Đại hoàn lại đan và nó là đồng nguyên nếu phục dùng thêm thì sợ rằng kinh mạch không chịu nổi"

Lăng Thiên im lặng không nói gì nhưng trong lòng quả thực là cảm thấy rất đáng tiếc. Tử tiên tham quả mặc dù có công hiệu thần kỳ nhưng hiệu quả lại không hơn được Đại hoàn đan. Lê Tuyết không sai khi tận dụng cơ hội này nhưng rất là đáng tiếc.

Bất quá hắn cũng rất hiểu Lê Tuyết. Nếu là hắn lúc tám tuổi mà phát hiện ra kỳ vật Tử tiên tham thì sợ rằng phản ứng cũng không khác gì Lê Tuyết, lập tức đem nuốt vào bụng. Chỉ có thể nói là có phúc duyên. Lại nói Lê Tuyết trước mắt có công lực tinh thuần như thế cũng tuyệt đối là có liên quan đến quả Tử tiên tham quả này. Tuy nhiên lui một bước mà nói Tử tiên tham quả này cũng là cực phẩm thần vật thế gian hiếm có. So với Đại hoàn đan thì cũng chỉ kém hơn nửa bậc mà thôi.

Lê Tuyết thản nhiên cười nói: " Bất quá nếu có loại thiên địa linh vật trong truyền thuyết nọ ".

Quyển 5

Bình luận

Truyện đang đọc