LĂNG THIÊN TRUYỀN THUYẾT

thành thật ngồi lên ghế, tâm trạng có chút đứng ngồi không yên. Ánh mắt nhìn khắp nơi.

Lăng lão phu nhân ngồi ngay ngắn trước mặt hắn, vẻ mặt như cười như không chăm chú nhìn Lăng Thiên. Bộ dáng đang chuẩn bị thẩm vấn hắn. Tiểu tử ghê tởm, hôm nay nhất định phải tra ra bí mật của ngươi.

Lăng Thiên âm thầm kêu khổ không ngừng, đầu óc suy nghĩ thật nhanh. Xem bộ dáng của nãi nãi hôm nay sợ rằng không dễ chịu gì. Một lúc lâu sau lão phu nhân mới ra lệnh cho thị thiếp: "Mang Tuyết nhi tiểu thi qua phòng bên cạnh đi. Chiếu cố thật kỹ. Tuyết nhi, ngươi trước tiên theo tỷ tỷ đi chơi nhé. Nãi nãi cần phải giáo huấn một chút tiểu ca ca không nghe lời này. Sau đó lại dẫn ngươi đi ăn nhé. Ân, Tuyết nhi ngoan!" Thị nữ kia sau khi vâng một tiếng liền mang Tiêu Nhạn Tuyết rời đi.

Tiêu Nhạn Tuyết có chút e ngại và chán ghét nhìn Lăng Thiên mộ cái. Nhẹ lên giọng khinh bỉ một tiếng liền đi theo thị nữ rời đi.

"Sư phó ngươi có khỏe không?" Lăng lão phu nhân nhìn tôn tử đột nhiên hỏi.

Sư phó ta? Trong đầu Lăng Thiên nhất thời cảm thấy ngây ngốc, đây là chuyện gì? Ta có sư phó sao? Ngẩn đầu lên lại nhìn thấy bộ dáng bình tĩnh của nãi nãi khiến cho hắn không khỏi bừng tỉnh. Trong lòng âm thầm khen hảo thủ đoạn.

Nếu Lăng Thiên thật sự là một hài tử mới năm tuổi có một sư phó bí mật mà nói thì chỉ sợ bị một câu nói này của Lăng lão phu nhân mà khai ra toàn bộ.

Câu hỏi này có ý tứ không thể nghi ngờ rằng: Ta sớm đã biết chuyện của ngươi rồi, tốt nhất nên ngoan ngoãn nói ra đi. Căn bản không cách nào cho Lăng Thiên cơ hội tránh né đề tài này được. Quả thực là thủ đoạn cao minh mà! Nhưng hiện tại Lăng Thiên nghe được câu nói này khiến hắn muốn mở miệng cười to.

Tâm niệm hắn thay đổi thật nhanh. Nếu câu hỏi đầu tiên của nãi nãi là vậy đã chứng tỏ nãi nãi chỉ đang suy đoán thì tại sao mình không tương kế tựu kế theo chứ?

Hắn làm bộ dáng há mồm cứng lưỡi nói: "Ách! Hảo...Di? Nãi nãi như thế nào biết được sư phó của ta?"

Quả nhiên! Lăng lão phu nhân âm thầm nghĩ đồ Tiểu ranh con. Ngươi ẩn giấu cho kỹ vào cũng bị một câu nói của lão thân l bộc lộ ra thôi. Lăng lão phu nhân âm thầm cảm thấy đắc ý vô cùng.

Lăng lão phu nhân hừ một tiếng lạnh lùng, bộ dáng vẫn duy trì bộ dáng như đã biết trước: "Hừ! Chỉ việc nhỏ này của ngươi thôi thì nãi nãi sao không biết? Lại không phải là chuyện bí mật gì cả. Nói đi, ngươi sao có thể gặp được sư phó?"

Lời nói của Lăng lão phu nhân vẫn đang nắm chắc một điểm: Ám chỉ với Lăng Thiên rằng ta sớm đã biết sư phụ ngươi là ai, bất quá ta không nói mà thôi. Đồng thời sẽ khiến cho đối phương tưởng rằng nếu nói dối thì ta liền biết, tốt nhất nên thành thật đi.

Thủ đoạn như vậy cho dù là đối phó với người trưởng thành đầy kinh nghiệm vẫn đạt hiệu quả vô cùng! Thế nhưng đối với một quái thai là Lăng Thiên đây chỉ sợ rằng đang chạy càng ngày càng xa trên một con đường sai lầm mà thôi.

Trong lòng Lăng Thiên khẽ suy nghĩ một chút, bộ dáng bên ngoài có chút bất an. Sau đó lại làm bộ dáng dứt khoát vô cùng, kể lại một câu cuyện được hắn tưởng tượng ra. Đương nhiên là một câu chuyện được chăm chút kỹ lưỡng.

Lăng Thiên kể lại lúc hắn được ba tuổi, trong một buổi tối đột nhiên có một lão gia gia râu tóc bạc phơ xuất hiện trước mặt hắn. Sau khi gặp hắn liền nói hắn là một kỳ tài học võ sau đó muốn nhận Lăng Thiên làm đồ đệ cũng yêu cầu Lăng Thiên buổi tối mỗi đêm đến khi mọi người an giấc là lúc truyền thụ võ công cho Lăng Thiên. Lăng Thiên cố vắt hết óc đem nội dung tiểu thuyết đọc được kể lại. Bất quá trên thế gới này thì đây vẫn là một chuyện không thể nào tưởng tượng được nên khiến cho Lăng lão phu nhân nghe được không khỏi há to miệng, vẻ măt không thể nào tin tưởng.

Theo lời nói của Lăng Thiên thì một tia hoài nghi đối với hắn cũng biến mất sạch sành sanh. Ánh mắt kinh hỉ nhìn tôn tử của mình.

Lăng lão phu nhân đột nhiên nghĩ đến một chuyện liền hỏi: "Thiên nhi. Sư phó ngươi dạu võ công cho ngươi thì quả là một chuyện tốt vô cùng. Vì sao ngươi lại dấu diếm không cho chúng ta biết."

Lăng Thiên lo lắng một hồi lâu cũng hạ quyết tâm nói: "Sư phụ nói Lăng Gia chúng ta như một cây đang đứng trước sóng ta gió lớn. Nếu như làm vậy sẽ có rất nhiều người gây bất lợi với Lăng gia chúng ta!"

gật đầu đồng ý, xem ra vị sư phụ này của Lăng Thiên quả thực không phải nhân vật đơn giản: "Vậy có cho gia gia nãi nãi cùng phụ mẫu của ngươi thì đâu phải là tiết lộ bí mật?" Đây mới là chuyện làm cho Lăng lão phu nhân luôn canh cánh trong lòng. Đoạt tôn tử của mình đi làm đồ đệ mà không cho chúng ta biết nữa chứ. Dù gì thì Lăng Thiên cũng là huyết mạch của Lăng Gia chúng ta mà. Hừ!

Lăng Thiên chần chừ một chút rốt cục vẫn nói ra sự thật: "Sư phụ từng nói trong Lăng Phủ ta ẩn dấu vô số nguy cơ. Lão nhân gia nói gia gia nãi nãi và phụ mẫu đương nhiên rất đáng tín nhiệm nhưng trong Lăng Phủ vẫn phải đề phòng tai mắt của các thế lực khác. À đúng rồi, sư phụ hắn còn nói qua một lần chuyện của nhị thúc."

Lăng Thiên đã hạ quyết tâm rồi, nếu không lừa gạt thì thôi, đã làm là phải làm cho trót. Dù sao nãi nãi cũng không phải là một người tầm thường gì. Sớm để cho nãi nãi biết được một ít chân tướng cũng là một chuyện tốt. Dù sao cũng có vị 'sư phó' kia đứng ra chịu đòn nên mình không sợ bị lộ tẩy.

Thần sắc Lăng lão phu nhân nhất thời ngưng trọng hẳn lên: "Chuyện của nhị thúc ngươi là chuyện gì?" Sau khi nói những lời này thì Lăng lão phu nhân cau mày lại, trong lòng mơ hồ cảm giác bất an.

Lăng Thiên nói: "Sư phụ từng có một lần vô ý nghe được nhị thúc và Lăng Chân mật đàm. Nói rằng nhị thúc từng cho mẫu thân ăn 'Tuyệt căn thảo'..." Lăng Thiên nghĩ thầm nếu đã làm thì phải làm cho lớn. Trước tiên thả một quả bom làm cho lão phu nhân chấn kinh trước rồi lại nói sau. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Phanh! Lăng lão phu nhân vỗ một chưởng xuống bàn. Nỗi giận nhảy dựng lên. Việc này vốn là nghi hoặc trong lòng của nàng. Phu thê con mình rất yêu thương nhau nhưng sau khi thành thân vẫn không chậm chạp không có con suýt nữa làm cho hai lão già này sầu khổ bạc tóc. Vẫn biết có nguyên nhân bên trong đó nên không ngừng điều tra. Nghi ngờ khắp nơi nhưng lại không ngờ rằng nguyên nhân ở trong gia tộc.

Chỉ một thoáng thôi trong đầu Lăng lão phu nhân đã nghĩ lại mọi chuyện xảy ra trong mấy năm qua. Nhớ lại hắn đối với chuyện sức khỏe trong Lăng gia rất nhiệt tâm. Tự mình an bài thầy lang đến chữa bệnh cho Sở Đình Nhi. Trước mặt mình và Lăng Chiến lại không ngừng khuyên giải, nhiệt tâm quá mức. Thậm chí nếu nghe được ở đâu có phương thuốc trị liệu liền không quản xa xôi ngàn dặm cũng đi 'cầu dược tầm y'. Có đánh chết cũng không nghĩ tới hắn ta lại có tâm tư ác độc như vậyước kia Lăng lão phu nhân đối với Lăng Không có chút cảm kích. Cảm giác được nghĩa tử này là một người biết tri ân báo đáp, nhân phẩm rất tốt. Chính mình lại từng rất nhiều lần trước mặt Lăng Chiến mở miệng khích lệ hắn! Nói hắn khôn khéo, là một nhân tài hiếm có! Nhưng tuyệt đối không ngờ một nhân tài này suýt làm cho huyết mạch Lăng gia đoạn tuyệt. Nếu không phải có chuyện ngoài ý muốn nên Lăng Thiên có thể bình yên sinh ra thì sợ rằng âm mưu này đã thành công rồi. Hơn nữa lại thành công mà không một ai nghi ngờ cả. Một kế hoạch thành công hoàn mỹ.

Lăng lão phu nhân vừa xấu hổ vừa giận. Trái tim chút nữa là bùng nỗ rồi, hít thở mấy hơi dồn dập mới cắn răng nói: "Thì ra là thế! Hừ, chỉ cần Lăng gia không có hậu nhân thì sản nghiệp này sẽ rơi vào tay hắn. Hảo thủ đoạn ác độc. Lăng Không! Ta sẽ làm cho cả nhà ngươi chết không có chỗ chôn." Câu nói cuối cùng gằn lên muốn khàn cả giọng.

Chỉ cần phu thê Lăng Khiếu không sinh con thì Lăng Không là nghĩa tử của Lăng Chiến. Ngoại trừ Lăng Khiếu là con cùng huyết mạch ra thì hắn là người thân cận nhất. Tất nhiên Lăng Chân sẽ trở thành người thừa kế đời thứ ba của Lăng Gia. Lăng lão phu nhân có tâm kế ra sao? Chỉ suy nghĩ một chút liền sáng tỏ âm mưu của Lăng Không. Trong lúc nhất thời hận không thể lập tức phái người đi bắt phụ tử Lăng Không đến trước mặt để tự tay giết chết mới hóa giải được sự tức giận trong lòng.

Quyển 1: Thiên tinh thiếu niên

Bình luận

Truyện đang đọc