LÊN NHẦM XE HOA CƯỚI CHỒNG NHƯ Ý

Màn đêm buông xuống.

Nhà họ Tô hôm nay có tới hai chuyện vui, gả hai cô con gái cùng một ngày.

Tô Yên mặc đồ cưới kiểu truyền thống ngồi trước gương, trang điểm xinh đẹp, gương mặt tràn đầy hạnh phúc.

Hôm nay là ngày cưới của cô và Sở Hướng Nam.

Yêu nhau một năm, cuối cùng cũng có kết quả.

“Chị, chị may mắn thật, sắp được gả vào nhà họ Sở quyền thế bậc nhất Đế Đô, trở thành bà Sở.”

Tô Vân cũng mặc một bộ đồ cưới kiểu truyền thống giống vậy, dáng vẻ kỳ lạ bước vào.

Tô Vân nhìn gương mặt xinh đẹp của Tô Yên, ánh mắt chợt lóe lên vẻ ghen ghét, thật muốn rạch nát gương mặt xinh đẹp đó.

Tô Yên lạnh lùng nói: “Chị cũng phải chúc mừng em gái, sắp sửa trở thành người vợ đời thứ tư của Lục Cận Phong, đúng rồi, chị nghe nói cậu chủ Lục này không lâu trước đây bị tai nạn xe hủy hoại gương mặt, chân cũng bị què, không sống được mấy năm nữa, em gả qua đó sợ là phải ở góa rồi.”

“Tô Yên, chị!”

Tô Vân giận đến mức vẻ mặt trắng bệch, vừa nghĩ đến Tô Yên sắp gả vào nhà họ Sở, còn cô ta lại gả cho một tên đoản mệnh sắp chết, vẻ mặt cô ta càng nham hiểm hơn.

“Tô Yên, đừng kiêu căng quá, vị trí bà Sở này của chị có thể ngồi vững hay không cũng chưa chắc đâu.”

“Tiểu Vân, Tiểu Yên, chị em hai đứa đang ở đây à!”

Tần Phương Linh bưng hai bát canh hạt sen cười trìu mến bước vào: “Đoàn rước dâu của hai nhà Sở, Lục sắp đến rồi, hai đứa các con mau ăn bát canh hạt sen này đi, ngụ ý con cháu đầy đàn.”

Nụ cười giả tạo trên gương mặt của mẹ kế khiến Tô Yên cau mày, sống chung mười mấy năm, sao cô lại không biết con người của Tần Phương Linh chứ?

Ăn canh hạt sen trước khi lấy chồng quả thật là tập tục của Đế Đô khi gả con gái.

Vừa nghĩ đến sắp rời khỏi ngôi nhà này, sẽ không cần nhìn mặt mẹ con hai người Tần Phương Linh này nữa, cô chần chừ nhận lấy bát canh.

“Cảm ơn dì Tần.” Tô Yên chỉ ăn một ngụm nhỏ.

“Ăn thêm đi, con bé này, khách sáo cái gì.” Tần Phương Linh nhìn Tô Yên ăn xong, khẽ thở phào một hơi, ánh mắt chợt lóe lên niềm vui đạt được mục đích: “Mặc dù con không phải là con ruột của dì, nhưng dì cũng coi con như con gái ruột, bây giờ con sắp lấy chồng rồi, dì cũng thấy không nỡ.”

Tần Phương Linh nói xong vành mắt cũng bắt đầu đỏ lên.

Tô Yên thầm cười lạnh trong lòng, xứng đáng là người từng đoạt giải Ảnh hậu, khả năng diễn xuất cũng thuộc hạng nhất.

Năm cô tám tuổi, mẹ ruột cô qua đời chưa đầy một tháng, cha cô đã đưa Tần Phương Linh và Tô Vân nhỏ hơn cô một tuổi về nhà.

Khi đó cô mới biết, cha đã phản bội mẹ cô từ lâu, ông ta đã ngoại tình.

“Bà chủ, đoàn rước dâu của nhà họ Sở đến rồi.” Người giúp việc đứng trước cửa nhắc nhở.

“Ừm, biết rồi.” Tần Phương Linh mỉm cười cầm lấy khăn trùm đầu đỏ có thêu hoa văn rồng phượng báo điềm lành: “Tiểu Yên, mau đội lên, đừng để lỡ giờ lành.”

Mặc đồ cưới truyền thống, đội khăn đỏ, trang sức đỏ, tổ chức hôn lễ vào ban đêm, những chuyện này đều do Tần Phương Linh sắp xếp.

Tần Phương Linh nháy mắt với người giúp việc, căn dặn: “Thím Lương, bà dẫn cô cả lên xe hoa của nhà họ Sở đi.”

Tầm mắt của Tô Yên bị khăn đỏ che khuất, chỉ có thể để người giúp việc dắt đi.

Xe đón dâu dừng trước cổng nhà họ Tô, người giúp việc là thím Lương trực tiếp đưa Tô Yên lên xe.

Tần Phương Linh đứng trên ban công nhìn chiếc xe nổ máy đi xa, nụ cười trên gương mặt lại càng tươi hơn.

“Mẹ, không có chuyện gì chứ? Ngộ nhỡ Tô Yên nửa đường phát hiện ra có gì không đúng thì sao?” Tô Vân hơi lo lắng.

“Con yên tâm, mẹ sắp xếp ổn thỏa cả rồi, cô ta chỉ có thể ngoan ngoãn gả đến nhà họ Lục thay con.”

Vừa rồi Tô Yên lên xe đón dâu của nhà họ Lục, hoàn toàn không phải xe nhà họ Sở.

Tô Vân thấp thỏm nói: “Nhưng bên phía Hướng Nam, tối nay con phải qua mặt thế nào?”

Tần Phương Linh nhét cho Tô Vân một lọ thuốc, nói nhỏ: “Tối nay cho Sở Hướng Nam uống, chỉ cần qua đêm nay, nhà họ Sở bọn họ muốn chối cũng không được, nhớ lấy, đừng để cậu ta nhìn thấy mặt con.”

“Vâng, con nhớ rồi.” Tô Vân cất lọ thuốc xong, vẻ mặt đầy ghen ghét nói: “Mẹ, con muốn Tô Yên sống không bằng chết, nếm thử kết cục của việc tranh giành đàn ông với con.”

Tần Phương Linh cười lạnh một tiếng: “Tô Yên có thể sống qua đêm nay hay không cũng chưa chắc, con biết mấy người vợ trước của nhà họ Lục chết thế nào không? Nghe nói là bị ngược đãi chết đó.”



Tô Yên bỗng nhiên cảm thấy cơ thể khô nóng, khiến cô bị kích thích muốn cởi quần áo ra, gò má cũng đang đỏ bừng.

Cô nhớ đến bát canh hạt sen của Tần Phương Linh mang tới, thầm cảm thấy không ổn.

Cô đã mắc mưu Tần Phương Linh rồi.

Bát canh hạt sen đó có vấn đề.

Tô Yên tháo chiếc khăn đỏ trên đầu xuống, nhìn kỹ đây không phải đường đến nhà họ Sở, cô lập tức hoảng sợ.

“Dừng xe, mau dừng xe!” Tô Yên vội hét lên: “Các người là ai, muốn đưa tôi đi đâu?”

Tài xế không hiểu chuyện gì: “Cô Tô, tôi là người nhà họ Lục cử đến đón dâu, đây là đường đến nhà họ Lục.”

“Nhà họ Lục?”

Tô Yên bừng tỉnh.

Cô không thể nào ngờ được, Tần Phương Linh bày mưu chơi trò đánh tráo cô dâu.

“Mau dừng xe, tôi phải gả đến nhà họ Sở, nhầm mất rồi.”

“Sao lại nhầm được chứ, cô Tô, chiếc khăn đỏ trên đầu cô, có thêu hoa văn rồng phượng báo điềm lành chính là khăn do ông cụ Lục chính tay chọn đó.”

Tô Yên nhìn chiếc khăn đỏ trong tay mới hiểu ra mọi chuyện.

Tần Phương Linh, bà ta đúng là độc ác thật!

Cô không muốn gả đến nhà họ Lục, cô sẽ không để cho mẹ con Tần Phương Linh đạt được mục đích.

Tác dụng của thuốc trong người cô đã phát tác, Tần Phương Linh không chỉ muốn đẩy cô vào chỗ chết, mà còn muốn làm cô xấu mặt, hủy hoại cô hoàn toàn.

“Dừng xe.” Tô Yên cố gắng kiềm chế, khẽ quát một tiếng.

“Cô Tô, sắp đến rồi… cô Tô, cô muốn làm gì?”

Tài xế kinh sợ, Tô Yên mở cửa xe nhảy thẳng xuống dưới.

Tô Yên lộn trên mặt đất mấy vòng, đau đớn kịch liệt khiến cô vô cùng tỉnh táo.

“Cô Tô, cô mau lên xe, cô Tô…”

Thấy xe đã dừng lại, tài xế đuổi theo, Tô Yên nghiến răng nhịn đau khập khiễng chạy đi.

Đau đớn là cách khiến người ta tỉnh táo nhất.

Tô Yên rất hoảng sợ, cô biết kết quả khi bị bắt về sẽ như thế nào.

“Cô Tô, cô đừng chạy, đi về với tôi, sắp đến giờ lành rồi.”

Tô Yên càng chạy nhanh hơn, cô vội đến nỗi sắp khóc rồi.

Xung quanh tối đen như mực, thấy người đằng sau sắp đuổi kịp, còn cảm giác đau đớn cũng không thể kìm nén được hiệu quả của thuốc trong cơ thể cô.

Tô Yên tuyệt vọng không biết chạy đi đâu, cô bỗng nhiên nhìn thấy cách đó vài trăm mét có ánh đèn.

Trong lòng cô chợt vui mừng, Tô Yên liều mạng chạy tới.

Một chiếc xe có rèm che đang dừng bên đường cái, một người đàn ông mặc một bộ đồ ở nhà đang đứng trước cửa xe nghe điện thoại.

Vào lúc người đàn ông đang chuẩn bị lên xe, Tô Yên cố sức chạy tới, giọng nói nghẹn ngào, thở hổn hển cầu xin: “Cứu tôi, cứu tôi với, cứu tôi với.”

Người đàn ông ngẩn ra một lát, đôi mắt sâu thẳm lướt qua Tô Yên.

Mà lúc này, người ở đầu dây bên kia trong điện thoại của người đàn ông vẫn đang vội nói: “Cô dâu sắp đến rồi, anh là chú rể sao còn chưa đến, đúng là người trong cuộc không sốt ruột mà người xung quanh đều sốt ruột chết đi được.”

“Ồn ào!” Vẻ mặt người đàn ông không chút cảm xúc nào đã ngắt điện thoại.

Nhưng lúc này tài xế đón dâu của nhà họ Lục cũng đuổi đến, Tô Yên vừa nhìn thấy cũng không quan tâm người đàn ông có đồng ý hay không, vội kéo cửa ra chui vào trong xe, chắp hai tay lại, giọng nói hơi nghẹn ngào cầu xin: “Giúp tôi với!”

Cô vừa dứt lời, tài xế đã đuổi đến nơi: “Cô Tô, mau đi về với tôi đi, mau lên sắp trễ rồi, Lục…”

Tài xế vừa nhìn thấy người đàn ông thì chợt giật mình.

Còn chưa nói xong, ánh mắt rét lạnh của người đàn ông đã lướt tới: “Cút!”

Bình luận

Truyện đang đọc