LÊN NHẦM XE HOA CƯỚI CHỒNG NHƯ Ý


Lâu Doanh cười ngượng ngập: “Phi Minh chai rượu mà tớ uống tối qua, thật sự rất mạnh, có lẽ Gà luộc lại bỏ thứ gì vào trong rồi.


“Lâu Doanh, rượu chỉ là cái cớ Vạn Nhất cho cậu lý do lật đổ anh ta mà thôi, anh ta đang thăm dò cậu, cậu còn thật sự đi.

” Bạch Minh Phi đã nhìn thấu trò chơi của Vạn Nhất, nhưng lại không nhìn thấy được dụng ý của Vạn Nhất.

Đừng nói là rượu hoa quả, cho dù có đưa cho Lâu Doanh một chai nước mọc, chỉ cần nói chai nước lọc này uống sẽ say, Lâu Doanh cũng có thể mượn làm lý do để tỉnh dậy giữa đêm.

Lâu Doanh xua tay: “Tớ không quan tâm anh ta thăm dò tớ hay làm gì tớ, dù sao tớ đã là uống say rồi, mất trí nhớ rồi, muốn thế nào thì thế đó.


Bạch Phi Minh giơ ngón trỏ lên: “Cậu là trợ lý của tổ tiên Neptune.


Lâu Doanh ôm mặt nói: “Giữa nam và nữ, không nhất thiết là loại quan hệ đó chứ.


Bạch Phi Minh: “Tình cảm sâu sắc nhất giữa nam và nữ chính là tình yêu.


“Tớ làm gì đạt tới cảnh giới đó được, tớ chỉ là một dân thường, một dân thường thấp kém.



Bạch Phi Minh thở dài nói: “Tùy cậu vậy, đúng rồi, tớ phải đi làm chút chuyện riêng, phải rời đi một thời gian, cậu ở Đế Đô đợi tớ.


“Không cho tớ đi cùng cậu sao?” Lâu Doanh hỏi: “Chuyện gì? Đến cả tớ không được đi.


Giữa cô ta và Bạch Phi Minh, không có thứ gọi là riêng tư.

“Để sau này nói đi.

” Bạch Phi Minh có nỗi niềm khó nói.

Lâu Doanh cũng không ép hỏi nữa: “Được, vậy có chuyện gì có thể gọi điện cho tớ bất cứ lúc nào.


“Được!”
“Bao giờ thì đi?”
“Ngay bây giờ.


“Vội như vậy sao?” Lâu Doanh không ngờ đến.

Bạch Phi Minh gật đầu, cũng không nói thêm, Lâu Doanh cũng không hỏi nữa.

Trời vừa sáng Bạch Phi Minh đã đi, cũng không chào hỏi Tô Yên.

Lâu Doanh lại buồn ngủ, vì thế cũng quay về chỗ của mình ở Đế Đô.

Vạn Nhất lái xe đến cửa thì đụng phải cô ta: “Có cần tôi đưa cô đi một đoạn không?”
“Không cần.

” Lâu Doanh hất tóc một cách tự nhiên nói: “Đúng rồi, tối qua, tôi uống say, anh tự hiểu.


Vạn Nhất vắt tay trên cửa xe, cười nói: “Phép tắc, tôi hiểu, tối qua, tôi uống say, cô tự hiểu.


Lâu Doanh vô cùng đồng tình: “Đúng, rượu đó, hậu vị về sau thật mạnh.


Vạn Nhất thật sự không tiễn Lâu Doanh, đạp ga lái xe đi mất.

Tô Yên và Lục Cận Phong cũng quay trở về nhà cũ của nhà họ Lục Cận Phong.


Vừa về thì điện thoại của Lệ Uyển và Tô Đình Nghiêm đã một trước một sau gọi đến, có liên quan tới chuyện của Tô Duy, Tô Yên không dám nói thật, chỉ nói là Tô Duy lại cùng bạn ra nước ngoài du lịch.

Một chuyện phi lý như vậy, nếu nói ra cũng chỉ là dọa bọn họ, làm bọn họ lo lắng.

Tô Duy chọn con đường đó, cô cũng không khuyên nổi nữa, tất cả chỉ có thể nghe trời an bài.

Chuyện của Tô Duy, sau khi Tô Yên do dự cũng chỉ nói cho một mình Lâu Doanh.

Lâu Doanh nghe xong, không quá lấy làm ngạc nhiên, chỉ nói một câu: “Giao nhân nào gặt quả đấy, cô đây không thích vòng vo, đơn thuần là vì con người em không tim không phổi.


Lâu Doanh cũng không quan tâm chuyện này, đều là người lớn, mỗi người đều có sẽ vì lựa chọn của bản thân mà phải trả giá vào một ngày nào đó.

Những ngày tháng sau này, còn xem là sóng yên biển lặng.

Lục Cận Phong đến công ty, Tô Yên ở nhà trông em bé, đồng thời cân nhắc về những sản phẩm xa xỉ của cô.

An Hinh đã quen với công việc của mình, thậm chí còn biết đánh bóng, không hổ danh là đệ nhất mỹ nữ Đế Đô, tích hợp nguyền tài nguyên nhân lực,
An Hinh chính là một quảng cáo sống.

Tìm thấy giá trị nhân sinh của bản thân, An Hinh cũng ngày càng thích công việc kinh doanh này, so với việc ở nhà làm mọt gạo thì có ý nghĩa hơn nhiều.

Tô Yên bắt đầu lên kế hoạch tìm nhà thiết kế, tìm nguyên liệu trang sức châu báu, cũng đã đủ bận đến đầu óc rối mù.

Hôm nay, cô nhận được cuộc gọi của Lâm Tuyết Lam, bảo cô và Lục Cận Phong buổi tối cùng nhau về nhà ăn cơm.

Lúc này Tô Yên mới nghĩ lại, đã rất lâu rồi cô chưa đến nhà họ Lý.

Phải đi thăm hỏi một chuyến mới được.

Tô Yên chọn một vài trang sức hợp ý trong cửa hàng, gói cẩn thận xong chuẩn bị cầm đi tặng Lâm Tuyết Lam.


Tô Yên đang đi về phía bãi đỗ xe, cô đang móc chìa khóa từ trong túi ra, đột nhiên không cẩn thận đụng phải người khác.

“Xin lỗi…” Tô Yên liên tục nói xin lỗi, sau khi nhìn rõ thấy người bị đụng còn là thai phụ, càng áy náy hơn nói: “Không sao chứ? Tôi có đụng trúng chỗ nào không?”.

||||| Truyện đề cử: Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa |||||
Người phụ nữ có tướng mạo bình thường, khuôn mặt chỉ có thể coi ở mức tầm trung, đứa trẻ trong bụng có lẽ khoảng bốn năm tháng.

Tóc dài tầm trung, mặc một chiếc váy dài rộng màu trắng, khuôn mặt trang điểm đậm.

Người phụ nữ ôm bụng, biểu cảm có chút đau khổ: “Bụng, hơi đau.


Tô Yên vừa nghe xong liền nói: “Tôi đưa cô đi bệnh viện, cô đừng sợ, ngồi xe của tôi.


Tô Yên dìu người lên trên xe, hỏi: “Có cần gọi điện cho người nhà của mình không?”
Người phụ nữ lắc đầu: “Tôi không có người nhà, làm phiền cô, trước tiên đưa tôi đến bệnh viện.


“Được.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc