LÊN NHẦM XE HOA CƯỚI CHỒNG NHƯ Ý

“Sao anh lại đến đây, mau chạy đi.” Tô Yên lo lắng kéo lấy Lục Cận Phong, muốn bảo anh mau chạy đi. 

“Một người khách anh từng chở mời anh ăn cơm, anh nghe thấy tiếng động nên qua đây xem.” Sắc mặt Lục Cận Phong không thay đổi, Tô Yên cũng không nghi ngờ gì. 

Lục Cận Phong cũng không xem như là nói dối, nửa thật nửa giả, anh thật sự đến đây ăn cơm, nghe thấy tiếng động nên đi qua đây. 

Mặc dù người đến đây đều là người có máu mặt, nhưng vẫn chưa phải là những người ở cấp cao nhất. Cộng thêm Lục Cận Phong luôn không lộ mặt, đừng nói là sau khi nói với bên ngoài là bị “huỷ dung”, không có mấy ai từng nhìn qua mặt thật của anh, cho dù là trước kia, người có thể tiếp xúc với Lục Cận Phong cũng không có bao nhiêu. 

Kiểu con ông cháu cha như Lý Văn cũng chỉ là nghe qua tên của Lục Cận Phong, chứ chưa từng gặp qua người thật. 

Lý Văn nhịn đau, bò dậy từ đất, gương mặt đau đến méo mó, nổi trận lôi đình: “Tên nhà quê này từ đầu ra thế này, nhìn rõ xem ông đây là ai, không muốn sống nữa à, ông đây đánh chết mày.” 

Lục Cận Phong bảo vệ trước mặt Tô Yên, hào quang tỏa ra, ánh mắt lạnh lùng: “Không muốn đoạn tử tuyệt tôn thì mau cút đi cho tôi.” 

Trước giờ Lý Văn quen thói ngạo mạn, đây là lần đầu tiên bị trấn áp. Lục Cận Phong nhìn anh ta với ánh mắt lạnh lùng, sự kiêu ngạo đó lập tức yếu đi, đến bản thân anh ta cũng cảm thấy khó tin. 

Đến khi Lý Văn phản ứng lại mình thế mà lại tỏ ra yếu thế trước mặt một tên nhà quê, anh ta tức tối nói: “Đây là người phụ nữ mà ông đây nhìn trúng” 

“Hửm?” Mắt và mày Lục Cận Phong lạnh đi, lại đá một cú qua, lần này đá 

anh văng càng xa hơn. 

Lý Văn phun một ngụm máu ra khỏi miệng. 

Người xung quanh giật mình lùi về sau một bước, trong đó có một thanh niên mau chóng đi lên đỡ anh ta: “Tiểu Văn.” 

Tô Yên cũng hơi giật mình: “Lục Cận Phong” 

Cú đá này quá mạnh, Lý Văn cảm thấy xương sườn trên người mình đều gãy hết rồi, sắc mặt anh ta trở nên trắng bệch. 

Lần này Lý Văn không đứng dậy nổi, phải dựa vào cậu thanh niên kia đỡ. 

00 

Cậu thanh niên tức giận nói: “Có biết người anh vừa đá là ai không? Đây là cậu chủ của nhà họ Lý đấy, xảy ra chuyện rồi, anh có chịu trách nhiệm nổi không? Người như anh có mấy cái mạng cũng không đền nổi.” 

Lục Cận Phong vốn dĩ không hề để cậu thanh niên kia vào mắt, anh nghiệm giọng cảnh cáo Lý Văn: “Còn quấy rối Tô Yên, thì bảo Lý Mộc Sinh đợi nhặt xác của cậu đi.” 

Lý Mộc Sinh là cha của Lý Văn. 

Người dám gọi thẳng tên như vậy thật chẳng có mấy người. 

Ở Đế Đô, nhà họ Lý cũng có địa vị xã hội nhất định. Lý Mộc Sinh mua danh cầu lợi, thích làm việc thiện vì để có danh tiếng tốt, nên dù là người bình thường cũng nghe nhiều nên quen với cái tên Lý Mộc Sinh này. 

Nghe thấy Lục Cận Phong nói ra tên Lý Mộc Sinh, cũng không có ai cảm thấy không đúng. 

Nhưng Tô Yên lại vô thức nhìn Lục Cận Phong một cái. 

Lục Cận Phong vô cùng ngạo mạn. 

Còn ngạo mạn hơn cả Lý Văn. 

Rễ cứng gặp phải rễ còn cứng hơn. 

Lý Văn chạm phải đôi mắt lạnh lùng của Lục Cận Phong, trong lòng cảm thấy sợ hãi, vô thức gật đầu, khó khăn mở miệng, tỏ vẻ yếu thế: “Lúc này chỉ là đùa thôi, lần sau… không dám nữa.” 

Lý Văn thật sự nhìn thấy sát ý trong mắt người đàn ông, sát ý vô cùng đậm. 

Anh ta tin đối phương có thể làm ra chuyện này. 

Anh ta không sợ trời không sợ đất, ngoại trừ cha, anh ta

Bình luận

Truyện đang đọc