LÊN NHẦM XE HOA CƯỚI CHỒNG NHƯ Ý


Tô Yên nghe thấy thì tim siết lại: “Hinh Hinh, bây giờ cậu đang ở đâu, mình cho người qua ở cùng cậu.


“Tô Yên, thật sự không cần đâu, mình đang ở khách sạn Hoa Viên, để mình ở một mình cho bình tĩnh.

” An Hinh lau đi nước mắt trên mặt, trong mắt lóe lên sự kiên cường.

Khi con người bị té ngã, hoặc là bị đánh bại, hoặc là càng ngã càng dũng cảm.

Mà An Hinh là kiểu người thứ hai.

Cô là công chúa nhỏ của nhà họ An, chút vấp ngã này không thể nào đánh bại cô được.

Vào lúc này, chuông cửa vang lên, An Hinh tưởng rằng là nhân viên của khách sạn, nên vừa nghe điện thoại của Tô Yên, vừa đi ra mở cửa.

Khi An Hinh nhìn thấy người trước cửa là An Minh, cô giật mình mau chóng đóng cửa lại.


Nhưng cuối cùng vẫn chậm một chút.

An Minh tức tối chặn cửa lại: “Theo tôi về.


“Tôi sẽ không về đâu, An Minh, anh là đồ khốn, cút.

” An Hinh nhìn thấy An Minh, cảm xúc trở nên vô cùng kích động.

Cuộc nói chuyện của hai người truyền vào trong tai của Tô Yên ở bên kia điện thoại, Tô Yên căng thẳng gọi: “Hinh Hinh? Có chuyện gì vậy?”
An Minh để ý thấy An Hinh vẫn đang nghe điện thoại, đưa tay ra giật, An Hinh cúp máy trước một bước.

“An Minh, anh cút cho tôi, anh còn không đi tôi sẽ la lên, báo cảnh sát đó.

” Ánh mắt An Hinh nhìn An Minh mang theo hận thù, cũng xen lẫn sự hoảng sợ: “Cùng lắm thì xé rách mặt nạ, ai cũng đừng hòng sống yên ổn, để cho tất cả mọi người biết được bộ mặt thật của anh, anh chính là một tên súc sinh.


An Minh trở chân đóng cửa lại, nhìn An Hinh ở trước mặt, ánh mắt đau thương, anh ta đè lại nỗi đau trong lòng, lạnh giọng nói: “Tôi nói lại lần cuối cùng, theo tôi về.


“Không, tôi sẽ không về đâu.

” An Hinh lùi ra sau, chân không cẩn thận đụng vào bàn, làm vỡ chén thuốc vừa rồi.

Một mùi thuốc trung y lan tỏa trong không khí, ánh mắt của An Minh rơi lên cái chén sứ: “Em đang uống thuốc? Đây là thuốc gì? Em bị làm sao? Có chỗ nào không thoải mái sao?”
“Không cần anh quan tâm.

” An Hinh sợ bị An Minh biết, vừa chột dạ vừa hoảng loạn nhặt chén sứ lên.

Bởi vì cô quá sợ hãi, tay không cẩn thận bị cắt đứt.


“Sh!”
Máu bỗng chốc trào ra.

An Minh nhìn thấy An Hinh chảy máu, chân vô thức bước về trước một bước, sâu trong đáy mắt lướt qua chút đau lòng bị giấu rất sâu.

An Hinh như không cảm thấy đau mà ném chén sứ vào trong thùng rác, rồi lại lau dọn sạch nước thuốc trên đất, cô muốn tiêu huỷ chứng cứ, không thể để An Minh biết được.

“Đứng dậy, theo tôi về.

” An Minh bước lên kéo An Hinh đi ra cửa.

“Tôi nói rồi, tôi không đi.

” An Hinh giãy giụa.

An Minh cười lạnh: “Sao, em vẫn đang đợi tên nhóc Lý Văn kia đến cứu em sao? Tôi nói cho em biết, bây giờ đến bản thân mình cậu ta còn khó bảo toàn kia kìa.


“Anh nói vậy là sao?” An Hinh ngẩn ra một lúc: “Anh đã làm gì? Anh là đồ khốn, anh đã làm gì anh ấy?”
“Quan tâm cậu ta vậy sao?” An Minh cười lạnh một tiếng, An Hinh càng quan tâm đến Lý Văn, sự căm tức và sát ý trong lòng anh ta càng sâu hơn: “Tôi đã từng cảnh cáo em, đừng qua lại với thằng nhóc đó nữa, là do bản thân em không nghe, có kết quả gì em phải tự mình gánh chịu.



Trong bệnh viện.

Trong lòng Tô Yên cảm thấy bất an, An Minh đến tìm An Hinh, vậy thì còn gì nữa.

Bây giờ cô lại không thể ra viện, nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có thể gọi điện thoại cho Lâu Doanh thôi.

“Lâu Doanh, giúp chị đến khách sạn Hoa Viên một chuyến, ngay bây giờ, An Hinh gặp chuyện rồi, sau khi em đến…”
Tô Yên dặn dò Lâu Doanh đến rồi thì nên làm cái gì.

Lâu Doanh đồng ý một cách thoải mái, sau đó lập tức đi.

Điện thoại Tô Yên cúp máy không bao lâu, lại đến lượt Lục Cận Phong nhận được điện thoại, là do Vạn Nhất gọi đến.

Tô Yên không biết Vạn Nhất và Lục Cận Phong đã nói gì, chỉ thấy sắc mặt Lục Cận Phong nghiêm trọng, nhìn Tô Yên nói một câu: “Xảy ra chuyện rồi.




Bình luận

Truyện đang đọc