LÊN NHẦM XE HOA CƯỚI CHỒNG NHƯ Ý

Khi Lục Cận Phong đến, đúng lúc nhìn thấy Tô Yên nhảy xuống biển.

Khoảnh khắc đó, khi nhìn thấy bóng dáng của Tô Yên rơi xuống biển, trong đầu anh như có vô số thuốc nổ đang đốt, nổ ầm một tiếng.

Lục Cận Phong không chút do dự mà nhảy xuống biển theo cô.

Hạ Vũ và Vạn Nhất đi theo sau vô cùng chấn động.

Miệng Vạn Nhất lẩm bẩm: “Xong rồi xong rồi, lão đại đã hoàn toàn chìm đắm rồi.”

“Lão đại.” Hạ Vũ hét lên, nhìn sóng biển ồ ạt, muốn nhảy xuống theo.

Vạn Nhất kéo gã lại: “Cậu nhảy xuống làm gì? Lão đại làm anh hùng cứu mỹ nhân, cậu đừng gây thêm phiền phức nữa.”

Vạn Nhất nhìn tên cao và tên béo đang hoảng loạn bỏ chạy, cười lạnh một tiếng: “Đó mới là việc cậu nên làm.”

Sắc mặt của Hạ Vũ lạnh đi, nhặt hai cục đá dưới đất lên ném qua, đập trúng chân hai người đó, bọn họ lập tức quỳ xuống đất.

Dưới nước.

Lục Cận Phong tìm thấy bóng dáng của Tô Yên, lập tức kéo cô vào trong ngực.

Tô Yên đã hôn mê, Lục Cận Phong mau chóng hôn lên môi cô, giúp cô thở, rồi kéo cô ra ra khỏi mặt nước.

Hạ Vũ nhìn thấy Lục Cận Phong ôm Tô Yên bơi ra khỏi mặt nước, lập tức chạy qua: “Lão đại.”

“Đến bệnh viện.” Lục Cận Phong nhìn Tô Yên đang hôn mê, đáy mắt vô cùng tiêu điều.

Trong bệnh viện.

Phòng bệnh VIP.

Cả tầng này đều đã được Lục Cận Phong bao trọn.

Tô Yên phát sốt, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là tạm thời hôn mê chưa tỉnh dậy.

Lời của bác sĩ khiến sắc mặt của Lục Cận Phong hơi dịu đi một chút. Anh ngồi ở bên giường bệnh của Tô Yên, trong ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng.

Vạn Nhất đi vào: “Lão đại, Hạ Vũ đã xét hỏi hai người bắt cóc cô Tô, kết quả rất ngoài dự đoán.”

Mắt Lục Cận Phong lạnh đi: “Người sau lưng là ai?”

“Không phải là người nhà họ Lục, mà là nhà họ Chu, Chu Hoàng Long.” Vạn Nhất cũng rất bất ngờ với kết quả này: “Đúng rồi, còn điều tra được một tin tức khiến người khác không ngờ được, đó là Tần Phương Linh lại là người tình của Chu Hoàng Long, cô Tô bị bắt cóc chắc hẳn là có liên quan đến Tần Phương Linh. Có Chu Hoàng Long chống lưng, cũng khó trách Tần Phương Linh lại ngạo mạn như vậy.”

Lục Cận Phong cũng rất bất ngờ, đầu mày lập tức lạnh đi: “Cho dù là ai, nếu dám làm tổn thương cô ấy thì là đâm đầu vào chỗ chết.”

“Lão đại, giết địch một ngàn tổn thương tám trăm.” Vạn Nhất mau chóng khuyên: “Với khả năng của nhà họ Lục, đúng là có thể chống lại nhà họ Chu, nhưng chúng ta cũng sẽ tổn thất nghiêm trọng, lỡ làm lớn chuyện thì sẽ chỉ khiến cô Tô rơi vào tình cảnh nguy hiểm mà thôi.”

Nhà họ Chu là một trong bốn gia tộc lớn tại Đế Đô, có bối cảnh hơn trăm năm, muốn lay động cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Nhưng cũng không phải là không thể.

Chỉ là nhà họ Lục cũng sẽ tổn thất nặng nề.

Lục Cận Phong tung tin đồn ra ngoài rằng anh không sống được bao lâu nữa, là để nhổ đi những con sâu mọt của nhà họ Lục.

Vốn dĩ sự xuất hiện của Tô Yên đã là một sự ngoài ý muốn, nếu Lục Cận Phong vì Tô Yên mà thay đổi kế hoạch lần nữa, loạn trong giặc ngoài, vậy thì hậu quả sẽ rất phiền phức.

Lục Cận Phong suy tính một lúc, nắm tay của Tô Yên trong tay mình, đôi mắt sâu thẳm lướt qua sự lạnh lùng: “Chặt đứt một chân của Chu Kiệt.”

Chu Kiệt là đứa con mà Chu Hoàng Long yêu thương nhất.

“Lão đại, nếu làm như vậy thì sẽ kết thù với nhà họ Chu đấy.”

Ánh mắt của Lục Cận Phong lạnh lùng liếc Vạn Nhất một cái: “Là do nhà họ Chu kết thù với Lục Cận Phong tôi, một cái chân chỉ là lợi tức mà thôi.”

Vạn Nhất biết, đây đã là sự nhượng bộ cuối cùng của Lục Cận Phong, nếu không với tính cách của anh, có lẽ đã thật sự xảy ra án mạng rồi.

Tô Yên đang hôn mê, không hề biết Lục Cận Phong đang nổi giận vì cô, báo thù cho cô.

Một chân chỉ là chút lợi tức mà thôi.

Làm sao có thể bù đắp cho việc Tô Yên rơi xuống nước suýt nữa đã mất mạng chứ?

Chỉ trong vòng ba tiếng ngắn ngủi, giá thị trường của Tập đoàn Chu Thị bỗng nhiên bốc hơi mất mười tỷ.

Nhà họ Tô.

Tần Phương Linh đang đắp mặt nạ đợi tin tức, nghe thấy chuông điện thoại vang lên, bà ta vui vẻ nghe máy.

“Hoàng Long, đã xong việc chưa? Con nhóc Tô Yên đã chết rồi chứ.”

“Rốt cuộc sau lưng Tô Yên có người nào chống lưng vậy? Người anh phái đi không có ai trở về cả. Trước đó anh vừa cho người đi bắt cóc Tô Yên, bây giờ Chu Kiệt đã bị người ta chặt đứt một chân, công ty lại bị tấn công trên nhiều phương diện, thiệt hại mất mười tỷ rồi.”

Ở bên kia điện thoại, Chu Hoàng Long nổi trận lôi đình.

Nụ cười của Tần Phương Linh cứng lại, bị dọa đến ngây người: “Hoàng Long, sao có thể, Tô Yên làm gì có ai chống lưng. Có phải là Chu Kiệt đã đắc tội ai rồi không? Nếu Tô Yên thật sự có người chống lưng, thì sao có thể bị em đuổi ra khỏi nhà được.”

Chu Hoàng Long hỏi: “Hôm nay em nói cậu cả nhà họ Lục đến nhà họ Tô là vì chuyện gì?”

“Em cũng không biết, cậu cả nhà họ Lục và ông Tô vào thư phòng nói chuyện.” Tần Phương Linh vội nói: “Nhưng chắc chắn không phải là nhà họ Lục chống lưng cho Tô Yên đâu. Tô Yên bỏ trốn trong hôn lễ, cậu cả nhà họ Lục không truy cứu chuyện này đã là may mắn lắm rồi.”

Chu Hoàng Long im lặng một lúc. Ông ta từng nghĩ đến nhà họ Lục, nhưng ông ta biết người nắm quyền của nhà họ Lục không sống được bao lâu, gần như là không ra ngoài, không lộ mặt, cũng đã huỷ hôn với nhà họ Tô.

Một Tô Yên nho nhỏ không đủ để khiến nhà họ Lục kết thù với nhà họ Chu.

Nên Chu Hoàng Long mới gọi điện thoại hỏi Tần Phương Linh xem có phải sau lưng Tô Yên còn có người nào không.

“Sắp tới em an phận chút cho anh, đừng có đi chọc vào Tô Yên, anh muốn xem coi sau lưng cô ta có người nào.”

“Được được.” Tần Phương Linh làm gì dám nói gì nữa: “Hoàng Long, Chu Kiệt không có chuyện gì lớn chứ, ở bệnh viện nào, để em qua thăm nó.”

“Em đến làm gì, trông Tô Vân cho tốt vào, bảo nó an phận làm bà Sở của nó đi.”

Chu Hoàng Long nói xong thì cúp máy.

Sắc mặt của Tần Phương Linh rất khó coi. Lúc này, Tô Vân đi vào: “Mẹ, sao rồi? Chú Chu thuận lợi chứ?”

“Xảy ra chuyện rồi.” Sắc mặt của Tần Phương Linh trắng bệch: “Tô Yên chưa chết, chân của Chu Kiệt thì bị chặt đứt rồi, chú Chu của con đang nổi giận kia kìa.”

“Chu Kiệt bị chặt đứt chân?” Sắc mặt Tô Vân tỏ vẻ vui mừng: “Đúng là đáng đời. Anh ta là con trai chú Chu thương nhất, bây giờ bị chặt đứt chân, vậy chú Chu sẽ thương con hơn một chút, nói không chừng cuối cùng sẽ cho con gia tài của nhà họ Chu, để con nhận lại tổ tiên.”

“Tiểu Vân.” Tần Phương Linh mau chóng bịt miệng Tô Vân lại, cảnh giác nhìn ra ngoài cửa, đóng cửa lại: “Cẩn thận phòng bên cạnh có người nghe thấy.”

“Mẹ, mẹ sợ gì chứ.” Tô Vân nói: “Mẹ, nhà họ Tô sắp phá sản rồi, mẹ phải tìm đường lui của bản thân, cô chủ của nhà họ Tô làm sao vinh dự bằng cô chủ của nhà họ Chu, trước kia chú Chu đã đồng ý với con sẽ để con nhận lại tổ tiên.”

“Tiểu Vân, chuyện này không dễ dàng vậy đâu.” Tần Phương Linh sáng suốt hơn Tô Vân. Bà ta làm người tình của Chu Hoàng Long nhiều năm như vậy, vẫn luôn lén lút, đến Tô Vân cũng không thể nhận lại tổ tiên, chỉ có thể mang họ Tô.

Chỉ đáng tiếc, năm đó bà ta không sinh ra con trai, mà là con gái.

“Chú Chu thương con như vậy, con lại chảy dòng máy của nhà họ Chu, nhận lại tổ tiên cũng là chuyện sớm muộn.”

Tần Phương Linh thấy Tô Vân mong chờ như vậy, bà ta cũng không nhẫn tâm nói lại nguyên văn lời của Chu Hoàng Long.

“Mẹ, đúng rồi, con nhỏ Tô Yên đó sao rồi?”

“Không biết, người mà chú Chu của con phái đi đều không có ai quay về.” Tần Phương Linh nhớ ra một việc, hỏi: “Tiểu Vân, trước kia con nói Tô Yên có bạn trai, còn tặng cho nó một vòng tay Trái Tim Nữ Thần trị giá tám trăm vạn, người bạn trai đó có lai lịch gì, con có biết không?”

Tô Vân khinh thường nói: “Đó chỉ là một tên nghèo kiết xác, trên người toàn mặc hàng vỉa hè, lái chiếc xe mười mấy vạn, làm gì tặng nổi vòng tay đắt như thế. Tám mươi phần trăm là Tô Yên nói dối, vòng tay đó chắc chắn là giả, chắc là Andy nhìn nhầm thôi.”

Tô Vân hoàn toàn không tin vòng tay đó là thật, cho dù là thật, vậy thì chắc chắn cũng là do Tô Yên bán thân cho tên nhà giàu mới nổi nào để mua.

Tô Yên tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau. Sau khi hết sốt, cả người cô không có chút sức lực.

Khi mở mắt ra, cô nhìn thấy lá cây ngoài cửa sổ, ánh sáng mặt trời nhảy nhót lên lá cây, có ảo giác là đã rất nhiều năm rồi.

Cổ họng vô cùng khó chịu, Tô Yên ho khan vài tiếng, lúc này cô mới ý thức được mình vẫn còn sống, không bị chết chìm.

Trong đầu Tô Yên nhớ lại những chuyện tối qua, sau khi rơi xuống nước, hình như cô nghe thấy giọng của Lục Cận Phong.

Chẳng lẽ là anh đã cứu cô?

Tiếng động trong phòng đã kinh động đến người bên ngoài, Lục Cận Phong đẩy cửa vào, thấy Tô Yên tỉnh rồi, trong lòng anh vô cùng vui mừng.

“Yên Yên, em tỉnh rồi à?” Lục Cận Phong đỡ cô ngồi dậy, quan tâm nói: “Có chỗ nào không thoải mái không?”

Tô Yên nhìn Lục Cận Phong, vành mắt đột nhiên đỏ lên, trong lòng rung động, cô nhào vào ngực anh.

Tối qua suýt nữa cô đã chết rồi.

Bây giờ nghĩ lại, cô vẫn thấy vô cùng sợ hãi.

Lục Cận Phong ôm Tô Yên vào lòng, dịu giọng nói: “Có anh ở đây, không cần sợ.”

Anh cảm nhận được Tô Yên ở trong ngực anh đang run rẩy, tối qua nhất định là cô đã rất sợ hãi.

Khoảnh khắc này, đáy lòng Lục Cận Phong có một suy nghĩ mãnh liệt trước giờ chưa từng có, đó là anh muốn bảo vệ cô gái trong lòng, cả đời này.

Tô Yên nắm chặt quần áo của Lục Cận Phong, hít hít mũi. Sau khi cảm xúc từ từ dịu đi, cô mới rời khỏi ngực anh.

Những năm này, dù cho xảy ra chuyện gì cũng đều là cô một mình gánh vác, đây là lần đầu tiên có người nói với cô rằng, không cần sợ.

“Sao anh tìm được em?”

Lục Cận Phong đã nghĩ ra lý do từ trước: “Anh gọi điện thoại cho em, điện thoại em tắt máy, anh có cảm giác em xảy ra chuyện, nên lập tức báo cảnh sát, là cảnh sát tìm thấy em, nhưng bọn cướp bắt cóc em thì đã chạy mất rồi.”

Lục Cận Phong nói với Tô Yên một cách tự nhiên, từ bây giờ, hai tên cướp đó sẽ biến mất khỏi Đế Đô này.

Tô Yên không dám tưởng tượng, nếu Lục Cận Phong không đi tìm cô, vậy có phải cô đã chết rồi không?

Sống sót sau tai nạn.

Tô Yên không nghĩ kỹ lời Lục Cận Phong nói là thật hay giả.

Cô cảm nhận được sự ấm áp chưa từng có ở anh.

Sau khi cô rơi xuống nước, hình như có người cũng nhảy xuống theo, hôn lên môi cô.

“Lục Cận Phong, anh đối xử với em tốt như vậy, lỡ sau này em không rời xa anh được thì phải làm sao đây.”

Trải qua chuyện của Sở Hướng Nam, Tô Yên không dám trao hết tim mình nữa.

Nhưng Lục Cận Phong đối xử với cô quá tốt.

Cô giống như đứa nhỏ chưa từng ăn qua kẹo, được thử chút vị ngọt thì không cai được nữa.

“Bé ngốc, nghĩ cái gì đấy.” Lục Cận Phong gõ lên mũi Tô Yên một cái, trong mắt tràn đầy sự yêu chiều: “Em đã là người phụ nữ của anh, trừ khi Lục Cận Phong anh chết đi, nếu không thì cả đời này em cũng đừng hòng rời khỏi anh.”

Nghe thấy chữ “chết”, Tô Yên vô thức che miệng anh lại: “Không được nói lung tung.”

Lục Cận Phong cười nắm lấy tay cô, để bên môi, hôn nhẹ một cái.

Lòng bàn tay truyền đến cảm giác ngứa ngáy, hai má Tô Yên đỏ lên.

Lúc này, y tá mang thuốc vào: “Cô Tô, đến giờ uống thuốc rồi.”

Tô Yên đỏ mặt rút tay về, trừng Lục Cận Phong một cái.

Nụ cười trên mặt Lục Cận Phong càng rộng hơn.

Y tá để thuốc lại, dặn dò vài câu rồi đi ra.

Tô Yên sợ nhất là uống thuốc, nhìn thấy thuốc thì sợ: “Có thể không uống không? Đắng lắm.

“Không được.” Lục Cận Phong rót ly nước cho cô: “Thuốc đắng dã tật.”

Tô Yên nhíu mày, cầm lấy thuốc, hạ quyết tâm rồi bỏ vào miệng, mau chóng uống nước, trong miệng vẫn toàn mùi đắng.

Không đợi mùi đắng trong miệng cô tan đi thì đã nghe thấy Lục Cận Phong nói: “Mở miệng.”

Tô Yên vô thức mở miệng, còn chưa kịp phản ứng, Lục Cận Phong đã ngậm kẹo trong miệng rồi hôn lên môi cô.

Bình luận

Truyện đang đọc