LÊN NHẦM XE HOA CƯỚI CHỒNG NHƯ Ý

Thật ra nghe từ trong lời nói của Tô Đình Nghiêm, Tô Yên đã biết được đáp án rồi, nhưng mà cô vẫn muốn hỏi.

Bởi cô không dám tin được cha ruột của cô cũng muốn đẩy cô vào biển lửa.

Lời chất vấn của Tô Yên khiến Tô Đình Nghiêm nhất thời nhịn không được, ánh mắt ông ta lảng sang chỗ khác, cảm thấy chột dạ không dám đối diện với ánh mắt của Tô Yên.

Mấy năm nay, đứa con gái lớn này của ông ta càng ngày càng khiến ông ta thêm kiêng kỵ.

Đặc biệt là đôi mắt đó, cứ hễ mỗi lần nhìn vào, ông ta lại như nhìn thấy mẹ của Tô Yên. Chuyện này khiến trong lòng ông ta cảm thấy rất khó chịu, rất muốn né tránh.

“Con đang nói với giọng điệu gì thế hả, cha là cha ruột của con, hay là tội phạm? Con lại dùng cái giọng điệu đó mà nói chuyện với cha đó à.”

Tô Yên châm biếm: “Cha, ông còn biết ông là cha ruột của tôi, vậy tại sao ông lại muốn đẩy tôi vào biển lửa? Để mặc cho Tần Phương Linh bỏ thuốc tôi, đẩy tôi gả cho nhà họ Lục.”

Nếu không có sự đồng ý ngầm của Tô Đình Nghiêm, Tần Phương Linh cũng sẽ không làm được những chuyện như thế.

Dù sao thì ván cũng đã đóng thuyền rồi, Tần Phương Linh cũng không giả vờ nữa: “Nhà họ Lục chỉ nói là cưới con gái nhà họ Tô, cũng không nói rõ là người nào. Hơn nữa ở Đế Đô này, gia tộc nhà họ Lục chỉ cần giẫm chân một cái cũng có thể khiến cả Đế Đô run lên. Gả con vào gia đình đó, con nên phải cảm ơn chúng ta mới đúng.”

“Nhà họ Lục tốt như vậy, thế sao không gả Tô Vân đi đi?” Giọng điệu của Tô Yên lạnh thêm mấy phần. Trước đó cô đã tới nhà họ Sở rồi.

Người nhà họ Sở nói với cô, Sở Hướng Nam và Tô Vân đã ra ngoài hưởng tuần trăng mật.

Vào giây phút đó, Tô Yên có cảm giác như đất trời đều sụp đổ.

Sở Hướng Nam ruồng bỏ cô rồi.

Sở Hướng Nam đã phát hiện cô dâu không đúng, vì sao lại không tới tìm cô?

“Đủ rồi.” Tô Đình Nghiêm lạnh giọng nói: “Sức khỏe của Tiểu Vân không tốt, nếu như để nó gả vào nhà họ Lục thì làm sao chịu được khốn đốn đó. Con là chị gái, thay Tiểu Vân gả vào đó thì đã làm sao đâu.”

Tô Yên nghe thế, nhìn chằm chằm vào Tô Đình Nghiêm, trong lòng cảm thấy chua xót. Mấy năm nay, cô không phải không biết Tô Đình Nghiêm thiên vị, thật không ngờ ông ta lại có thể thiên vị đến mức như thế này.

“Cha, mẹ của tôi đã qua đời nhiều năm như thế, có lẽ ông cũng đã quên mất mình còn có đứa con gái là tôi rồi. Ngay cả chuyện tôi sống ở nhà họ Tô này như thế nào, đã tốt nghiệp ra sao ông đều không biết. Ông cũng không biết Tần Phương Linh đã đối xử với tôi như thế nào…”

Tô Đình Nghiêm cả giận nói: “Đây là mẹ của mày, đừng có mở miệng ra là gọi thẳng tên Tần Phương Linh, còn ra thể thống gì?”

“Mẹ của tôi đã chết từ lâu rồi.”

Tô Yên vừa ấm ức vừa đau lòng. Từ sau khi mẹ con Tần Phương Linh vào nhà họ Tô, cô chưa từng ra đến bàn cơm mà ngồi ăn cơm, mỗi ngày đều là kiểu bữa đói bữa no, ăn toàn là cơm thừa cá cặn.

Sau khi vào cấp ba, tất cả học phí đều do cô tự làm thêm mà xoay sở.

Cô là cô cả nhà họ Tô, nhưng sống chẳng bằng con chó.

Tô Vân lại được hưởng thụ cuộc sống sung túc của cô chủ giàu sang, trên người toàn đồ hiệu, nơi ra vào các quán club. Bản thân Tô Yên lại mặc toàn là quần áo vỉa hè, phải chen chúc đi tàu điện ngầm để tới chỗ làm việc.

Khắp cả Đế Đô này có người nào biết nhà họ Tô còn có đứa con gái lớn tên là Tô Yên đâu, tất cả bọn họ chỉ biết nhà họ Tô có đứa con gái tên là Tô Vân mà thôi.

Cô vốn tưởng rằng mình có thể gả cho người mà mình yêu, từ đây sẽ rời khỏi nhà họ Tô. Không ngờ lại bị mẹ con Tần Phương Linh bày mưu hãm hại.

Tần Phương Linh cười giảng hòa, thực chất là đổ thêm dầu vào lửa: “Đình Nghiêm, ông cũng đừng có so đo với Tiểu Yên. Dù sao thì tôi cũng không phải là mẹ ruột của nó, cũng không phải từ lúc bắt đầu con nó đã gọi cả họ tên tôi như thế rồi sao. Tôi chịu chút thiệt thòi này có đáng gì đâu, đừng để cho cha con hai người vì thế mà gây gổ.”

“Nhìn đi, dì Tần của con tới giờ vẫn luôn nghĩ cho mày đó.” Tô Đình Nghiêm càng thêm thất vọng về Tô Yên, lại nói: “Nhà họ Lục tới từ hôn rồi, mày cũng không cần gả đi nữa, việc này cứ giải quyết như thế. Mày nhanh về thay quần áo, đừng làm mất mặt thêm nữa, công ty còn có việc, cha đi trước đây.”

Tô Đình Nghiêm nói xong câu này lại lập tức rời đi, không hề nhìn Tô Yên thêm một cái.

Sắc mặt của Tô Yên càng lúc càng lạnh. Mười mấy năm rồi, Tô Đình Nghiêm đã sớm không còn quan tâm gì tới đứa con gái này nữa, cô còn ở đây nói mấy lời đó để làm gì chứ?

Tô Đình Nghiêm vừa đi, Tần Phương Linh lại lộ ra vẻ mặt chanh chua nói: “Con quỷ khốn kiếp nhà mày, không ngờ mày còn dám tự ý đào hôn. Nhìn cơ thể đầy tì vết này của mày, coi bộ hôm qua nhất định đã rất sung sướng nhỉ, người đàn ông kia là ai vậy? Món quà to lớn mà dì tặng, mày cảm thấy sao hả? Có hài lòng không?”

Ánh mắt của Tô Yên sắc bén như dao: “Tần Phương Linh, bà thật là hèn hạ, không sợ gặp quả báo sao?”

Tần Phương Linh đắc ý cười vang: “Con gái của tao đã đường hoàng ngồi vào vị trí bà Sở rồi, còn mày? Chẳng qua chỉ là một chiếc giày rách bị người ta chơi hết lần này tới lần khác. Tô Yên, mấy năm trước mày cũng đã ăn nằm với người khác, đến cả có bầu rồi sinh con, chuyện này e là Sở Hướng Nam vẫn chưa biết đâu nhỉ. Mày nghĩ rằng làm một cuộc trị liệu chỉnh lại màng trinh thì có thể giấu được nhà họ Sở hay sao?”

Bị đâm trúng vào bí mật thầm kín nhất, sắc mặt của Tô Yên trở nên rất khó coi.

“Năm đó là mẹ con các người gài bẫy tôi.”

Không sai, quả thật năm năm trước Tô Yên có sinh một đứa bé, chỉ là đứa bé đó vừa sinh ra đã chết, mà cho tới bây giờ cô cũng không biết người đàn ông kia là ai nữa.

Chuyện này, cô không có can đảm nói cho Sở Hướng Nam biết. Đó là cơn ác mộng của cô, Tô Yên thật chỉ muốn thoát khỏi cơn ác mộng đó.

Tần Phương Linh cười lạnh: “Đúng thì đã sao nào? Cho dù mày có nói ra đi nữa, cha mày cũng sẽ không tin. Tô Yên, tất cả mọi thứ của nhà họ Tô này đều là của con gái tao, cha mày đã ruồng bỏ mày từ lâu rồi.”

“Đúng rồi, nói cho mày biết chuyện này luôn. Đứa bé mà năm đó mày sinh ra vẫn chưa chết, nó là một thằng nhóc rất kháu khỉnh.”

“Cái gì? Con của tôi ở đâu?” Tô Yên khiếp sợ, nhớ tới đứa bé mình mang nặng suốt mười tháng trời kia, tim cô lại co thắt từng đợt mạnh mẽ.

“Mày muốn biết?” Tần Phương Linh cười lạnh: “Quỳ xuống năn nỉ đi, tao sẽ nói cho mày biết.”

“Tần Phương Linh!” Tô Yên nghiến răng nghiến lời, dường như mỗi một chữ là được rít qua kẽ răng mà nói tới: “Một ngày nào đó, nợ cũ nợ mới tôi sẽ tính sổ một lượt với bà.”

Trước tiên không nói tới chuyện đứa bé có phải thật sự còn sống hay không, cho dù còn sống thì dù cô có dập đầu tới chết, Tần Phương Linh cũng sẽ không nói cho cô biết.



Trong quán bar Thủy Nguyệt.

Tô Yên nhận lấy từng ly rượu một, cô cũng không biết mình đã uống bao nhiêu ly rồi. Đầu óc hiện tại đang quay cuồng, say đến độ nhũn hết cả người.

Cô vừa nghĩ tới hạnh phúc của mình bị mẹ con Tần Phương Linh phá hủy, nghĩ tới Sở Hướng Nam ruồng bỏ mình đã thấy lồng ngực vô cùng khó chịu.

“Tô Yên, đừng uống nữa.” An Hinh đoạt lấy ly rượu từ trong tay của Tô Yên, nhìn dáng vẻ khó chịu của người kia cũng khiến trong lòng cô ấy cảm thấy khó chịu, bức xúc nói: “Tráo dâu, chuyện thế này mà bọn họ cũng làm được, quả thật là không phải người mà. May mà cậu bỏ trốn, không gả tới nhà họ Lục, nếu không thì cả đời đều bị hủy hoại rồi.”

An Hinh chuyển đề tài: “Thực ra nếu như cậu cả nhà họ Lục không phải là một tên quỷ chết yểu, vậy cái danh hiệu mợ cả nhà họ Lục không phải sẽ treo lên để dằn mặt nhà họ Sở hay sao? Trước mặt nhà họ Lục, mợ cả nhà họ Sở thì có là cái thá gì.”

Cậu cả nhà họ Lục sống ẩn dật, rất ít người nhìn thấy người thật ở ngoài đời, tin đồn về cậu cả đó đều được rêu rao khắp cùng làng cuối phố.

“Hinh Hinh, trong lòng mình thấy khó chịu lắm. Mình vốn chẳng là cái thá gì cả. Ông ta ngầm chấp nhận hành động đó của mẹ con Tần Phương Linh, đẩy mình vào biển lửa.”

Bị chính người thân vứt bỏ gài bẫy, làm sao Tô Yên lại có thể không cảm thấy khó chịu cho được?

Hiện tại chuyện càng khiến cô khó chịu hơn chính là, cô cũng không còn quan hệ gì với Sở Hướng Nam nữa.

“Hướng Nam, anh ấy cũng không cần mình nữa. Hinh Hinh, mình không còn gì nữa rồi.” Tô Yên đau lòng khóc nức nở.

“Cậu còn có mình mà, Tô Yên, đừng khóc nữa.” An Hinh vừa đau lòng vừa uất giận nói: “Trên đời này không chỉ có mỗi Sở Hướng Nam, mình tìm cho cậu một người tốt hơn. Mình nghe nói trong quán rượu này có mấy anh chàng biết phục vụ người khác, chi bằng để mình gọi cho cậu vài người nhé?”

Biết phục vụ người khác?

Trong đầu Tô Yên bỗng hiện lên khuôn mặt của người đàn ông tối qua, cô nhớ tới đêm hôm qua cuồng nhiệt, khuôn mặt lại nóng thêm lần nữa.

Sao cô lại có thể nhớ tới người đàn ông kia chứ.

“Bây giờ mình sẽ gọi người cho cậu, đàn ông thôi mà, có gì mà to tát đâu chứ.” Nói xong, An Hinh lập tức rời đi.

Tô Yên đã uống say rồi, chồm người về trước bàn cười khúc khích, duỗi tay lấy ly rượu. Bỗng, ánh mắt cô thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Cô lập tức tỉnh rượu ba phần, lảo đảo đuổi theo.

Bình luận

Truyện đang đọc