LÊN NHẦM XE HOA CƯỚI CHỒNG NHƯ Ý

Lục Cận Phong cũng hiểu được Lục Minh Khánh, vừa nghe được từ miệng anh ta có cái gì không đúng, lập tức cảnh cáo. 

“Tiểu Khánh, cậu vẫn là đứa em trai tôi yêu thương nhất.” 

Trong nhà họ Lục, Lục Cận Phong cũng tin tưởng Lục Minh Khánh nhất, nếu không cũng không để Lục Minh Khánh tiếp quản tập đoàn Trịnh thị, cũng không để Lục Minh Khánh biết chuyện anh bị què bị hủy dung là giả. 

Ánh mắt Lục Minh Khánh mờ mịt: “Anh, em đều hiểu mà.” 

Anh ta có thể lui khỏi tranh đấu quyền lợi trong nhà họ Lục, đến giới giải trí tự do vài năm cũng đều là nhờ Lục Cận Phong cho. 

Lục Cận Phong vỗ vai Lục Minh Khánh: Lên đi.” 

Lục Minh Khánh lên tầng, vừa vào đã thấy bóng dáng Tô Yên bận rộn. 

Tô Yên đang tra cứu tài liệu, cô biết năm thứ tiếng nhưng đôi khi vẫn phải tra qua tài liệu cho chính xác. 

Tô Yên cúi đầu bận bịu, cũng không có nhìn thấy Lục Minh Khánh, đang cầm tài liệu chuẩn bị đi phòng tài vụ kiểm tra thông tin, vừa quay đầu đã đụng phải Lục Minh Khánh. 

Tài liệu trong tay cô rơi lả tả khắp nơi, Tô Yên vừa thấy đó là Lục Minh Khánh, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi ông chủ.” 

Cô thật sự gặp phải vận xúi quẩy mà, sáng ra đắc tội với người ta, chiều đến thì đụng phải người ta. 

Cả mặt Lục Minh Khánh trầm ngâm, cũng không nói gì. 

Trong lòng Tô Yên nghĩ, xong rồi, cô chắc chắn bị đuổi rồi. 

Đồng nghiệp Trang Ái Hồng vội chạy qua: “Tô Yên, cô làm ăn kiểu gì vậy, hấp ta hấp tấp, còn không nhặt tài liệu lên, tổng giám đốc Lục, tổng giám đốc Lục không sao chứ?” 

Lục Minh Khánh lấy lại tinh thần, không nóng không lạnh nói: “Trụ sở chính sẽ chọn ra hai người của công ty này để học tại trụ sở chính, những ai quan tâm có thể đăng ký.” 

Khi nghe được chuyện này, các nhân viên của công ty đều rất phấn khích. 

Trụ sở chính của tập đoàn Lục thị, đây là nơi biết bao nhiêu người muốn chui đầu vào. 

Tô Yên nghe được tin này, mắt cũng sáng cả lên. 

Sau khi tốt nghiệp, ban đầu cô ấy nộp sơ yếu lý lịch cho tập đoàn Lục thị, nhưng bị gạt xuống, hiện tại cô có cơ hội vào đó, tiến đến một nền tảng lớn hơn, Tô Yên đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này. 

Đến trụ sở chính của tập đoàn Lục thị học tập chỉ có hai chỗ nhưng cả công ty có đến hàng trăm người. 

Cạnh tranh vô cùng khốc liệt. 

Lục Gia Hành cũng không nói tiêu chuẩn đánh giá là gì, ngoài giờ làm việc, mọi người đều đoán xem ai là người có khả năng đến trụ sở chính. 

Tô Yên thấy khát nên đi tới phòng trà nước rót nước, nhưng bị Trang Ái Hồng ngăn lại: “Tô Yên, danh sách đến trụ sở chính học tập chỉ có hai người, cô là đối thủ cạnh tranh lớn nhất, tôi mong cô có thể rút lui, điều kiện mặc cho cô ra, một trăm ngàn, đủ không?” 

Trên đời còn có chuyện tốt đến vậy sao? 

Tô Yên giật mình, cười nhẹ: “Xin lỗi, tôi cũng muốn vào tổng công ty, tôi không thể đồng ý yêu cầu của cô.” 

“Tô Yên.” Trang Ái Hồng trừng mắt nhìn Tô Yên: “Đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, một trăm nghìn bằng với tiền lương một năm của cô, cô không được một trăm nghìn, năm sau cô vẫn có cơ hội, sao lại muốn tranh với tôi chứ.” 

Thật kỳ lạ. 

Vốn là quan hệ cạnh tranh, dựa vào đâu mà cô không cạnh tranh? 

Tô Yên cảm thấy Trang Ái Hồng thật sự là cố tình gây sự: “Có tới hai người được chọn, tại sao cô lại lo không thể đi được? Dựa vào đâu mà cô bảo tôi lui thì tôi phải lui?” 

“Nào có phải hai xuất, cô thật không biết hay giả vờ vậy, nói là hai xuất nhưng thật ra chỉ có một người được chọn thôi, người kia đã được điều động nội bộ rồi.” 

“Quyết định nội bộ?” Tô Yên hơi kinh ngạc: “Sao lại vậy?” 

Hơn nữa Lục Minh Khánh chỉ mới nói ra, sao đã được quyết định nội bộ rồi, đã vậy còn bị Trang Ái Hồng biết được? 

“Không giấu gì cô, vừa rồi tôi nghe lén được.” Trang Ái Hồng nói: “Tôi nghe được tổng giám đốc Lục gọi điện thoại, đã quyết định nội bộ một suất, cho nên Tô Yên, cô nhất định phải lui.” 

Thái độ nhờ người ta giúp vẫn đáng ghét như vậy. 

Cô không quen tật xấu này. 

“Thứ cho tôi không thể đồng ý.” Tô Yên nói tiếp một câu: “Muốn vào trụ sở chính cần dựa vào toàn bộ bản lĩnh thực sự.” 

Tô Yên rời khỏi phòng trà nước, Trang Ái Hồng nhìn chằm chằm bóng lưng Tô Yên rời đi, trong mắt xẹt qua một tia hung ác. 

Tô Yên, đây là cô ép tôi. 

Trở lại văn phòng, Tô Yên lại bận tối tăm mặt mày, cũng gác chuyện của Trang Ái Hồng ra sau đầu. 

Đến giờ tan sở, Tô Yên hoàn thành công việc, thu dọn rời đi. 

Xe của Lục Minh Khánh lái ra khỏi bãi đậu xe ngầm, từ xa nhìn thấy Tô Yên đang đứng đợi xe buýt ở ngã tư, anh ta muốn lái xe đến đó, nhưng lại anh quay sau khi nghĩ đến lời cảnh báo của Lục Cận Phong. 

Tô Yên đợi Lục Cận Phong ở bên đường, gửi tin nhắn, khoảng mười phút nữa Lục Cận Phong sẽ đến. 

Tô Yên đang nhìn xuống thông tin, chợt nghe thấy tiếng còi xe, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Lý Mộc Sinh đang ngồi trong xe. 

Lý Mộc Sinh cười vẫy tay về phía Tô Yên: “Tô Yên.”

Bình luận

Truyện đang đọc