LÊN NHẦM XE HOA CƯỚI CHỒNG NHƯ Ý



Tô Yên nhìn con dao nhíp, khóe miệng lại khẽ nhếch: "Cậu cả Chu, tôi không thể không nói, cậu quả thật là lớn gan lắm, nhưng mà lại không có não."
"Ý cô là gì?" Sắc mặt của Chu Triết trầm xuống.

"Vừa nãy tôi thật sự không có ý uy hiếp cậu, mà là đang nghĩ thay cho cậu cả Chu là cậu mà thôi." Tô Yên cố dằn lại cơn sợ hãi trong lòng, bình tĩnh mà phân tích: "Cậu thử tưởng tượng đi, kẻ gọi điện thoại cho cậu chính là muốn lợi dụng cậu để trả thù tôi, bây giờ xã hội đều được pháp luật kiểm soát cả rồi.

Lỡ như tôi có bị gì, cậu nhất định sẽ không trốn được."
"Tôi chẳng qua chỉ là đòi lại công bằng cho mình mà thôi.

Tôi bị mất một chân, cô trả lại một chân, công bằng rồi còn gì."
"Đây mà gọi là công bằng sao." Tô Yên lập tức bùng nổ, liếc Chu Kiệt một cái lại mắng: "Cậu đúng là dại dột lại còn ngu như heo, đây rõ ràng là bất công đối với cậu mà."
"Cô dám mắng tôi hả?"
"Bớt giận đi, chỉ là từ ngữ có hơi nặng nề một chút thôi, chứ không phải là có ý mắng cậu." Tô Yên cười cười, nói tiếp: "Cậu cả Chu, tôi thật sự là suy nghĩ thay cho cậu, chứ không phải sợ chết đâu.

Cậu nghĩ thử xem nha, tới lúc cậu bị cảnh sát bắt được, đám người đứng ở phía sau đó sẽ rất đỗi vui mừng."
Chu Kiệt tức giận hừ một tiếng: "Tôi không quan tâm."
"Vậy quyền thừa kế của nhà họ Chu, cậu cũng không quan tâm?" Tô Yên lạnh lùng cong khóe môi lên nói: "Bây giờ cậu bị gãy một chân, vốn đã yếu thế hơn trong việc cạnh tranh ở nhà họ Chu rồi.

Nếu như cậu lại bị người khác tóm được điểm yếu, bị cha cậu hoàn toàn từ mặt, vậy cậu thật sự đúng là một kẻ ngu xuẩn."
Lời nói của Tô Yên khiến Chu Kiệt rơi vào trầm tư, có chút phản ứng rồi.

Tô Yên mừng thầm trong lòng, xem ra lần này, cô cược đúng rồi.

“Cậu cả Chu, chuyện của cha cậu và Tần Phương Linh đều bị cả thành phố biết rồi, thiết nghĩ chắc cũng không cần tôi nói nữa.


Tôi có liên quan tới Tần Phương Linh, cha cậu lại vì muốn chiều lòng người đẹp nên tìm người muốn giết tôi, lúc này mới làm liên lụy cậu.

Từ đó suy ra, người hại cậu gãy chân chính là Tần Phương Linh, không liên quan gì tới tôi nha.”
“Tần Phương Linh.” Chu Kiệt nghiến răng nghiến lợi: “Thứ đàn bà đê tiện đó còn mơ tưởng có thể tiến vào nhà họ Chu của tôi, nằm mơ.”
"Cậu cả Chu, cậu coi đi, thật tình là chỉ có tôi mới thật lòng suy nghĩ cho cậu thôi.

Xưa nay tôi với cậu không thù không oán, hơn nữa chúng ta còn có chung kẻ thù, hẳn phải nên trở thành bạn bè mới đúng."
Tô Yên ân cần dụ dỗ: "Cậu cả Chu, tôi phân tích cho cậu nghe nha.

Nếu như hôm nay tôi xảy ra chuyện gì, cậu nhất định sẽ không trốn được, sau đó mấy anh chị em kia của cậu ai cũng đều vui mừng.

Tôi cảm thấy cô gái đã gọi điện cho cậu đó, nói không chừng không có đơn giản như vậy đâu."
"Ý của cô là, cô gái kia là do mấy người anh em của tôi tìm tới?" Chu Kiệt ngẫm nghĩ một lúc, không nhịn được cơn tức giận: "Thật là một lũ ác độc, bọn họ hãm hại tôi để tôi bị cha từ mặt, như vậy thì họ có thể độc chiếm được tài sản."
"Đúng rồi đó, cậu cả Chu, cậu cuối cùng cũng thông suốt được rồi đó.

Nói không chừng cậu vừa ra tay xong thì bọn họ cũng sẽ gọi cảnh sát tới."
Tô Yên làm gì biết chuyện anh em nhà họ Chu tranh đấu với nhau chứ, nhưng mà dù sao thì mấy chuyện này cũng không thể tránh được ở một gia tộc lớn mà.

Cô chỉ là cần mạng của mình thôi, cho nên cũng chỉ có thể chuyển dời sự thù hận của Chu Kiệt sang hướng khác.

Chu Kiệt vỗ một phát lên xe lăn, nói: "Tôi tuyệt đối sẽ không để bọn họ thực hiện được âm mưu đâu, tôi mới là đứa con trai được cha yêu thương nhất, tài sản của nhà họ Chu đều phải là của tôi."
"Đúng vậy, cho nên cậu không thể gây thương tổn cho tôi được." Tô Yên nhân cơ hội mà nói: "Cậu cả Chu, tôi biết sau khi chân bị gãy, nhất định cậu đã chịu rất nhiều khổ sở và uất ức, lẽ nào cậu lại cam tâm tình nguyện bị lợi dụng vậy sao? Nói không chừng ở sau lưng cậu, bọn họ còn đang cười cợt nói cậu ngu ngốc nữa kia."
"Muốn lợi dụng tôi? Thật sự coi tôi là kẻ ngu ngốc? Từ sau khi gãy chân, cha tôi đã không còn yêu thương tôi như trước nữa.


Anh chị em nhìn thì như thể ai cũng đều đang quan tâm tôi, nhưng thật ra sau lưng bọn họ vui sướng nhường nào, đừng nghĩ là tôi không biết." Chu Kiệt càng lúc càng tức giận, hừ lạnh nói: "Tôi bị tàn phế chân, chứ đâu bị tàn phế não."
Tô Yên: "..."
Cô cảm thấy não của Chu Kiệt thật sự cũng không có sài được.

Nhưng mà ngoài miệng dĩ nhiên sẽ không nói mấy lời như thế.

"Cậu cả Chu, nói không chừng tôi có thể giúp cậu giành lại sự yêu thương của cha cậu thêm lần nữa."
Chu Kiệt nghi hoặc hỏi: "Cô giúp tôi bằng cách nào?"
"Chuyện mà cha cậu hiện tại đang đau đầu nhất là gì?"
Chu Kiệt lắc đầu: "Không biết."
"Đần độn." Tô Yên lườm anh ta một cái.

Chu Kiệt tức giận: "Cô lại mắng tôi."
"Tôi đây là đang dạy cho cậu đó, nếu như cậu không thích nghe thì bỏ đi.

Cậu cứ ở đó mà chờ cha cậu từ mặt cậu luôn, sau đó mỗi tháng cầm chút phí sinh hoạt mà ăn no chờ chết."
Chu Kiệt trầm ngâm một lúc lại nói: "Vậy cô nói xem tôi nên làm như nào đây?"
"Cậu cũng không thể để tôi trong tình trạng như này mà nói cậu nghe được chứ." Tô Yên hất mắt về phía dây thừng đang trói chặt tay chân của mình, nói: "Buộc chặt như vậy khiến tâm trạng tôi rất bí bách, mà tâm trạng bí bách rồi thì sẽ không nghĩ ra được ý tưởng hay."
Chu Kiệt suy ngẫm một lúc, phất tay nói với vệ sĩ: "Cởi dây thừng ra."
Tô Yên nghe xong lại thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, cô thoáng cử động chân tay.

Cũng không biết là do trận tai nạn xe đó hay là bị dây thừng trói quá lâu, Tô Yên cảm thấy cả người đều đang đau nhức, nhưng mà vẫn còn có thể chịu đựng được.


"Chân có hơi tê, ở đây lại hơi lạnh, tôi cũng có hơi đói bụng..."
"Đủ rồi." Chu Kiệt híp mắt lại nói: "Đừng có được voi mà đòi tiên."
"Vậy cậu cứ trói tôi lại đi, dù sao thì tôi cũng chỉ có mỗi cái mạng cùi này thôi.

Có cậu cả Chu chịu tội thay, cũng đáng." Tô Yên ngồi bệt xuống đất.

Chu Kiệt bất đắc dĩ, lại vẫy tay nói với vệ sĩ: "Mang một cái ghế tới đây, lấy thêm cái chăn cùng một chút thức ăn."
"Vâng." Vệ sĩ nhanh chóng ra ngoài lấy đồ.

Chu Kiệt nhìn Tô Yên đang ngồi sõng soài trên đất không có chút hình tượng nào, lại cau mày nói: "Cô dù gì cũng là con gái, ý tứ lại một chút đi."
"Tôi cũng không phải kiểu tiểu thư đài cát, dịu dàng hay nhã nhặn gì cả, cần gì phải giữ ý tứ? Giữ rồi thì thể no bụng không? Hay là có thể giữ mạng được không?"
"Không phải cô là cô chủ của tập đoàn Tô thị giàu có đó sao?"
Tô Yên bĩu môi nói: "Có mẹ kế thì sẽ có bố dượng, tôi có thể sống tới bây giờ đã tốt lắm rồi."
Nghe Tô Yên nói thế, Chu Kiệt cuối cùng cũng có chút mềm lòng mà nói: "Cô hẳn cũng khổ sở lắm rồi."
Quả thật nhìn Tô Yên không hề giống với mấy cô chiêu đài cát đình đám ngoài kia, trước mặt với con dao kia cũng có thể bình tĩnh mà dẫn dụ người này vào tròng.

Nếu đổi lại là người khác, sớm đã sợ đến khóc rống lên rồi.

Chu Kiệt cũng nhận ra, vừa nãy mấy lời mà Tô Yên nói đó chẳng qua chỉ là muốn thoát thân mà thôi.

Nhưng mà anh ta cũng không khỏi khâm phục sự bình tĩnh của người này.

Tô Yên kinh ngạc, hai mắt mở to, cũng không nghĩ Chu Kiệt vẫn là một người mềm mỏng.

Ghế, chăn và đồ ăn đều được mang tới, Tô Yên trùm chăn ngồi trên ghế, cầm lấy đồ ăn vặt mà ăn.

Chu Kiệt sai người đốt một lò than ở giữa, nhiệt độ xung quanh được hâm nóng lên, Tô Yên cũng không còn thấy lạnh nữa.


Cô nhìn thấy ống quần bên trái của Chu Kiệt rỗng tuếch, trong lòng vẫn cảm thấy áy náy.

"Cậu cả Chu, thật sự có lỗi quá." Tô Yên chân thành nói.

Chu Kiệt vuốt một bên chân gãy, ánh mắt âm u mà nói: "Tô Yên, đừng tưởng rằng đôi ba câu nói sẽ khiến tôi tha thứ cho cô.

Nếu như cô lại giở trò, tôi cùng đường sẽ không bỏ qua cho cô."
"Cậu yên tâm đi, tôi là thật lòng giúp đỡ cậu." Tô Yên đưa tay lên tuyên thệ: "Mặc dù tôi không ưa gì cha cậu, nhưng mà con người của tôi ân oán rõ ràng, nói giúp cậu thì nhất định sẽ giúp."
"Hừ." Chu Kiệt duỗi tay sưởi ấm, lại nói: "Cô vừa nói khi nãy chuyện khiến cha tôi đau đầu nhất là gì?"
"Dĩ nhiên chính là mẹ con Tần Phương Linh và Tô Vân rồi." Tô Yên nói: "Chỉ cần cậu giải quyết được chuyện này, cha cậu nhất định sẽ nhìn cậu với cặp mắt khác xưa, thực ra chủ yếu vẫn là sẽ khiến cha cậu thấy được cậu lần nữa có tiến bộ."
Chu Kiệt liếc nhìn Tô Yên, lại rũ mắt xuống im lặng không nói gì.

Chậu than ở giữa bùng lên ánh lửa tí tách, cả hai người đều im lặng, bắt đầu rơi vào trầm tư.

Tô Yên là đang cho Chu Kiệt có thời gian tự mình suy xét.

Đột nhiên, vệ sĩ lại vội vã chạy tới nói: "Cậu chủ Chu, hình như là người của tổ chức Ám Dạ tới rồi."
"Tổ chức Ám Dạ?" Chu Kiệt cả kinh: "Sao bọn họ có thể tới đây được, tôi đâu có đắc tội gì với họ."
Tô Yên cũng rất kinh ngạc nói: "Nghe nói người của Ám Dạ giết người không chớp mắt, lẽ nào có người dùng tiền sai bọn họ tới đây giết chúng ta?"
Từ lúc đầu gặp người của Ám Dạ ở bến tàu, cô đã không còn gặp lại lần nào nữa.

"Nhất định là mấy người anh em kia của tôi làm." Chu Kiệt bất chấp: "Tô Yên, cô quả nhiên nói không sai, bọn họ núp trong bóng tối chờ đợi thời cơ ra tay.

Bây giờ đến cả người của Ám Dạ cũng gọi tới rồi."
"Vậy còn ngơ ra ở đó làm gì nữa, chạy mau đi." Tô Yên nhảy xuống ghế, nói với vệ sĩ: "Mấy người dắt cậu cả Chu đi trước đi, tôi cản ở phía sau."
Chu Kiệt nói: "Không được, tôi làm sao có thể để cho một cô gái chặn lại ở phía sau chứ."
"Cậu thành ra như này rồi cũng là trách nhiệm của tôi, coi như là tôi trả nợ cho cậu, sau này hai người chúng ta coi như không ai nợ ai nữa.".


Bình luận

Truyện đang đọc