LÊN NHẦM XE HOA CƯỚI CHỒNG NHƯ Ý


Sở Hướng Nam thì còn có chuyện gì quan trọng chứ?
Tô Yên tuy rằng rất tò mò, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh: "Nói nghe xem."
"Tổng giám đốc Tô, cũng sắp mười hai giờ trưa rồi, hay là chúng ta đi ăn trưa đi?" Sở Hướng Nam nhìn đồng hồ đeo trên tay, nói: "Anh đã đặt bàn ở nhà hàng Hoa Viên rồi, không biết anh có vinh dự được mời Tổng giám đốc Tô đi ăn trưa không?"
Tô Yên lạnh nhạt liếc nhìn Sở Hướng Nam, cứ cảm thấy trong chuyện này có gì đó mờ ám.
Thái độ hôm nay của Sở Hướng Nam rất tốt, cũng rất khiêm tốn.
Đây không giống như Sở Hướng Nam mà cô từng biết.
Tô Yên đột nhiên nhớ tới lời nhắc nhở lúc trước của Tô Vân, trong lòng cô cũng hiểu rõ ràng được phần nào.
Gần đây thực sự rất buồn chán, và nếu ai đó sẵn lòng tạo niềm vui, cô sẽ chơi với người ấy.
"Được rồi, trước tiên cảm ơn Tổng giám đốc Sở đã chiêu đãi."
Tô Yên cười cười, trông rất "đơn giản".
Sở Hướng Nam thở phào nhẹ nhõm, làm động tác nhẹ nhàng: "Tổng giám đốc Tô, mời đi hướng này."
Tô Yên đứng dậy đi thẳng lưng ra ngoài.
Đôi mắt Sở Hướng Nam miễn cưỡng liếc nhìn bóng lưng Tô Yên mấy lần, cô thật đẹp, thật bùng nổ và thật quyến rũ.
Trái tim không thể kết nối luôn xáo trộn.
Sở Hướng Nam sờ cằm, lập tức làm theo.
Tô Yên gặp Lâm Vy ở thang máy: "Lâm Vy, nói với Hinh Hinh rằng buổi trưa tôi sẽ không đi ăn cùng cô ấy."
Lâm Vy kính cẩn đứng sang một bên ấn vào thang máy cho Tô Yên: "Được rồi, Tổng giám đốc Tô."
Tô Yên và Sở Hướng Nam vào thang máy, trực tiếp đi đến bãi đậu xe.
Sở Hướng Nam muốn kêu Tô Yên lên xe của anh ta, nhưng anh ta còn chưa kịp nói chuyện, Tô Yên đã lên xe của chính mình.
Sở Hướng Nam không nói gì, tự mình lái xe đi.

Hai người đi về phía nhà hàng sân vườn.
Nhà hàng Garden hoạt động rất tốt và gần như đã kín chỗ.
Sau khi đỗ xe, Tô Yên cùng Sở Hướng Nam đi vào, lên lầu ba, khu vườn trên cao rộng lớn có phong cảnh rất đẹp, có rặng cây, nước chảy, cây cỏ và hoa lá, loại môi trường này khiến người ta cảm thấy rất thư thái.
"Tổng giám đốc Tô, ở đây." Sở Hướng Nam dẫn đường.
Tô Yên hỏi: "Phòng vệ sinh ở đâu?
"Ngay phía trước, quẹo trái."
Tô Yên nhìn thấy bảng chỉ đường nhà vệ sinh thì nói: "Anh gọi đồ ăn đi, tôi đi vệ sinh.”
Sở Hướng Nam nhìn Tô Yên đi về phía nhà vệ sinh thay vì cố gắng chuồn đi, liền cảm thấy thoải mái hơn một chút thì ngồi xuống bàn mình gọi.
Sở Hướng Nam rất ân cần gọi tất cả món ăn yêu thích của Tô Yên.
Tục ngữ nói, chỉ cần vung cuốc tốt, không có góc nào không đào được.
Thực ra còn có một câu nói khác, chỉ cần nịnh nọt thật tốt, cũng có thể làm được một vài chuyện.
Hình như Tô Yên tôi vẫn còn tình cảm với anh ta, nếu không cô cũng sẽ không đến ăn tối với anh ta.
Tô Yên đang rửa tay trong nhà vệ sinh, vừa lau tay xong thì chuông điện thoại
vang lên.
Là Lục Cận Phong gọi đến.
Khóe miệng Tô Yên hơi nhếch lên, cô cố ý để vài giây mới bắt máy: "Anh Lục, có chuyện gì vậy? "
Một tiếng “anh Lục” cũng có thể khiến xương cốt của Lục Cận Phong rã rời.
"Gửi cho anh địa chỉ nơi em và Sở Hướng Nam ăn, anh đến ăn một bữa.”
Tô Yên không nhịn được cười: "Ôi, anh chịu xuống núi rồi sao?”
Nếu không xuống núi, chắc chắn sẽ không thể biết được rằng cô và Sở Hướng Nam đi ăn cơm chung với nhau.
"Anh vừa mới đến công ty." Lục Cận Phong rất chán nản nói: "Yên Yên, anh đang nói chuyện với em đó."

Tô Yên biết Lục Cận Phong là một cái bình dấm chua, cho nên trước đó đã cố ý nói Sở Hướng Nam đã ở đây.
Chắc chắn, Lục Cận Phong đã bị lừa khỏi núi chỉ trong một câu.
"Nhà hàng Hoa Viên, vừa mới đến, tự mình tới đây đi, có lẽ còn có chuyện hay để xem đó.”
"Em lại muốn làm chuyện xấu gì sao?"
"Người tốt bụng như em sao có thể làm chuyện xấu gì, nói nhảm.” Tô Yên khịt mũi: "Em cúp máy đây."
Lục Cận Phong đã có được địa chỉ, cũng lái xe tới ngay lập tức.
Tâm trạng của Tô Yên rất tốt, sửa sang tóc với quần áo một chút, sau đó mới đi ra ngoài.
“Tô Yên.”
Đột nhiên một người phụ nữ xông ra, hưng phấn ôm lấy cô: "Thật sự là cậu, rốt cuộc là cậu chăm sóc như thế nào thế, làm sao mà vẫn giống y như trước không hề thay đổi gì cả, làn da mềm mại như nước, thật đúng là khiến cho người khác ước ao.”
Tô Yên sững sờ vài giây, cô mới nhận ra người phụ nữ tóc ngắn trước mặt mình là ai.
"Tôn Oanh Oanh?"
"Xem ra cậu vẫn còn lương tâm, vẫn nhận ra tôi." Tôn Oanh Oanh cười nói: "Từ sau khi tốt nghiệp xong hai chúng ta cũng chưa gặp lại nhau, nhoáng một cái, cũng đã nhiều năm rồi.”
Tôn Oanh Oanh và Tô Yên là bạn cùng lớp đại học, khi còn đi học, mối quan hệ giữa hai người không tệ.
"Chà, đã mấy năm rồi, cậu thay đổi rất nhiều, suýt chút nữa tôi đã không nhận ra."
Tôn Oanh Oanh lạc quan vui vẻ cười nói: "Hẳn là đã thay đổi rất nhiều, nếu không thì mấy chục vạn cũng đã mất trắng, mắt này, mũi, cằm này của tôi đều đã sửa lại hết.”
Tô Yên: “...”
Thật sự dám nói.
Những người khác phẫu thuật thẩm mỹ đều không công khai, họ đều nói rằng đó là tự nhiên, nhưng Tôn Oanh Oanh không hề có chút lo lắng đến điều đó.
Tô Yên hỏi: "Sao cậu lại ở đây?"
"Hôm nay họp lớp đại học, lớp trường gửi thông báo ở trong nhóm lớp, cậu không biết à." Tôn Oanh Oanh nhớ lại: "Hình như cậu không có ở trong nhóm lớp, Tô Yên, đi với tôi, nếu họ nhìn thấy cậu, chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên, cậu chính là hoa khôi của lớp chúng ta.


"
"Tôn Oanh Oanh, tôi...!" Tô Yên muốn nói rằng cô còn có việc phải làm, còn chưa biết phải làm thế nào, thì Tôn Oanh Oanh đã kéo cô vào phòng bao.
"Tô Yên, cậu có bạn trai chưa? Để tôi nói cho cậu biết, mấy bạn nam trong lớp chúng ta đều phát triển không tồi, nói không chừng còn có thể hẹn hò được đó."
Khi Tô Yên còn đi học, không ai biết cô là thiên kim tiểu thư của nhà họ Tô, mà bây giờ cô đã bước vào vòng tròn hào môn, những người ở ngoài vòng tròn như Tôn Oanh Oanh và những người khác có thể không biết một số tin tức.
Tôn Oanh Oanh cũng không biết rằng Tô Yên đã kết hôn.
Cô ta cũng không cho Tô Yên cơ hội nói chuyện, trực tiếp đẩy cửa một căn phòng bao ra, phấn kích cao giọng nói: “Mọi người xem xem ai đến đây, tèn ten, hoa khôi của lớp chúng ta, Tô Yên.”
Trong phòng bao có hai mươi ba mươi người đang ngồi, mọi người đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía Tô Yên.
Một số người ngạc nhiên, trong khi những người khác không khỏi sửng sốt và ngay lập tức nhận ra Tô Yên.
Mọi người đều đã ba mươi tuổi rồi, trên mặt cũng ít nhiều cũng có dấu vết của năm tháng, nhưng Tô Yên giống như là không hề có tuổi, bất kể là dáng người hay làm da khuôn mặt, đều không thể nhìn ra được cô đã gần ba mươi.
Ngay khi xuất hiện, anh đã khiến cả bốn người vô cùng kinh ngạc.
Bất ngờ vừa rồi, làm mọi người xung quanh đều ngạc nhiên.
Sau vài giây bất ngờ ngắn ngủi qua đi, một người đẹp tóc dài cười khinh khỉnh: "Ồ, hóa ra lại là hoa khôi của lớp mình, mọi người tốt nghiệp lâu như vậy rồi, hiếm có khi tụ tập được toàn bộ như thế này, ngay cả hoa khôi của lớp cũng đến.”
Lớp trưởng Tề Tư Hải hoàn hồn lại từ kinh ngạc, nhiệt tình nói: "Tô Yên, mau ngồi đi, phục vụ, thêm một cái ghế.

"
Tô Yên không muốn ngồi xuống, nhưng Tôn Oanh Oanh đã kéo cô, cô cũng không thể rời đi.
Đây là lần đầu tiên Tô Yên tham gia buổi họp lớp, cho dù cô chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng đã từng thấy heo chạy, cái gọi là họp lớp chính là một cuộc gặp gỡ so sánh.
Quả nhiên, ngay khi Tô Yên ngồi xuống, mọi người ngay lập tức bắt đầu khoe khoang họ là giám đốc điều hành công ty lớn nào, bạn học nữ nào cưới ông chủ lớn nào, mua túi hiệu và trang sức gì, ai lại mở công ty giải trí kiếm tiền, giá trị công ty hàng năm hơn trăm vạn.
Khoe một cách vô hình, khoe khoang sự giàu có của bạn một cách có chủ đích.
Tô Yên vẫn luôn không lên tiếng, đột nhiên bị xướng tên.
"Người đẹp Tô, hiện tại cậu đang làm việc ở đâu? Không phải là giống trước đây ở trong tiệm ăn làm công cho người ta, rửa bát đấy chứ.

Nếu như cậu có khó khăn gì thì nói cho mọi người biết, chúng tôi dù sao cũng phải giúp đỡ cho bạn học chứ.”

Mỹ nhân tóc dài lại bắt đầu chế giễu Tô Yên.
Tô Yên đã từng vì vừa học vừa làm, đúng là đã từng làm rửa bát trong nhà hàng.
Tôn Oanh Oanh thấy Tô Yên bị làm khó dễ, nói: "Vương Ái Ái, cậu làm sao mà lại có thái độ thù địch với Tô Yên như vậy? Cậu ghen tị khi Tô Yên đẹp hơn mình hay sao?"
Khi Tô Yên còn học đại học, cô đã từng mâu thuẫn với Vương Ái Ái.
Tôn Oanh Oanh không nói, Tô Yên thật sự không nhận ra vừa rồi Vương Ái Ái liên tục công kích cô.
Tô Yên đánh giá Vương Ái Ái, tất cả các bộ phận trên khuôn mặt này có lẽ đều đã sửa hết, cô thật sự không nhận ra.
Vương Ái Ái bị Tôn Oanh Oanh nói trúng tim đen thì trên mặt không nén được giận: "Tôi đây là đang quan tâm bạn học."
Tô Yên nhẹ giọng nói: "Tôi không đi làm."
Cô cũng không nói dối, cô quả thực không có đi làm.
Chẳng qua là Lục Cận Phong đi vắng, cho nên cô mới tạm thời thay thế quản lý vài ngày.
Vừa nghe Tô Yên nói không đi làm, khinh thường trong mắt Vương Ái Ái lại càng rõ ràng: "Người đẹp Tô, không lẽ là cậu kết hôn rồi ở nhà làm nội trợ sao?”
Tô Yên khẽ gật đầu: "Ừ, đúng vậy.”
Một câu thừa nhận này, khiến cho không ít bạn học nam trong phòng bao cảm thấy thất vọng, có một bạn nữ hỏi: "Tô Yên, chồng cậu làm nghề gì? Anh ấy làm giám đốc điều hành cấp cao ở công ty nào? Nếu không thì gọi chồng cậu tới đây, chúng tôi gặp gỡ chút.”
"Ừ, mọi người cũng muốn xem xem rốt cuộc là thần thánh phương nào đã bắt được tứ đại mỹ nhân của chúng ta."
"Tô Yên, cậu cũng đừng xấu hổ.

Cho dù người cậu kết hôn không tốt, bọn tôi cũng sẽ không chê cười cậu đâu.”
"Đúng vậy, chồng tôi làm việc trong tập đoàn Yên Phong, một công ty lớn, một trong 500 công ty hàng đầu thế giới, có gì khi về tôi sẽ nhờ chồng tôi tìm việc giúp chồng cậu.

"
"Một công ty lớn như tập đoàn Yên Phong, không phải ai cũng có thể vào được, chồng của Tô Yên sao có thể vào công ty lớn như vậy chứ."
"Nghe nói bộ phận an ninh của bọn họ đang tuyển người, để chồng tôi sắp xếp, có lẽ có thể giúp được.”.


Bình luận

Truyện đang đọc