LÊN NHẦM XE HOA CƯỚI CHỒNG NHƯ Ý



Hành động của Hoàng Nam, khiến người ta không hiểu ra sao.

Lâu Doanh che trước mặt Tô Doanh: "Chú Nam Miêu, thu hồi tròng mắt của chú lại, nhìn cái gì chứ, cũng đã nhiều tuổi như vậy rồi, chú còn dám nhìn chị cháu, tin cháu móc mắt chú ra không."
Hoàng Nam hồi phục tinh thần, nghiêng đầu nhìn Tô Yên, trong miệng vẫn còn thì thầm: "Quá giống, quá giống."
Tô Yên nghe cũng không hiểu, tiến lên hai bước, thái độ rất đàng hoàng: "Vị này là chú Nam Miêu đúng không, tôi là Tô Yên, vô tình mạo phạm mọi người, tôi cũng không phải là cái gì mà mật thám cả, tôi chỉ muốn đến nơi mà mẹ tôi từng sinh sống thôi."
Hoàng Nam vội vàng hỏi: "Mẹ của cô tên là gì? Có phải tên là Lệ Uyển không?"
Tên này, Tô Yên chưa bao giờ nghe, đang định lắc đầu, Lâu Doanh nói ở bên tai cô: "Dì út thực sự tên là Lệ Uyển, chị nói đi."
Tô Yên bừng tỉnh ngộ, mẹ là người của Thiên Lang, bà ấy tới Đế Đô kết hôn với Tô Đình Nghiêm, trải qua cuộc sống của người bình thường, chắc chắn không thể dùng lại cái tên Lệ Uyển kia.

Tô Yên nhìn vào cặp mắt tràn đầy mong đợi của Hoàng Nam, gật đầu: "Đúng, tên của mẹ tôi là Lệ Uyển."
Vừa dứt lời, Hoàng Nam nghiêng người đi, hai hàng nước mắt rơi xuống.

Tô yên và Lâu Doanh đều rất kinh ngạc.

Lâu Doanh lắm lời mà nói một câu: "Chú Nam Miêu, đừng nói là chú đã từng thầm mến dì út đấy nhé."
Vừa nãy Hoàng Nam nhìn ánh mắt của Tô Yên, hoàn toàn là ánh mắt của một người đàn ông dành cho một người phụ nữ, si mê, hâm mộ.

Hoàng Nam lại liếc mắt nhìn Tô Yên một cái, không hề trả lời Lâu Doanh, nói với người mà ông ấy dẫn đến: "Tất mọi người về đi, về ngủ sớm một chút, không có việc gì đâu."

Mọi người rất nghi ngờ, nhưng mà vẫn rất nghe lời Hoàng Nam, tất cả mọi người trong sân ai về nhà nấy, người trong sân đi sạch sẽ.

Lâu Doanh buồn bực: "Thế đã đi rồi? Chị, sức hấp dẫ của chị ghê gớm thật, mới xuất hiện một cái, chú Nam Miêu đã rút lui."
"Chuyện gì xảy ra?" Tô Yên hỏi: "Cái người gọi là chú Nam Miêu này, là ai?"
"Chú Nam Miêu, tên thật là Hoàng Nam, là người phụ trách bộ phận xử phạt, ông ấy là người kỳ cựu của Thiên Lang, một mực theo Thiên Lang từ khi mới bắt đầu thành lập, rất nóng nảy, có vài lần chú điều ông ấy đến trụ sở chính, ông ấy nhất quyết ở lại cái phân bộ này, nơi này là nơi mà tất cả người nhà của những anh em đã hi sinh của Thiên Lang ở."
Lâu Doanh nói: "Chú Nam Miêu và cậu dường như có mâu thuẫn, dù sao ông ấy cũng không thích nhìn thấy em, em kính ông ấy là bậc cha chú nên mới gọi ông ấy một tiếng chú."
Thảo nào, vừa rồi Tô Yên nhìn thấy đều có già trẻ gái trai, hơn nữa phong cảnh trong trấn nhỏ này không tồi, mỗi người đều rất mộc mạc, một chút cũng không giống người gây hỗn loạn.

Lâu Doanh tổng kết một câu: "Đơn giản mà nói, chú Nam Miêu chính là làm hậu cần."
Những lời tổng kết này rất chính xác.

Bạch Phi Minh nói: "Lâu Doanh, thời gian không còn sớm nữa, tốt nhất vẫn nên để cho chị của cậu nghỉ ngơi trước, có chuyện gì thì ngày mai lại nói tiếp."
"Đúng vậy." Lâu Doanh vội vàng nói: "Chị, chị và Tiểu Vũ nghỉ ngơi trước, hai người ở trên lầu, em và Phi Minh ở dưới lầu, hai người yên tâm đi ngủ."
Thực sự đã khuya rồi, đã gần mười giờ đêm.

Tô yên dẫn Hạ Vũ Mặc về phòng nghỉ ngơi, báo cho Lục Cận Phong một tin bình an, còn chuyện mang thai, cô tạm thời chưa nói.

Tô Yến muốn tận mắt nhìn thấy vẻ mặt của Lục Cận Phong sau khi biết được tin mừng này, chia sẻ niềm vui.


Hạ Vũ Mặc rửa mặt xong xuôi, nằm vào trong chăn: "Mẹ, con làm ấm chăn cho mẹ trước, mẹ sẽ vào chăn sau."
"Tiểu Vũ thật hiểu chuyện." Trong lòng Tô Yên ấm áp: "Tiểu Vũ à, con có từng giận mẹ hay không, mẹ đáng trách, để con và anh trai ở trại mồ côi lớn lên, không hề có mẹ ở bên cạnh, các con nhất định đã phải chịu khổ không ít."
Đối với chuyện này, Tô Yên vẫn luôn luôn thấy áy náy, nhưng mà bình thường không biểu hiện ra ngoài mà thôi.

Cũng là ông trời có mắt, đưa Tiểu Vũ đến bên cạnh cô, nếu như lúc trước không gặp được Tiểu Vũ, Tiểu Vũ rời khỏi trại mồ côi sẽ có cảnh ngộ như thế nào?
Hạ Vũ Mặc lắc đầu: "Mẹ, đừng tự trách mình nữa, con và anh trai không giận mẹ một chút nào hết, thực ra ở trại mồ côi con và anh trai cũng đã từng rất vui vẻ, chẳng qua là, viện trưởng bọn họ sẽ không vui vẻ như vậy."
"Hả? Nói mẹ nghe một chút." Tô Yên nghĩ đến đứa trẻ thông minh Hạ Vũ Mặc này, vô cùng thích chơi những trò chơi khăm, vẫn rất tò mò về cuộc sống của Hạ Vũ Mặc ở trong trại mồ côi.

Trước đây Hạ Vũ Mặc cũng từng đề cập qua một chút, nhưng cũng không nói quá nhiều.

Hạ Vũ Mặc ngồi dậy, bọc chăn, bắt đầu kể cho Tô Yên về những ngày ở trại mồ côi: "Viện trưởng rất xấu xa, còn rất đẹp, có một lần, con bắt một con rắn, lén đặt ở trên giường của viện trưởng, viện trưởng đang nằm bị dọa đến mức hôn mê bất tỉnh, được xe cứu thương đưa đi."
"Còn có một lần, viện trưởng không cho con và anh trai ăn cơm, bắt chúng con nhịn đói từ sáng đến tối..."
Sau này Hạ Vũ Mặc đã đi tiểu ngay trong chén nước của viện trưởng, cho đến bây giờ cũng không ai biết là người nào đã làm điều đó.

Nhân viên trong trại mồ côi thường quát mắng các bạn nhỏ, thậm chí đánh chửi, Hạ Vũ Mặc cũng biết ra tay ủng hộ chính nghĩa, lấy keo bôi vào trên ghế, hoặc là thả con sâu róm vào trong đồ ăn của nhân viên, những chuyện này đều thường xuyên xảy ra.

Nếu như Hạ Vũ Mặc bị bắt được thì sẽ bị đánh, Hạ Phi cũng đến giúp, nhưng hai đứa chẳng qua cũng chỉ là con nít, cho dù là ầm ĩ thế nào, cũng chỉ có thể chịu thiệt, không thể không bị đánh.

Hai anh em thường xuyên quậy cho trại mồ côi long trời lở đất, cũng không có ai dám nhận nuôi hai đứa.


Lúc Hạ Vũ Mặc nói, cười ha ha, cảm thất rất vui vẻ, nhưng Tô Yên nghe xong thì trong lòng lại cảm thấy chua xót.

Ăn không đủ no, bị chửi mắng đánh đập, mặc không đủ ấm, đói bụng vài ngày, những điều này khi vào tai Tô Yên, giống như là lấy dao cắt thịt của cô.

Con nhà ai không phải đều được ôm trong lòng bàn tay mà chiều chuộng sao?
Hai cục cưng của cô, cô chưa từng chiều chuộng thật tốt, vào lúc chúng còn bé tí cũng không cho bú sữa, chưa từng ôm một lần nào.

Cô chưa từng trải qua những khó khăn vất vả khi nuôi con, nhưng được hai cục cưng xuất sắc như thế này, một tiếng mẹ này, cũng vô cùng dễ dàng có được.

Chưa từng nhìn thấy chúng bi bô học nói, chưa từng cùng chúng đi tới trường học, chưa từng thay tã cho chúng lần nào cả, chưa từng thức một đêm nào.

Người mẹ như cô, thật sự không làm tròn bổn phận.

Nói xong lời cuối cùng, Hạ Vũ Mặc thở dài nói: "Bọn họ nuôi hai anh em chúng con lớn, thực ra chúng con vẫn rất biết ơn, cho nên cho tới bây giờ cũng chỉ là trêu đùa mấy trò đùa dai mà thôi, bọn họ đánh chúng con, chúng con có thể bỏ chạy, chạy không được, cũng rất ít khi đánh trả."
Hạ Vũ Mặc vô cùng tự hào nói: "Mẹ, con chạy trốn rất nhanh, bọn họ rất ít khi bắt được con, con còn trèo lên cây, còn có anh trai che chở nữa."
"Con là quỷ nghịch ngợm." Hai mắt Tô Yên rưng rưng nước, cười véo mũi Hạ Vũ Mặc một cái, ôm Hạ Vũ Mặc vào trong lòng: "Mẹ nợ hai đứa nhiều lắm."
Hạ Vũ Mặc lắc đầu, rất nghiêm túc nói: "Mẹ, mẹ chưa bao giờ nợ chúng con cái gì cả, anh trai nói, cha mẹ với con cái đều là những cá thể độc lập, giữa chúng ta, không có chuyện mắc nợ, mẹ đã đưa con và anh trai đến thế giới này, chúng con cho mẹ được làm mẹ, sinh mạng là một thứ luân hồi, không có ai phải chịu trách nhiệm với ai."
Tô Yên ngạc nhiên.

Má ơi, lời nói mang tính triết học như vậy, là được phát ra từ miệng của đứa con năm tuổi cả cô sao?

Sau khi nghe Hạ Vũ Mặc nói xong, Tô Yên cảm thấy suy nghĩ của chính mình rất hạn hẹp.

Cô được học hành nhiều năm như vậy, còn chưa theo kịp suy nghĩ sâu rộng của một đứa nhỏ.

Sinh mạng là độc lập, tất cả mọi người lần lần đầu tiên làm người, cha mẹ con cái, những thứ này chẳng qua chỉ là một cách xưng hô, cũng không có ai quy định ai nhất định phải thực hiện nghĩa vụ, trách nhiệm với ai.

"Lời này quả thực giống như lời của anh con." Trong lòng Tô Yên thực sự thoải mái: "Tiểu Vũ à, đột nhiên mẹ nhớ anh trai con quá, không biết anh trai con đang làm cái gì."
Cũng đã xa con trai lớn mười mấy tiếng đồng hồ rồi, Tô Yên bắt đầu nhớ cậu bé rồi.

Hạ Vũ Mặc cười hì hì: "Mẹ, con cũng nhớ anh trai, con đã từng nghiên cứu, nói này cách anh trai chỉ có mấy trăm cây số."
"Con nghiên cứu từ khi nào? Làm sao mẹ lại không biết?" Tô Yên bất ngờ, cô thậm chí còn không biết hiện tại mình đang ở hướng nào.

"Lúc máy bay vừa hạ cánh thì xem, con nhìn ra phương hướng rồi." Hạ Vũ Mặc chỉ vào đầu: "Nghiên cứu ở trong này."
Nơi Hạ Phi đi chính là trụ sở chính của Ám dạ, nơi này là phân bộ Thiên Lang, hai nơi chỉ cách nhau mấy trăm cây số, điều này có thể gây nguy hiểm cho Ám dạ không?
Tô Yên do dự, không biết có nên nói cho Lục cận Phong một tiếng không.

Đang nghĩ ngợi, điện thoại của Lục Cận Phong ngay lập tức gọi tới.

"Alo, đã trễ thế này còn gọi điện sao?"
Tô Yên tò mò, kết nối điện thoại, đùa giỡn nói: "Lục Cận Phong, như thế nào, có phải nhớ em hay không..."
Tô Yên còn chưa nói dứt lời, thì cô nghe thấy được tiếng thở dốc rõ ràng của nam nữ khi làm chuyện đó ở đầy dây bên kia..


Bình luận

Truyện đang đọc