LÊN NHẦM XE HOA CƯỚI CHỒNG NHƯ Ý



Hồ Thanh không được nhà họ Lục thừa nhận, cô ta trở về lâu vậy rồi nhưng nhà họ Lục cũng không có nói rõ với bên ngoài rằng cô ta vẫn là người nhà họ Lục.

Mỗi một quý cô nổi tiếng ở đó đều có tư duy rất sâu, chỉ liếc mắt nhìn đã thấy được bên trong mớ bòng bong ấy rồi.

Nhà họ Lục đây là muốn giữ con bỏ mẹ.

Người mà họ thừa nhận chính là Tô Yên.

Hồ Thanh liếc nhìn giày cao gót dưới chân lại đỏ mặt tía tai, giống như bị người khác tát một bạt tai vậy.

Nghĩ tới việc trong túi xách có chứng cứ chưa kết hôn đã sinh con của Tô Yên, Hồ Thanh lại có thêm vài phần sức lực, cười hỏi: "Cô Tô sao lại tới muộn vậy? Cận Phong không có ở cùng cô à?"
Tô Yên cười, hỏi ngược lại: "Tại sao tôi lại tới muộn, trong lòng của cô Hồ đây không phải rõ hơn bất cứ ai sao?"
"Ý cô Tô là sao, tôi không hiểu lắm." Hồ Thanh giả vờ mờ mịt, trong lòng lại thầm mắng Sở Hướng Nam vô dụng, đến cả một cô gái mà cũng không bắt được.

Nhưng mà cũng tốt, hôm nay lại có trò hay như này, Tô Yên không tới thì sẽ rất nhàm chán không phải sao.

Tô Yên nhìn Hồ Thanh, chỉ cười không nói.

Hồ ly ngàn năm này là muốn đọ đuôi ai to với sói là cô sao?
Đúng lúc này, Trần Tố Anh dắt Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc từ hậu viện ra tới.

Hạ Vũ Mặc nhìn thấy Tô Yên đã vui mừng, nhảy cẫng qua: Dì Tô."
Hạ Vũ Mặc bây giờ cũng gọi theo Hạ Phi là dì Tô rồi.

So với dáng vẻ hoạt bát năng động của Hạ Vũ Mặc, Hạ Phi lại rất có phong độ của một quý ông.

Cậu bé mặc bộ lễ phục size nhỏ đi tới, nở nụ cười lễ phép chào hỏi mấy quý cô nổi tiếng ở kia: "Chào mấy chị ạ."

Một chữ "mấy chị" này ngay lập tức bắt trọn được tâm hồn thiếu nữ của đám người nổi tiếng ở đó.

"Úi chà, cái miệng nhỏ này ngọt quá chừng nha, vừa gọi như vậy khiến tôi thật sự cảm thấy mình trẻ lại không ít đó."
"Đứa nhỏ này là con cái nhà ai vậy, đẹp trai chết đi được."
"Lớn lên nhất định sẽ khiến mấy cô gái mê như điếu đổ cho xem."
"Thằng bé kia cũng đáng yêu lắm, trắng trẻo mũm mĩm, da dẻ lại rất mịn màng hồng hào."
"Quao, tôi thật sự rất muốn bẹo má của nó quá."
"Một cặp bé trai xinh xắn như này thật sự khiến tôi lập tức muốn yêu đương rồi có con liền luôn cơ."
"Chính là thế đó, đây quả thực là một cặp nhóc con đáng yêu mà ai cũng ao ước."
"Cô Tô à, đây là con cái nhà ai vậy? Trước giờ chưa từng nhìn thấy."
Hạ Vũ Mặc từng xuất hiện ở bữa tiệc nhận thân, cộng thêm chuyện đó đã qua lâu như vậy, bản thân cậu bé cũng đã mập lên không ít nên không có ai nhận ra cả.

Hạ Phi lại càng là xa lạ, đây là lần đầu tiên cậu tới chỗ tiệc tùng như này.

Tô Yên nhất thời không biết trả lời như nào, An Hinh lại nhanh chóng mở miệng giải vây cho cô: "Nhóc này tên là Hạ Phi, là con nuôi của Vạn Nhất, nhóc này là Hạ Vũ Mặc, con nuôi của tôi."
An Hinh cũng không biết chân tướng mối quan hệ của hai đứa nhóc và Tô Yên, nhưng mà có một vài chuyện cũng không cần giải thích quá rõ ràng.

Tô Yên vẫn chưa kết hôn, chuyện tình cảm sóng gió của cô với Lục Cận Phong đều đã được mọi người biết tới cả rồi, hoàn toàn không thể nói đây là con nuôi của Tô Yên được.

Đám quý cô nổi tiếng đó không có đa nghi, nghe xong lại cùng không tiếc lời khen tặng.

"Hai thằng bé này thật sự là biết cách lớn quá, sao lại xinh xắn đáng yêu đến như vậy chứ, là song sinh hả? Sao mà mặt mũi lại không giống nhau nhỉ?"
Tô Yên nói: "Tụi nó là sinh đôi khác trứng."
Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc là anh em ruột?
Trước đây Hồ Thanh thật sự là không biết chuyện này, đây cũng là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Hạ Vũ Mặc.

Trước đó lúc Tô Yên dắt thằng bé tới nhà cũ, cô ta cũng không có nhìn thấy.


Tô Yên chưa kết hôn đã sinh con, còn là sinh đôi khác trứng?
Hạ Phi là con trai của Tô Yên, vậy Hạ Vũ Mặc này khẳng định cũng là thế rồi.

Cái gì mà con nuôi của An Hinh chứ, thật đúng là biết cách nói dối.

Hồ Thanh mỉm cười, thuận miệng nói một câu: "Đúng vậy đó, sao tôi lại có cảm giác Hạ Vũ Mặc và Hạ Phi lớn lên có hơi giống Tô Yên vậy nhỉ, mấy cô thấy như thế nào hả?"
Nghe thì như là một câu nói vui tùy tiện, nhưng lại khiến lòng người hoang mang.

Sau khi nghe Hồ Thanh nói thế, mọi người vẫn đúng là thấy có chút giống.

Tô Yên bật chế độ cảnh giác trong lòng, tại sao Hồ Thanh lại nói thế?
Cô cũng không phải là từ chối chuyện nhận lại hai đứa nhỏ, nhưng mà không thể là hôm nay được.

Đại thọ của ông cụ Lục, cô không thể khiến ông cụ mất mặt được.

An Hinh nghi ngờ nói: "Giống chỗ nào? Sao tôi lại không nhìn ra được nhỉ? Đúng rồi, tôi nghe nói người mang thai cũng phải nhìn rất nhiều hình của mấy đứa trẻ xinh xắn thì sau này em bé sinh ra mới xinh xắn được.

Cô Hồ này, cô phải sinh ra một bé trai xinh xắn, vậy chi bằng nhân cơ hội này ngắm Hạ Phi với Hạ Vũ Mặc nhiều thêm một chút đi."
Nhìn thấy An Hinh lần lượt xỏ xiên, Hồ Thanh thầm ghim hận trong lòng, mặt tỉnh bơ cười nói: "Hai đứa nhóc này quả thật là xinh xắn, đúng rồi cô Tô, không biết mẹ hai đứa bé này là ai?"
Hồ Thanh năm lần bảy lượt nhắm vào Tô Yên, người tinh mắt vừa nhìn sẽ biết.

Hạ Phi rất không thích cái người tên Hồ Thanh này.

Tô Yên cũng nhìn thấy Hạ Phi tức giận, mà hôm nay mỗi một lời của Hồ Thanh nói ra đều mang hàm ý châm chọc, trong lòng cô có linh cảm chẳng lành.

Vừa hay Vạn Nhất đi tới, cô duỗi tay chào hỏi: "Cậu Vạn, không khí chỗ này không tốt, dắt Hạ Phi và Tiểu Vũ ra ngoài hít thở không khí đi."

Buổi tiệc mừng thọ đâu đâu cũng là ngào ngạt một mùi hoa thơm phức, làm sao lại có thể là không khí không tốt được.

Ý Tô Yên chính là đang đề cập tới miệng Hồ Thanh nói chuyện khó ngửi.

Cô cũng lo là Hồ Thanh thật sự đã biết gì đó, tới lúc đó thì rắc rối rồi.

"Hạ Phi, Hạ Vũ Mặc, đi thôi.

Cha nuôi dắt hai đứa đi ăn chút gì đó nha." Vạn Nhất vẫy tay, mỗi tay dắt một đứa.

Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc rất hiếm thấy lại phối hợp như thế, bởi hai thằng bé đều cũng rất biết suy nghĩ, mớ bòng bong phức tạp giữa người lớn tuy không phải là thứ mà mình có thể hiểu hết được, nhưng mà nhìn sắc mặt cũng có thể hiểu được phần nào.

Hai nhóc con vừa đi, Hồ Thanh đã cười nói: "Cô Tô, cô khẩn trương như vậy làm gì? Tôi chỉ là thuận miệng hỏi một chút mà thôi."
"Cô Hồ, hôm nay là ngày đại thọ của ông cụ, khách khứa rất đông, cô hơn hết vẫn là nên bảo vệ cái bụng của mình cho tốt." Tô Yên lạnh lùng, oán hận nói một câu.

Lời lẽ của hai người đều có hàm ý, đều đang đe dọa và cảnh cáo đối phương.

Hồ Thanh nghiến răng nở nụ cười đáp: "Đây chính là đứa chắt đầu tiên của nhà họ Lục, dĩ nhiên là tôi phải che chở cẩn thận rồi.

Ông cụ rất yêu thương đứa nhỏ này, đến cả tên cũng chuẩn bị xong rồi."
Hồ Thanh nói thế, chẳng qua chỉ là để người khác biết trong nhà họ Lục thiên vị.

Lục Thừa Mẫn từ chỗ sảnh lớn của tiệc mừng thọ đi ngang qua, Hồ Thanh dõi mắt nhìn theo, sau đó mỉm cười đứng lên nói: "Tôi đi toilet một chút, mấy người nói chuyện đi.

Hôm nay tiệc mừng thọ có nhiều khách như vậy, nếu như tiếp đãi không chu đáo cũng mong mọi người thứ lỗi."
Hồ Thanh đứng lên rời đi, An Hinh tức tối nói: "Mắc ói, cô ta là đang lấy tư cách là nữ chủ nhân của nhà họ Lục mà nói chuyện với chúng ta đó à? Lục Cận Phong vốn dĩ cũng không có thừa nhận cô ta, trong bụng có đứa bé thì đã sao nào, nhà họ Lục không thừa nhận thì cô ta có thai cả một đội bóng cũng vô dụng."
"Hinh Hinh." Tô Yên kề sát tai An Hinh nói nhỏ một câu: "Hôm nay Hồ Thanh có gì đó lạ lắm, cậu đi theo cô ta xem thử đi, có chuyện gì lập tức báo cho mình biết."
An Hinh đưa tay làm kiểu OK với Tô Yên, sau đó cũng đứng lên đi theo người kia.

Trong nhà vệ sinh không có ai cả, An Hinh lặng lẽ tiến tới gần lại nghe thấy giọng nói của Hồ Thanh.

"Anh cứ yên tâm đi, tôi lấy được kết quả xét nghiệm ADN rồi, bỏ trong túi xách đây.


Đợi tới lúc tiệc đại thọ vừa mới bắt đầu tôi sẽ lập tức lấy ra, tới lúc đó sẽ để cho tất cả mọi người biết được Hạ Phi là con riêng của Tô Yên, vậy thì cô ta cũng không còn tư cách làm nữ chủ nhân gì đó của nhà họ Lục nữa..."
An Hinh cả kinh, Hạ Phi là con trai của Tô Yên?
Nhưng mà lúc này cô ấy cũng không rảnh ngồi đó kinh ngạc nữa, chuyện cấp bách bây giờ là phải ngăn cản Hồ Thanh.

Bản xét nghiệm ADN...!
An Hinh nghĩ đến chỉ cần không có bản xét nghiệm thì Hồ Thanh cũng không thể làm loạn được.

Nghĩ tới đây, nhìn thấy túi xách mà Hồ Thanh đặt trên bồn rửa tay, An Hinh nhanh trí treo bảng đang sửa chữa ở phía ngoài nhà vệ sinh.

Ngay lúc Hồ Thanh rửa tay xong chuẩn bị đi ra ngoài, An Hinh đã trực tiếp chụp một cái túi ni lông lên đầu của Hồ Thanh.

"Á, ai vậy?" Hồ Thanh giật mình la lên một tiếng.

An Hinh nhanh chóng đẩy mạnh cửa giật lấy túi xách của Hồ Thanh, sau đó lấy cây gậy chắn ngang cửa.

An Hinh cầm túi xách chạy đi, cô trước giờ chưa từng làm chuyện như này bao giờ, trong lòng căng thẳng đến mức trái tim đập loạn nhịp.

Tô Yên từ sảnh lớn của buổi tiệc đi ra, nhìn thấy An Hinh đang chạy bèn lập tức đi nhanh tới hỏi: "Hinh Hinh, xảy ra chuyện gì vậy?"
An Hinh dừng lại, nhìn thoáng ra phía sau, chắc ăn là Hồ Thanh không có đuổi theo mới kéo Tô Yên vào trong phòng bên cạnh.

"Tô Yên, cậu thật sự là đoán đúng rồi.

Hồ Thanh dự định vào lúc buổi tiệc mừng thọ bắt đầu sẽ đối phó cậu.

Cô ta có bản xét nghiệm ADN của cậu và Hạ Phi, chứng minh cậu là chưa kết hôn đã có con riêng."
An Hinh vừa nói vừa lấy bản xét nghiệm ADN từ trong túi xách của Hồ Thanh ra.

Tô Yên vừa nhìn thấy đã nhíu mày nói: "Quả nhiên là cô ta biết rồi."
"Tô Yên, Hạ Phi thật sự là con trai của cậu sao?".


Bình luận

Truyện đang đọc