LỜI NÓI DỐI CHÂN THÀNH (1 - 200)

Bóng lưng Kỷ Tuân biến mất khỏi cửa.

Tâm tư của Hoắc Nhiễm Nhân có hơi rối loạn, cậu cúi đầu trầm tư, lại nhìn thấy trên mặt đất có một vật.

Một cái móc chìa khóa kim loại có mặt cô gái.

Là của Kỷ Tuân.

Cậu từng nhìn thấy trên người đối phương một lần —— Là lần đến nhà Kỷ Tuân.

Hoắc Nhiễm Nhân khom lưng nhặt lên móc chìa khóa, đuổi theo chuẩn bị trả cho đối phương, nhưng cậu vừa ra khỏi cửa chưa được bao lâu, đã nghe thấy sau nhà có giọng nói truyền đến, là của hai người, Kỷ Tuân cùng Viên Việt.

"Này, canh gà của anh, dì mang đến đấy." Người nói chuyện trước là Kỷ Tuân.

"Để ở chỗ bảo vệ là được rồi, sao còn phải cố ý ở đây chờ tôi?" Viên Việt nói, "Cậu cũng biết, đụng phải án phanh thây, thời gian xử lý hiện trường cũng không cố định."


"Không phải là sợ tấm lòng của dì bị một vài thằng nhóc có mắt không tròng trộm mất sao?"

"Kỷ Tuân ——" Viên Việt bất đắc dĩ nói, "Đừng hẹp hòi."

Đối với anh em tốt của mình, Viên Việt hình như cũng không có cách nào. Hoắc Nhiễm Nhân nghiền ngẫm nghĩ.

"Đây là hẹp hòi sao? Đây là chuyện rất có thể xảy ra." Kỷ Tuân nói.

"Cậu vừa từ trong phòng thẩm vấn của Hoắc đội ra ngoài." Viên Việt lại nói, lúc này giọng điệu bình tĩnh, Hoắc Nhiễm Nhân bất ngờ phát hiện chính mình được nhắc tới, "Không cần biết cậu lấy lý do gì tới đây, nhưng mục đích cuối cùng của cậu đều là cậu ấy, cậu muốn trao đổi thông tin vụ án với cậu ấy. Bằng không cậu đã sớm gọi thêm dăm ba anh em đến ăn hết canh gà rồi —— chuyện này trước đây cậu cũng làm không ít."

Bước chân của Hoắc Nhiễm Nhân dừng lại.


Cậu chợt phát hiện, Viên Việt cũng không phải không có cách nào với anh em của mình, Viên Việt thật ra có rất nhiều cách —— chỉ là người này tính cách trầm ổn, bình thường không thích vạch trần khuyết điểm của người khác.

Kỷ Tuân không đáp lại.

Thật hiếm thấy, không nói được gì lại là Kỷ Tuân. Cậu còn tưởng rằng cho dù đặt mình trong hoàn cảnh nào, đối phương luôn có thể bình tĩnh ứng đối... Có lẽ loại bình tĩnh ứng đối này cũng phải xem người nọ là ai đi, đối với Viên Việt, Kỷ Tuân chính là bắt đầu không nỡ.

Cậu biết mình hẳn là nên đi ra ngoài, nói câu gì đó, gián đoạn đối thoại tương đối riêng tư của hai người.

Mà hai chân của Hoắc Nhiễm Nhân vẫn cứ như mọc rễ, vững vàng đứng tại chỗ.

Mỗi người đều có bí mật, Hoắc Nhiễm Nhân đương nhiên cũng có.


Vì bí mật của chính mình, cậu rất muốn biết nội tâm của Kỷ Tuân, nếu như Viên Việt có thể dùng tình cảm đánh vỡ vỏ bọc của Kỷ Tuân, khiến anh ấy bộc lộ nội tâm của chính mình, vậy cậu nhất định cho bọn họ đủ không gian.

Bên ngoài vẫn không có tiếng nói chuyện, nhưng lại có tiếng vang nặng nề.

Lẽ nào... Giống Kỷ Tuân đối với cậu vừa nãy, Kỷ Tuân trong lúc kích động, đè Viên Việt lên tường?

Hoắc Nhiễm Nhân ở trong lòng suy đoán mấy lần, không nhịn được, lại tiến lên một bước, xuyên qua cửa sổ, nhìn về sau nhà.

Hiện trường cùng suy đoán của Hoắc Nhiễm Nhân tuyệt nhiên bất đồng.

Hai người căn bản không có tiếp xúc tứ chi gì, thậm chí đứng còn hơi xa, ở giữa trống rỗng, có nhét thêm hai, ba người cũng không thành vấn đề, phát ra tiếng vang chính là một dụng cụ rèn luyện đang đặt trong sân.
Kỷ Tuân chán quá, lấy chân đá đá nó.

Hoắc Nhiễm Nhân thất vọng, cậu cảm thấy tối hôm nay, chính mình có lẽ không đạt được mục đích rồi.

Nhưng tình hình cũng không có bi quan như vậy, ở ngoài sân, Kỷ Tuân nói chuyện.

Thanh âm kéo dài, một bộ dáng dấp bại hoại: "Lại bị anh phát hiện, tôi cũng không có cách nào mà, câu đố chỉ giải được một nửa, không lên không xuống, không phải bí bách giống như xương cá mắc trong cổ họng sao?"

"Nơi này có nhiều câu đố nhất." Viên Việt nói, "Chỉ cần cậu nguyện ý, cậu hoàn toàn có thể quay lại."

"Ha, không thể. Anh biết..."

"Đừng có 'Tôi biết'." Viên Việt nghiêm túc ngắt lời anh, "Chuyện đã qua không phải lỗi của cậu, đưng vơ tất cả đè lên người mình, bọn họ cũng chỉ hy vọng cậu có thể càng ngày càng sống tốt. Kỷ Tuân, nếu như cậu xác thật sự không muốn quay lại, tôi sẽ không miễn cưỡng cậu nữa; nhưng trong lòng cậu là muốn quay lại."
"Được rồi, tôi không nói 'Anh biết', tôi nói 'Anh không biết' được chưa." Anh uể oải, lười tranh luận với Viên Việt, "Anh căn bản không biết lý do tôi không quay lại..."

"Viên đội!"

Người của đội một chạy tới, ngắt quãng đối thoại của Kỷ Tuân cùng Viên Việt. Dưới bóng đêm, thần sắc hắn cực kỳ nghiêm túc.

"Kết quả DNA đã tra ra rồi, thân phận người chết trong án phanh thây ở núi Ngô, là Đường Cảnh Long!"

Nói thật, thân phận người chết này khiến Kỷ Tuân quả thực cảm thấy kinh hãi.

Xét thấy thân phận người chết đặc thù, Viên Việt tìm tới Hoắc Nhiễm Nhân hội ý —— cũng thật trùng hợp, đối phương đang ở trong hành lang, hắn từ hậu viện tiến vào cục cảnh sát chưa được hai bước đã gặp phải.

Bọn họ ở lại bên trong phòng làm việc của đội hai, còn lại hai người đều ngồi ở trên ghế, vai lưng thẳng tắp, ngồi chuẩn tư thế quân đội, đã là mười một giờ đêm, tinh thần vẫn vô cùng phấn chấn như trước.
Kỷ Tuân mới không tham vào vụ này, anh rụt cổ cong lưng, hai chân nặng nề như dính xi măng, tự giác nằm ngang trên giường xếp ở góc văn phòng, nằm đờ như cá chết mà thở dài: "Tội phạm không nghỉ ngơi à."

"Từ ngày đầu tiên làm cảnh sát, tôi đã mong đợi phần tử tội phạm có thể đào tạo chuyên sâu, tiến hóa một chút, ít nhất đừng ban ngày không làm việc, buổi tối làm việc nhỏ, cuối tuần làm việc lớn, đến mấy đợt nghỉ lễ còn lên luôn cả thời sự."

Viên Việt một mực nghiêm túc hiếm khi lại nói đùa, sau đó kéo chủ đề quay lại quỹ đạo:

"Núi Ngô không phải hiện trường đầu tiên của vụ án, cũng không tìm được tất cả các bộ phận cơ thể của Đường Cảnh Long, ngày hôm nay tôi đã dẫn người thực hiện tìm kiếm toàn diện trên núi Ngô, ngoại trừ khối thi thể phát hiện sớm nhất bên trong túi bện ra, còn thiếu đầu, hai bàn tay, hai bàn chân cùng một vài miếng bộ phận của Đường Cảnh Long. Bước đầu phán định núi Ngô chỉ là một trong những địa điểm quăng thi thể. Mặt khác đáng lưu ý chính là, thời điểm mở ra lớp ngoài của túi bện, chúng tôi phát hiện hung thủ đối với phần cụt còn lại tạo ra..."
"Để tôi đoán xem." Kỷ Tuân thuận miệng nói, "Không phải là bị tạo ra hình dáng nào đó chứ?"

"Hung thủ sau khi cắt thi thể thành khối nhỏ, đã tạo thành hình hoa hướng dương." Viên Việt nói, cũng đưa bức ảnh hiện trường cho Kỷ Tuân.

Kỷ Tuân lập tức nhắm mắt lại từ chối quan sát, còn thuận tay rút quyển sách che lại mặt —— vừa hay lại là quyển "Ái Dục Xà" của anh.

"Ảnh đẫm máu đáng sợ có gì hay mà xem, anh dùng bút dạ vẽ phác nội dung bức ảnh cho tôi xem đi."

Hoắc Nhiễm Nhân từ khi tiến vào đã một mực lật tài liệu lại ngẩng đầu lên. Viên Việt cùng Kỷ Tuân trước đây là cộng tác của nhau, đôi bên ăn ý, cậu không tiện tham dự vào, thẳng đến lúc này, mới xoi mói nhìn người:

Quá mức lập dị. Điểm này ngược lại là từ lúc gặp mặt vẫn luôn duy trì đến tận bây giờ.
Mà Viên Việt lại thật sự bắt đầu tìm kiếm giấy bút, muốn đối chiếu với bức ảnh vẽ ra.

Hoắc Nhiễm Nhân khó mà tin nổi liếc nhìn Viên Việt, lên tiếng ngắt quãng: "Bên pháp y đã đưa ra thời gian tử vong cụ thể chưa?"

Tốc độ phác họa của Viên Việt chậm dần: "Phía pháp y trước mắt cho ra kết luận, khám nghiệm tử thi phát hiện nội tạng ứ máu, sau khi thí nghiệm, phân tích trúng độc axit boric cấp tính, sau khi nạn nhân trúng độc tử vong, lại bị phân thây. Thời gian tử vong từ ba ngày trở lên."

"Thi thể bị phát hiện như thế nào?" Hoắc Nhiễm Nhân đứng lên, cầm lấy điều khiển của máy chiếu.

"Bị công nhân vệ sinh phát hiện, ở bãi rác của núi Ngô, thứ bảy hàng tuần, rác thải chất ở chỗ này đều sẽ được vận chuyển tập thể ra ngoài, túi đựng khối thi thể, chính là bị phát hiện trong quá trình vận chuyển trước khi tiến hành phân loại rác."
"Vận chuyển rác thải vào thứ bảy không phải là chuyện bí mật gì, chúng ta có thể biết, hung thủ cũng có thể biết." Hoắc Nhiễm Nhân nói.

"Ý của cậu là..."

"Không ngại cân nhắc thời gian chúng ta phát hiện thi thể, cũng là một khâu trong kế hoạch của hung thủ."

Máy chiếu mở ra, Hoắc Nhiễm Nhân nhìn thấy Viên Việt liếc qua đây, lại không lên tiếng, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim mà vẽ tiếp —— rất tốt, Viên Việt cũng cảm thấy Kỷ Tuân cần phải trị.

Hắn chuyển hướng lấy đi quyển sách che mặt Kỷ Tuân.

Câu đố quả thật có thể hấp dẫn sự chú ý của Kỷ Tuân.

Quyển sách đang nằm yên ổn bỗng nhiên động đậy, âm thanh hơi chút nặng nề từ dưới đáy truyền đến.

"Cũng có khả năng này, nhưng không hợp logic. Chỉ cần có khả năng, hết thảy hung thủ đều hận không thể mang thi thể đến bãi tha ma bịt lại, sau khi lột da tróc thịt lại ném vào trong biển hủy thi diệt tích —— vì sao lại ném thi thể ở một nơi chắc chắn sẽ bị phát hiện ra? Dù cho thời gian bị phát hiện có muộn một chút."
Đây là một điểm đáng ngờ, nhưng bây giờ cũng thảo luận không ra kết quả.

Kỷ Tuân nói tiếp, uể oải ỉu xìu, thẳng thắn nói.

"Đường Cảnh Long bị gϊếŧ vào thời khắc mấu chốt này, thi thể bị phân thây lại bị tạo hình, kiểu mẫu tạo hình còn liên quan đến chữ "Lôi" trong tên của Hề Lôi, nhìn thế nào cũng là án gϊếŧ người trả thù. Chỉ là tôi có một chút hiếu kỳ. Dưới tình huống lực lượng cảnh sát vẫn đang quyết liệt giải quyết vụ án của Hề Lôi, đối phương tại sao phải gấp gáp gϊếŧ người như vậy, hơn nữa còn khẳng định Đường Cảnh Long chính là hung phạm."

Bức ánh hiện trường hung án thuận lợi thông qua máy chiếu xuất hiện trên vách tường. Hoắc Nhiễm Nhân thản nhiên làm những chuyện này, làm xong đang muốn mở miệng, không ngờ Viên Việt lại lên tiếng trước.
"Đừng chỉ giới hạn xoay quanh Hề Lôi." Viên Việt nhìn hết thảy đều trong mắt, lại tựa như không phát hiện gì hết, tiếp tục một bộ nghiêm túc trò chuyện với bạn tốt, "Đường Cảnh Long làm đại biểu y dược, quan hệ xã hội phức tạp, người tiếp xúc cùng cũng rộng, hơn nữa trước đó từng bị Tằng Bằng tập kích, hung án kéo theo mọi người đều biết, không thể loại trừ khả năng hung thủ vốn đã có ân oán với Đường Cảnh Long, cố ý chọn thời cơ này ra tay, làm nhiễu phương hướng điều tra của cảnh sát."

"Nói phải."

Kỷ Tuân phụ họa một tiếng. Che quyển sách nói nhiều như vậy nói, anh cũng cảm thấy bị đè nén, dứt khoát giơ tay lên, kéo xuống quyển sách che đi mặt của chính mình... Ngay lập tức không kịp đề phòng mà nhìn thấy hình ảnh miếng thi thể được máy chiếu chiếu lên bức tường!
Một túi rác cực lớn chắp vá tạo thành hình hoa hướng dương. Ở giữa hoa hướng dương là túi nilon màu đen, túi nilon bị dây thừng buộc thành từng ô vuông vức; bên cạnh là túi bóng màu vàng, từng cái từng cái bện thành hình sợi dài làm cánh hoa hướng dương; còn có túi màu xanh lục, tạo thành thân cùng hai lá cho hoa hướng dương.

Những túi nilon này đã bị mèo hoang chó hoang cắn rách, lộ ra đồ vật bên trong.

Dịch thi thể mốc xanh loang lổ, ố vàng vẩn đục, đang trong quá trình giòi bọ trắng múp sinh sôi, còn có những các vật dẫn, màu xám trắng, mất đi hết thảy sức sống, chỉ còn lại dơ bẩn cùng xương chân xấu xí bị gặm cắn đến lồi lõm nát vụn—— nó hợp thành lá cây của hoa hướng dương.

Một miếng thịt thối.

Một đống thịt thối.

Một đống thịt thối bị sắp xếp ghép lại, quái dị kỳ cục.
"——!"

Kỷ Tuân bỗng nhiên từ chỗ ngồi kêu lên, nhằm vào Hoắc Nhiễm Nhân đang cầm remote, một lời thô tục vọt thẳng ra khỏi miệng.

"Cậu cố ý đúng không!"

"Cố ý cái gì? Ở trong phòng làm việc thảo luận vụ án, dùng máy chiếu phóng to hình ảnh hiện trường là rất bình thường." Hoắc Nhiễm Nhân nhàn nhạt nói, ý cười ác độc bên khóe miệng lóe lên một cái rồi biến mất.

"Viên Việt?"

"Tôi... Ừm..." Viên Việt nhìn trần nhà, "Tôi ở trong phòng làm việc thảo luận vụ án cũng dùng máy chiếu phóng to hình ảnh hiện trường."

Đệt!

Tiếng thô tục này vẫn chỉ mắng dám trong lòng thôi, Kỷ Tuân trừng Viên Việt đứng lên.

"Hai vị đội trưởng tiếp tục thảo luận vụ án đi, người không phận sự như tôi xin về nhà trước, lỡ như có chuyện —— cũng tuyệt đối đừng gọi điện thoại cho tôi, không trả lời!"
Kỷ Tuân rời đi khiến văn phòng tạm thời an tĩnh một chút, Hoắc Nhiễm Nhân thu hồi cười nhạo vì Kỷ Tuân mà sinh ra.

"Cân nhắc tính đặc thù của vụ án, tôi đề nghị gộp án của Đường Cảnh Long cùng án của Hề Lôi án lại cùng xử lý."

"Được, tôi sẽ giao toàn bộ tư liệu lại cho đội hai." Viên Việt gật gật đầu, vò tờ giấy vẽ phác họa lại thành cục ném vào thùng rác.

"Cũng vẽ xong rồi, không chụp gửi cho Kỷ Tuân sao?" Hoắc Nhiễm Nhân nói nhiều một câu.

"Không cần. Thằng nhóc kia có cái đầu siêu lắm, có ký ức hình ảnh, chỉ cần đã từng nhìn qua, hết thảy chi tiết nhỏ cũng sẽ không quên."

Viên Việt mới đầu còn mang theo ý cười, nói đến lúc sau, cũng không biết bởi vì câu nói này mà nhớ tới gì đó, thế mà lại không kiểm soát được biểu cảm, khiến mất mát trong lòng hiện lên trên mặt.
Hoắc Nhiễm Nhân không đi truy tìm, đợi đến Viên Việt đi rồi, cậu một mình ở trong phòng làm việc sắp xếp tư liệu, thời điểm làm xong chuẩn bị khóa cửa về nhà, mới đột nhiên sờ được đồ vật giống như vậy đang ở trong túi.

Móc chìa khóa có xâu bình an kết.

Quên mất không trả cho Kỷ Tuân rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc