LỜI NÓI DỐI CHÂN THÀNH (1 - 200)

Bước vào nhà, Hoắc Nhiễm Nhân đi tới phòng tắm tắm rửa sạch sẽ trước đã.

Tối hôm nay đầu tiên là đi ăn lẩu, sau đó lại chạy đi cứu viện, khắp người cũng không được thơm cho lắm.

Tiếng nước róc rách, cậu đi ngược lại với tốc chiến tốc thắng thường ngày, chậm chạp xối nước dưới vòi hoa sen, cuối cùng còn bước vào bồn tắm ngâm người một lát, lúc bước vào cũng không nghĩ gì, nhưng đến khi nằm xuống, đầu gác lên bồn tắm, nhìn mặt nước sóng dậy trập trùng cùng mép bồn tắm còn vương giọt nước, đột nhiên lại nhớ đến bức ảnh mà Kỷ Tuân gửi tới.

"..." Hoắc Nhiễm Nhân.

Cậu lập tức trượt vào trong nước, để sóng nước nhấn chìm cổ.

Tối hôm nay làm sao thế, sao đâu đâu cũng là cảm giác déjà vu hoang đường đến vậy.

... Đều do bức ảnh quấy rối mà Kỷ Tuân gửi cho!


Hoắc Nhiễm Nhân ngâm mình trong nước, cho đến khi nước vốn không quá ấm chuyển lạnh, cậu mới đứng lên, lau khô cơ thể, mặc quần áo.

Chờ cậu chậm rãi mở cửa phòng tắm, đi tới phòng ngủ, phát hiện Kỷ Tuân đang nằm trên giường của chính mình.

Kỷ Tuân cũng thay quần áo, một thân áo tắm buộc lỏng lẻo, trong phòng không bật đèn lớn, chỉ mở đèn ngủ, Kỷ Tuân xem điện thoại dưới ánh đèn, vết rách giữa hai ngón tay lúc trước đã tìm băng gạc băng bó qua.

Đồng hồ treo tường chỉ đúng 12 giờ.

Hoắc Nhiễm Nhân lơ đãng nhắc một câu: "Buổi tối mà xem điện thoại trước khi đi ngủ sẽ ảnh hưởng giấc ngủ."

Kỷ Tuân: "Không xem nhiều, tôi mua vé xe."

Hoắc Nhiễm Nhân ngừng lại: "Ngày mai vẫn đi à?"

"Không thì sao?" Kỷ Tuân, "Tuyên truyền quảng cáo cũng đã phát ra ngoài, bây giờ bảo không đi, chắc nhà xuất bản gϊếŧ tôi mất."


"Anh bị bắt cóc." Hoắc Nhiễm Nhân thuật lại sự thật.

"Đúng, còn rách da 2cm. Chậm trễ không đưa tới bệnh viện, có khi vết thương còn khép lại luôn."

"... Anh đang cố ý chống đối tôi đúng không?"

"Sao em lại nghĩ thế?" Kỷ Tuân nở nụ cười. Anh đã mua vé xong, ném điện thoại sang bên cạnh.

Mà điện thoại bị Hoắc Nhiễm Nhân bắt được.

Màn hình còn chưa đóng, Hoắc Nhiễm Nhân thành thục mở WeChat của Kỷ Tuân, tìm tới tài khoản của chính mình.

"Em làm gì thế?" Kỷ Tuân ngạc nhiên nói.

Chờ anh dứt lời, Hoắc Nhiễm Nhân đã cài đặt xong, điện thoại bị ném trả cho Kỷ Tuân, Kỷ Tuân nhận lấy, nhìn qua, nhìn thấy tên "Hoắc Nhiễm Nhân" đã được đổi thành "Em giai cảnh sát".

"... Không phải em ghét bị gọi như vậy sao?" Kỷ Tuân bất ngờ.

"Có rất nhiều người gọi tôi là Hoắc Nhiễm Nhân, không cần thêm anh gọi làm gì." Hoắc Nhiễm Nhân lạnh nhạt nói, "Hơn nữa tôi không đổi, chẳng lẽ anh cũng sẽ không đổi chắc? Tôi chỉ làm chuyện mà anh muốn làm thôi."


Kỷ Tuân không nhìn màn hình nữa, chuyển sang nhìn Hoắc Nhiễm Nhân.

Anh chăm chú quan sát Hoắc Nhiễm Nhân, nỗ lực muốn nhìn ra chút ngại ngùng đỏ mặt, ngọt ngọt ngào ngào thậm chí là hung hăng trên mặt đối phương, nhưng sau đó Hoắc Nhiễm Nhân vẫn chỉ lạnh nhạt, không chút sơ hở.

Lúc này rồi mà vẫn nói một đằng làm một nẻo.

"Được rồi, tôi thật sự sẽ đổi sang như thế."

Kỷ Tuân thấy buồn cười, thừa nhận xong lại duỗi cánh tay, ôm Hoắc Nhiễm Nhân đang đứng bên giường vào trong lòng.

Anh hôn xuống dưới tai của Hoắc Nhiễm Nhân trước, đây là phần đẹp nhất trong khuôn cằm sắc nét của đối phương, sau đó môi anh thuận theo khuôn cằm tuột xuống, giống như thuận theo lưỡi dao tuột xuống vậy.

Lưỡi dao.

Kỷ Tuân chán ghét cái từ này, cái từ này khiến anh sinh ra căng thẳng sinh lý, thời điểm nghiêm trọng còn kèm theo buồn nôn, sững sờ, choáng váng.
Mà ngoại trừ cái từ này, hình như không còn từ nào thích hợp hơn để miêu tả đường nét cằm dưới của Hoắc Nhiễm Nhân.

Thôi, cứ như vậy đi.

Kỷ Tuân hờ hững nghĩ.

Người và người muốn tới gần, phải dằn vặt lẫn nhau.

Mài đến rách da, chảy máu, kết vảy, cũng phải đặt đối phương trong lòng.

Anh hôn lên cằm dưới nghiêm nghị của Hoắc Nhiễm Nhân, hôn lên trái khế hơi nhô ra, cuối cùng hôn lên phần cổ áo. Áo ngủ tơ lụa màu tím, cúc áo màu vàng, từng viên cúc áo tròn tròn được đóng lại chỉnh tề, ngay cả cúc áo đầu tiên cũng không buông tha.

"Đồ ngủ có cúc áo này." Kỷ Tuân nói.

Người ngồi ở trên người anh không nói gì, mà yết hầu hơi giật giật.

Kỷ Tuân dùng răng cắn cúc áo trên cổ áo, sau đó thoáng kéo dài khoảng cách, ôm eo Hoắc Nhiễm Nhân, thưởng thức gương mặt càng lúc càng căng thẳng của cậu, mỉm cười hỏi cậu:
"Em cố ý đổi đúng không? Nhưng mà, vẫn thiếu một cái thắt lưng."

**********************************************************************

Thực ra mình chờ em mình đăng cho phần H của chương này lên Wordpress, nhưng mà em chưa đi làm về mọi người ạ. Thôi mọi người thông cảm, mai rồi quay lại vào link dưới cmt cho mình với nha 

Bình luận

Truyện đang đọc