LỜI NÓI DỐI CHÂN THÀNH (1 - 200)

Người hỏi ra được từ chỗ buôn ma túy, không phải Hứa Thi Cẩn, là Vu Tiểu Vũ.

"Tại sao lại là Vu Tiểu Vũ mua ma tuý?" Kỷ Tuân lầm bầm lầu bầu, "Hứa Thi Cẩn không sợ người bạn hướng nội nhát gan của mình xảy ra chuyện gì sao? Hoặc là Vu Tiểu Vũ không hề nhát gan như chúng ta tưởng, không chỉ mật báo, còn tham gia vào kế hoạch trả thù của Hứa Thi Cẩn... Nếu như vậy, Hứa Thi Cẩn cùng Vu Tiểu Vũ chẳng phải là đồng phạm rồi sao?"

Như vậy cũng có thể giải thích được mọi chuyện.

Hai người họ, một người ngoài sáng, một người trong tối.

Những gì Hứa Thi Cẩn gặp phải khiến Vu Tiểu Vũ đồng cảm với tháng ngày bi thương của cô. Cô bị cô lập bị bắt nạt, bị buồn khổ ác ý không ngưng kết thành hình vờn quanh mỗi giây mỗi phút, giống hệt như ngột ngạt trong lòng Vu Tiểu Vũ lúc trước.


Lúc trước chỉ có Hứa Thi Cẩn đứng bên cạnh Vu Tiểu Vũ.

Cho nên dù vi phạm pháp luật phá vỡ kỷ cương, dù có nguy hiểm tầng tầng, hiện tại, Vu Tiểu Vũ vẫn lựa chọn đứng bên cạnh Hứa Thi Cẩn...

Kỷ Tuân bỗng nhiên nhìn chằm chằm bạn học Chu đang đứng bên cạnh.

"?" Bạn học Chu.

"Không có chuyện gì." Kỷ Tuân nói.

Anh thu lại tầm mắt, trong lòng thầm nghĩ: Ừm... Tuy mình sẽ không vì bạn học Chu mà vi phạm pháp luật phá vỡ kỷ cương, ngược lại, mình sẽ dốc hết toàn lực ngăn cản bạn học Chu vi phạm pháp luật phá vỡ kỷ cương; nhưng Hứa Thi Cẩn cùng Vu Tiểu Vũ không giống vậy, đối với học sinh cấp ba vẫn không có nhận thức chính xác về vấn đề pháp luật như bọn họ mà nói, có lẽ đây chính là cách duy nhất mà bọn họ có thể ủng hộ đối phương.

Bất chấp hậu quả không để ý hết thảy, dù đánh cược cả tương lai cũng phải giúp bạn bè trong lúc tuyệt vọng cùng phẫn nộ.


Kỷ Tuân lại nhớ tới khổ thơ thứ hai của Tịch Mộ Dung mà Vu Tiểu Vũ đã đọc ngày đó:

Nhưng trong đám người chen chúc kia

Có ai sẽ để ý tới

Gương mặt âm u đột nhiên xuất hiện của người

Có ai hiểu được

Đau đớn trong lòng người vào giây phút đó

Nỗi đau của Hứa Thi Cẩn, cũng chỉ có Vu Tiểu Vũ mới có thể chú ý, mới có thể quan tâm.

"Đồng phạm gì cơ?" Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Kỷ Tuân ngẩng đầu, nhìn thấy cảnh sát Tần sắc mặt có chút không tự nhiên. Anh cười nói:

"Ui, đàn anh. Vẫn chưa tan làm à?"

"Sắp rồi, sắp rồi." Cảnh sát Tần hùa theo, nhưng không có rời đi, vẫn nhìn chằm chằm Kỷ Tuân, "Lúc nãy cậu vừa thì thầm gì đó? Sao tôi lại nghe thấy có người mua ma tuý, còn kế hoạch với đồng phạm gì gì nữa?"

"Cảnh sát Tần." Có thù không báo, không phải quân tử, Kỷ Tuân học theo Chung Hữu Đao, chắp tay sau lưng, giở giọng, "Chú ý kỷ luật, đừng hóng chuyện của đội phòng chống ma túy."


"Thằng nhóc thối tha..." Cảnh sát Tần suýt chút nữa đã giơ tay lên cốc Kỷ Tuân một cái, "Thù dai như thế, ai dạy cậu hả!"

Kỷ Tuân chỉ nhìn cảnh sát Tần cười cười.

"Được rồi được rồi..." Cảnh sát Tần nghẹn uất, "Chuyện sáng nay cậu tới tìm tôi, lặp lại lần nữa đi, lần này tôi sẽ nghiêm túc lắng nghe."

Cho dù mấy ngày nay xảy ra nhiều chuyện đến mức có thể quay thành phim, nhưng tổng kết lại rất ngắn gọn, Kỷ Tuân vắn tắt kể lại đầu đuôi câu chuyện cho cảnh sát Tần: "Cho nên tôi muốn xem hồ sơ, muốn biết rốt cuộc Đoạn Tuệ Văn đã nói gì."

"Đùa gì thế." Cảnh sát Tần lườm một cái, "Bị khùng đúng không, lời khai mà cảnh sát hỏi ra được có thể tùy tiện cho người không liên quan xem à? Tôi sao có thể cho cậu xem lời khai của Đoạn Tuệ Văn được."

"Linh hoạt linh hoạt đi."
"Linh hoạt cái rắm."

"Một chút khả thi cũng không có?"

"Nửa chút cũng không." Cảnh sát Tần chắc như đinh đóng cột.

Kỷ Tuân hơi híp mắt lại, bày ra vẻ mặt nguy hiểm, nhìn chằm chằm cảnh sát Tần.

Cảnh sát Tần không hề sợ hãi.

"Được thôi, không nói thì không nói, dù sao cũng không thể để đàn anh phạm sai lầm. Nhưng đột nhiên tôi lại nhớ ra một vài manh mối, nhưng, ai ui, ngày hôm nay não bộ hoạt động quá sức, không nghĩ ra được gì cả ——" Kỷ Tuân đột nhiên giơ hai tay lên, giống như vịt con ôm đầu.

"..." Cảnh sát Tần.

"Tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi muốn làm gì nhỉ..." Kỷ Tuân đột nhiên quay sang nói với bạn học Chu, "Đúng rồi, lớp tự học buổi tối cũng tan rồi đúng không? Tôi đưa em về nhà!"

Bạn học Chu lành lạnh liếc Kỷ Tuân một cái, ánh mắt kia, giống như đang nói: Bây giờ mới buồn nhớ đến em?
"Thằng nhóc này..." Cảnh sát Tần, "Đến nỗi thế không?"

"Ui, tôi cũng khổ lắm. Bệnh cũ này ấy à, dăm ba hôm lại tái phát..."

Cái cốc kia cuối cùng vẫn rơi vào đầu Kỷ Tuân. Cảnh sát Tần hậm hực nói: "Được rồi, được nói thì tôi sẽ nói, cậu mau nói rõ tất cả mọi chuyện ra đây!"

Kỷ Tuân lập tức thu lại dáng vẻ không đứng đắn: "Vậy được, cảnh sát, anh nói cho tôi trước, tại sao các anh đã đến trường học kia bốn, năm lần."

Cảnh sát Tần rút ra sổ ghi chép thông tin vụ án của mình, lật liên tiếp vài tờ.

Ngày 18 tháng 10, Chân Hoan chết đuối, cùng ngày cục cảnh sát đã cử người đến hiện trường làm giám định sơ bộ, một vụ tự sát rất bình thường, phía nhà trường rất phối hợp điều tra, lại nhấn mạnh có thể sẽ tạo thành hiệu ứng dây chuyền, hi vọng xử lý âm thầm, không muốn tuyên truyền rộng rãi.
Chuyện vốn trôi qua như vậy, thế nhưng tối ngày 25 tháng 10, bên sở giáo dục nhận được một cuộc điện thoại, trực tiếp gọi cho giám đốc sở, nói là vụ án có điểm đáng ngờ, đề nghị bọn họ điều tra kĩ càng hơn.

Vì vậy ngày 26 tháng 10, cục cảnh sát lại phái người đến trường học tìm những người có liên quan, tiến hành ghi chép.

"Ngày 25 tháng 10." Bạn học Chu đột nhiên xen ngang, "Sở giáo dục cũng tới vào ngày hôm đó. Hứa Thi Cẩn viết một bức thư gửi đến sở giáo dục, tố cáo Tưởng Tiệp bắt nạt cậu ấy, tố cáo bố của Tưởng Tiệp làm quan lại lạm dụng tư quyền, ức hϊếp thường dân. Cho nên người của sở giáo dục đến điều tra hòa giải, bố của Tưởng Tiệp ấn đầu Tưởng Tiệp, bắt cậu ta nhận lỗi với Hứa Thi Cẩn."

"Cái cớ để Tưởng Tiệp bắt nạt Hứa Thi Cẩn chính là cái chết của Chân Hoan, sở giáo dục đến điều tra, lời đồn thấy chết mà không cứu truyền đến tai bọn họ... Cũng truyền đến tai cảnh sát."
Lúc này cảnh sát Tần lại đột nhiên tằng hắng một cái, nhắc nhở nho nhỏ: "Nghĩ lại chuyện cậu vừa hỏi khi nãy... Ừm... Cậu hiểu mà."

Kỷ Tuân giống như được đả thông hai mạch nhâm đốc, trong nháy mắt mạch suy nghĩ trở nên rõ ràng trôi chảy: "Cho nên nói, khi sở giáo dục điều tra đã hỏi Đoạn Tuệ Văn. Du lịch mùa thu là quyết định nhất thời của cô ta, cục cảnh sát không quan tâm vấn đề này, nhưng sở giáo dục quan tâm, cô ta phải chịu trách nhiệm, nhưng lại muốn trốn tránh trách nhiệm. Người kia không thể do cô ta không chú ý mà chết, nhất định phải là lớp bên cạnh, chứ không phải vì học sinh của cô ta mà chết, mỗi một chuyến cảnh sát đều thu được manh mối mới, cho nên mới chỉ có thể đi hết chuyến này đến chuyến khác —— Đàn anh, là hướng suy nghĩ này đúng không?"
"Ôi chậc chậc, cậu tiếp tục, tiếp tục. Có thể nghĩ càng... Ừm ừm." Cảnh sát Tần không thể nói rõ, chỉ có thể làm người đưa ra câu đố, hắn làm rất khổ cực, rất chột dạ, nhìn trời nhìn đất, nhìn trái nhìn phải, chỉ sợ thanh tra nhô ra từ trong khe gạch vách tường giống như u hồn, sau đó thiết diện vô tư ghi tội hắn.

"Ha! Tôi hiểu, thấy chết không cứu có thể mập mờ thành cố ý kéo dài thời gian không cứu. Nếu là vế sau, người phải chịu trách nhiệm cho cái chết không còn là Chân Hoan nữa, hoàn toàn là Hứa Thi Cẩn —— "

"Ai —— nha!" Cảnh sát Tần hô lớn một tiếng, giống như đang nhấn mạnh quy tắc phá án của cảnh sát, "Chúng tôi cũng không thể chỉ nghe một người mà."

Kỷ Tuân nhăn lại mày: "Các anh còn đi hỏi học sinh lớp A. Lời khai của bọn họ cũng cùng giống như Đoạn Tuệ Văn? Bọn họ... Bị Đoạn Tuệ Văn ra hiệu ngầm?"
Cảnh sát Tần đã nhăn mặt thành cơn sóng, suy nghĩ hồi lâu, úp úp mở mở nói: "Cũng không phải hỏi hết toàn bộ học sinh..."

"Cán bộ lớp?"

"Quá rồi quá rồi, chúng ta nói tiếp chuyện phía sau." Cảnh sát Tần vội vàng cắt ngang, "Vốn dĩ ngày 27 tháng 10, cũng chính là thứ sáu, chúng tôi đã đến nhà Hứa Thi Cẩn tìm Hứa Thi Cẩn cùng phụ huynh của con bé nói chuyện, nhưng ngày hôm đó Hứa Thi Cẩn không ở nhà, cũng không tìm được người, hỏi bố mẹ của con bé, họ nói trẻ con tính khí nóng nảy, mâu thuẫn với bạn bè trong trường, sau đó đã đến nhà bạn thân ở tạm vài hôm để giải tỏa tâm trạng rồi, hơn nữa Hứa Thi Cẩn không chịu nói cho bọn học biết phương thức liên lạc của người bạn kia, nói làm vậy là can thiệp việc riêng tư gì gì đó. Bố mẹ của con bé kiến nghị chúng tôi thứ hai thì đến trường tìm còn bé. Ngày 29 tháng 10, chúng tôi —— "
"Các anh gặp Hứa Thi Cẩn ở đâu? Văn phòng của giáo viên sao? Hay là ở tòa nhà có phòng tiếp khách của hiệu trưởng?" Bạn học Chu hỏi.

Cảnh sát Tần nhớ lại: "Dù sao cũng không phải ở giảng đường của các em."

Bạn học Chu gật gật đầu: "Bố mẹ Chân Hoan cầm báo cáo kiểm tra thi thể đến bắt đền nhà trường cũng vào ngày 29 tháng 10, nếu như mọi người ở cùng một tòa nhà, Hứa Thi Cẩn có thể là trùng hợp đụng phải ngay lúc đó, chiếm được báo cáo kiểm tra thi thể của Chân Hoan."

Kỷ Tuân hỏi thêm: "Là các anh đề nghị bố mẹ Chân Hoan làm kiểm tra thi thể à?"

"Đúng."

Kỷ Tuân giơ ngón tay cái lên: "Khá lắm, thật sự là các anh mật báo cho bố mẹ Chân Hoan, từ đó móc nối cho bọn họ đi tống tiền bố mẹ Hứa Thi Cẩn. Áp lực mà các anh tạo ra cho Hứa Thi Cẩn còn nặng nề hơn Đoạn Tuệ Văn nhiều, cẩn thận bị trả thù đấy."
"..." Cảnh sát Tần tối sầm mặt, "Chú ý cách dùng từ, sao có thể nói là mật báo được. Còn có trả thù, đây là chuyện đám trẻ con các cậu nên cân nhắc à?"

"Vậy thì dùng từ suy xét không chu toàn vậy." Kỷ Tuân khinh bỉ cảnh sát Tần bịt tai trộm chuông, "Vậy sau đó thì sao? Các anh còn đến trường nữa không?"

"Ngày mùng 2 tháng 11, chúng tôi lại cử người đến một lần, lúc đó Hứa Thi Cẩn muốn nhảy lầu, nhà trường gọi điện thoại báo cảnh sát, chúng tôi đi lên khuyên con bé đã kết án rồi, chuyện không liên quan gì đến con bé cả, con bé nghe vậy thì bước xuống —— "

Kỷ Tuân: "Chờ đã, các anh đi lên nói với Hứa Thi Cẩn là đã kết án? Tại sao nói thế?"

Như này căn bản không giống với bởi vì hứa sẽ cho Hứa Thi Cẩn chuyển sang lớp A nên con bé mới thôi không nhảy lầu nữa trong lời kể của bạn học Chu mà.
"Lúc đó tổng phụ trách nói với chúng tôi, con bé nhảy lầu là bởi vì có người mắng con bé bỏ nhà ra đi lúc trước là đi chạy án. Haiz, cậu cũng biết loại nói bóng nói gió này mà, càng truyền càng thái quá."

"... Cảnh sát nói cho Hứa Thi Cẩn biết đã kết án. Hứa Thi Cẩn được các anh an ủi, nghĩ là mọi chuyện đã kết thúc nên mới bước xuống." Kỷ Tuân im lặng một lát, chầm chậm nói, "Nhưng trên thực tế, căn bản không có kết thúc. Các anh đi... Không, thậm chí ngay cả khi các anh chưa rời đi, Hứa Thi Cẩn đã phải đối diện với ánh mắt của những người khác —— Ánh mắt căn bản không tin tưởng con bé hơn nữa còn chứa đầy ác ý."

Đó là lần cuối cùng Hứa Thi Cẩn xuất hiện ở trường.

Về đến nhà, cô còn phải đối mặt với bố mẹ, hai vợ chồng sĩ diện kia mới vừa bị bố mẹ Chân Hoan dọa dẫm rất có thể sẽ tiếp tục vô thức mà phát tiết tâm trạng lên người cô.
Khởi nguồn của chuyện này, chỉ có ác ý của Tưởng Tiệp dành cho cô là rõ ràng nhất, rõ đến mức mắt trần cũng có thể thấy.

Thế nhưng theo một lần phản kháng của Hứa Thi Cẩn —— một lần phản kháng mà cô tự nhận là không có vấn đề gì, lại tình cờ xé nát tấm màn che "nhân nhượng cho yên chuyện" vốn đang vô hình mà trường học đã gắn vào, những ác ý dời núi lấp biển kia đã kéo Hứa Thi Cẩn lên đài thẩm phán hết lần này đến lần khác.

Mỗi người đều đang lặng lẽ trốn tránh trách nhiệm, bia ngắm dưới ánh đèn tựu quang cũng chỉ có một mình cô.

Sự trả thù của Hứa Thi Cẩn tuyệt không phải mũi tên không đích. Thù hận của cô nồng đậm như vậy, mục tiêu rõ ràng như vậy, cũng chuẩn xác như vậy mà hủy diệt thứ quan trọng nhất của những người đã từng đối xử tồi tệ với cô!
Anh nhìn bạn học Chu, bạn học Chu mặt không cảm xúc, giống như bạn học Chu đã quá quen thuộc với chuyện này.

Anh đột nhiên nghĩ... Có lẽ lúc này đây, bạn học Chu càng thêm có thể thông cảm, thấu hiểu Hứa Thi Cẩn hơn mình.

Rõ ràng cảnh sát đã nói kết thúc rồi, rõ ràng mình vô tội.

Tại sao không có ai tin vậy?

Tại sao các người vẫn cứ liên tục bức bách tôi hết lần này đến lần khác?

Nếu như ngay cả cảnh sát cũng không thể giúp tôi, còn có ai có thể giúp tôi?

...

Vậy thì để tôi tự giúp chính mình!

-------------------------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc