LỜI NÓI DỐI CHÂN THÀNH (1 - 200)

Sáng sớm hôm sau, Kỷ Tuân cùng bạn học Chu đồng thời chờ sẵn trong tầng ngăn cách ở nửa tòa trên của khu chung cư nhà bà nội Vu Tiểu Vũ, kiên trì chờ đợi hành động của cảnh sát.

Đợi không bao lâu.

Đúng bảy giờ sáng, Vu Tiểu Vũ mở cửa, đeo cặp, đi giày ở lối ra vào, chuẩn bị ra ngoài.

Bà nội nói vọng ra từ trong phòng: "Cơm hộp để trên bàn, mang cho con không ít món."

"Vâng." Vu Tiểu Vũ, "Cảm ơn bà nội."

Bà nội vẫn đang nói, người đã già, cũng nói nhiều hơn, bởi vì biết mỗi lần mình nhắm mắt lại chưa chắc đã có thể mở ra lần nữa, cho nên hận không thể một ngày nói hết những lời đã giữ kín trong lòng cả một đời.

"Đến trưa ăn cơm nhớ tìm chỗ hâm nóng lại, ăn đồ nguội sẽ cảm thấy rất dầu mỡ, cũng không lành mạnh..."

Kỷ Tuân nhìn xuống phía dưới từ trong khe hành lang.


Anh nhìn thấy giày của Vu Tiểu Vũ trước. Một đôi giày vải màu trắng, giặt rất sạch; lại nhìn thấy váy xám của Vu Tiểu Vũ, có thể là do sống cùng bà nội, nhớ lại mấy lần tình cờ gặp Vu Tiểu Vũ, cô đều ăn mặc rất giản dị, không phải màu xám chính là màu xanh lam, một loại màu sắc lu mờ ảm đạm, giống như bản thân Vu Tiểu Vũ.

Sau đó Kỷ Tuân lại nhìn thấy hộp cơm nhấc trong tay Vu Tiểu Vũ, hộp cơm được bọc trong một mảnh vải xanh lam điểm xuyết hoa vàng, ngay cả mảnh vải này, còn tươi sáng hơn Vu Tiểu Vũ.

Anh nhìn thấy Vu Tiểu Vũ đóng cửa, vội vã chạy xuống cầu thang hai bước, có vẻ đang vội đi học.

Nhưng bỗng nhiên, bóng người dừng lại.

Kỷ Tuân thò người ra, lần này nhìn thấy đồng phục màu xanh lam đậm cùng quân hàm lấp lánh trên vai.

Cảnh sát đến rồi.

Anh kéo bạn học Chu, mà bạn học Chu giống như tảng đá, không nhúc nhích.


Anh cảm thấy khó hiểu, quay đầu lại: "Cảnh sát đến rồi, muốn mang Vu Tiểu Vũ đến nhà của bố mẹ bạn ấy, chúng ta đuổi theo."

Bạn học Chu hình như đang đắm chìm vào suy tư, cho đến lúc này, mới giống như đột nhiên bừng tỉnh mà gật đầu: "Được."

Kỷ Tuân đã ghi nhớ địa chỉ của khu chung cư nhà bố mẹ Vu Tiểu Vũ từ lâu, tài xế taxi nhấn cần ga một cái, bọn họ ngược lại còn đến sớm hơn cả cảnh sát Tần.

Bọn họ chờ trong hành lang, chờ Vu Tiểu Vũ mở cửa, nhưng đến đây rồi, cảnh sát Tần giống như đã học xong làm thế nào để không giẫm phải hố, vô cùng chuẩn xác mà kéo bọn họ ra.

"Đàn anh..." Kỷ Tuân đánh trống lảng, "Trùng hợp quá! Sao các anh cũng ở đây thế?"

"Đừng có mà đánh trống lảng!" Cảnh sát Tần trực tiếp trở mặt, thiết diện vô tư, "Cảnh sát phá án, người không phận miễn vào! Làm học sinh thì quay về lớp học hành chăm chỉ, còn dám làm ầm ĩ, tôi mang các cậu về đồn, cho các cậu ngồi riêng một phòng, vào đó rồi tỉnh táo ngẫm nghĩ lại!"


Trên cầu thang, ba người giằng co căng thẳng, cho đến khi một tiếng thét kinh hãi từ dưới lầu truyền đến:

"Có máu!"

Cảnh sát Tần kinh ngạc, sau đó hơi biến sắc, ngay lúc hắn có vẻ chần chừ, Kỷ Tuân đã kéo bạn học Chu, hai người giống như hai con báo linh hoạt, lướt qua cảnh sát Tần, chạy thẳng xuống dưới!

"Hai người các cậu —— "

Tiếng gọi của cảnh sát Tần bị gió cuốn đi, rơi vào phương xa hoàn toàn không cần để ý, còn Kỷ Tuân cùng bạn học Chu, hai người xông vào mở cửa nhà của bố mẹ Vu Tiểu Vũ, lập tức nhìn thấy vết máu.

Một đống giấy ăn có vết máu, phần lớn ở trên khay trà của phòng khách, có một cục lẻ loi rơi ở cửa ra vào, trước giày vải màu trắng của Vu Tiểu Vũ, máu trên cục giấy ăn chiếu vào giày vải trắng như giấy của cô, chiếu ra một vết đỏ đồng xấu xí.
Một hồi lâu, váy xám lẳng lặng rủ xuống bỗng run lên tựa cơn sóng.

Vu Tiểu Vũ giống như không thể nhịn được nữa, đá bay cục giấy ăn trước mặt giống như đá vật bẩn thỉu nào đó.

Nhân lúc này, Kỷ Tuân nắm lấy cơ hội, quan sát sơ qua toàn bộ căn nhà.

Một căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách rất điển hình, lắp đắt thiết bị bình thường, nhưng bố cục không tồi, nhìn có vẻ rộng rãi, đầy đủ đồ đạc, chỉ không có vật trang trí nho nhỏ, Kỷ Tuân nhìn qua mấy căn phòng, bụi bẩn trên mặt bàn có đã dày đến mức có thể dùng tay quệt ra một đường, có vẻ thật sự không có dấu hiệu có người đang ở.

Chẳng lẽ mình đã đoán sai?

Hứa Thi Cẩn căn bản không ở nơi này... Đây chỉ là trụ sở bí mật mà Vu Tiểu Vũ cùng Hứa Thi Cẩn gặp nhau?

Nghe cũng xuôi xuôi. Nhưng vẫn cảm thấy còn chỗ chưa hợp lý.
Tín hiệu điện thoại của Hứa Thi Cẩn xuất hiện ở đây, chứng minh cô đã từng tới. Gia cảnh của Hứa Thi Cẩn không phải cực kỳ giàu có, tuổi lại nhỏ, nếu chạy ra ngoài ở khách sạn sẽ có chút không an toàn cũng không thuận tiện, rõ ràng có chỗ đặt chân không cần phải lo lắng gì, tại sao lại không ở?

Còn có phòng sách của nơi này...

Những chỗ khác đều được dọn dẹp ngăn nắp sạch sẽ, chỉ có phòng sách là còn giữ lại không ít đồ, một giá sách lớn dựa vào tường, bên trên có rất nhiều sách vở cùng rập giấy, bên cạnh còn có một cái bàn, trên bàn để hai cái máy in màu, dưới máy in là dây điện lằng nhằng giống như mạng nhện.

Chỗ cửa ra vào, cảnh sát Tần cùng đồng nghiệp sắc mặt nghiêm túc liếc mắt nhìn nhau.

Cảnh sát Tần khom lưng nhặt cục giấy ăn, hỏi Vu Tiểu Vũ: "Chuyện gì thế này?"
Vu Tiểu Vũ cúi đầu không đáp.

Cảnh sát Tần cũng không bức bách, chỉ cùng đồng nghiệp bắt đầu chính thức lục soát căn nhà, vốn dĩ đối với một cô nữ sinh lớp 11, hắn luôn cảm thấy không thể nào, cũng không cần thiết, hiện tại có vẻ đã nghiêm túc hơn nhiều.

Bọn họ đi thẳng về phía bàn trà, bên cạnh khay trà có nhiều cục giấy nhất, chắc chắn nơi đó sẽ có vài thứ.

"Xoạch" một tiếng, ngăn tủ bàn trà bị kéo ra, đồ đạc bên trong cũng bị bại lộ ngay lập tức.

Hấp dẫn ánh mắt của người ta nhất, là một con dao dính máu.

Bên cạnh con dao có một gói thuốc lá, bên cạnh thuốc lá có một cái bật lửa, bên cạnh bật lửa còn có một gói bông ngoáy tai cùng một lọ cồn nhỏ, không chỉ vậy, thậm chí còn có một bộ tai nghe màu trắng chiếm cứ cả một góc nhỏ, cùng một chồng khoảng hơn mười cuộn băng cassette.
Cảnh sát Tần từng nghe Kỷ Tuân nói về sự kiện bố mẹ Chân Hoan phát loa ngoài băng cassette, cũng đã nhìn thấy băng cassette Kỷ Tuân giao cho hắn làm vật chứng. Cuộn băng cassette kia có màu sắc giống như giấy niêm phong trong ngăn kéo, đều là nhãn mác màu xanh lam trống trơn, không có in chữ.

"Giải thích một chút đi." Cảnh sát Tần nói với Vu Tiểu Vũ.

Sắc mặt của Vu Tiểu Vũ trở nên trắng bệch, trắng giống như đôi giày vải của cô. Trên mặt cô xuất hiện lo sợ cùng bất an dày đặc, biểu cảm như vậy xuất hiện trên gương mặt của thiếu nữ thật sự khiến người thương tiếc.

Hai vị cảnh sát tinh tế mà làm dịu sắc mặt nghiêm nghị xuống một chút.

Cảnh sát Tần nói: "Đừng sợ, cũng đừng nói dối, nói sự thật cho chúng tôi là được. Thầy cô ở trường đã dạy em rồi đúng không, làm sai cũng không đáng sợ, chúng ta phải biết sai trước, sau đó mới sửa sai."
"Vâng, chú cảnh sát, cháu nói." Vu Tiểu Vũ cúi đầu, nói lí nhí như muỗi kêu, mơ hồ run rẩy, "Cháu có thể đến gần một chút, đi tới trước khay trà không, cháu..."

"Không sao, đến đây đi." Cảnh sát Tần nói, "Chúng ta ngồi trên sô pha, từ từ nói."

Hắn dịch ra một chút, để Vu Tiểu Vũ đang đứng phía trước dần dần đi về phía mình... Biến cố chính là đột nhiên xảy ra vào lúc này!

Khi đi tới cạnh bàn trà, Vu Tiểu Vũ vốn ngoan ngoãn yếu đuối, nói cũng không dám nói to bỗng khom lưng, hai tay hợp lại giống như cái giỏ, vét băng cassette đang nằm trong ngăn kéo ra ngoài dưới tình huống tất cả mọi người đều không kịp chuẩn bị.

Cô tóm được băng cassette, ngón tay giống như cái móc mà kéo rách túi nylon, lại chộp lấy bật lửa trong ngăn kéo, tách tách nhen lửa ngay trước mặt!

Ngọn lửa dấy lên sát gần cô như vậy, gần đến nỗi đốt cháy cả mái tóc rủ xuống của cô, đốt ra mùi khét lẹt khó ngửi, lại gần đến nỗi chiếu sáng cả khuôn mặt vẫn đẹp đẽ, tinh xảo, nhu nhược kia.
Tay cô run lên, ngọn lửa rời khỏi khuôn mặt, để sát vào băng cassette.

"Vù —— "

Băng cassette bên trong túi nylon màu đen, cháy rồi.

Ngọn lửa to lớn bùng lên, ngọn lửa mãnh liệt không chỉ thiêu đốt trước mắt cô, càng thiêu đốt trong cơ thể cô. Cô bắt đầu rít gào, cười to, cười ha hả trong lúc điên cuồng phẫn nộ:

"Cháy đi, cháy đi, các người đừng mơ lấy được gì cả, a! —— A a a! —— Cút, cút hết cho tôi!"

Ngọn lửa cuối cùng cũng nung chảy mong manh giả tạo của cô giống như nung chảy sáp nến.

"Làm gì!"

"Không được cử động!"

Kinh ngạc đi qua, hai vị cảnh sát phản ứng hết sức nhanh chóng, cảnh sát Tần lập tức khống chế lại Vu Tiểu Vũ đột nhiên tâm tình kích động, đồng nghiệp kia thì lập tức cướp lấy đồ đạc trong tay Vu Tiểu Vũ ném xuống đất, giẫm đế giày lên, giẫm tắt ngọn lửa.
Ngọn lửa bị dập tắt, nhưng Vu Tiểu Vũ bị cảnh sát Tần tóm chặt lại vẫn không từ bỏ vùng vẫy, ngọn lửa đã nung chảy bình tĩnh giống như sáp nến của cô, nhưng kịch liệt giãy dụa cùng rít gào của Vu Tiểu Vũ vẫn chưa hề dừng lại.

Tóc tai lượt thượt rủ xuống, cặp kính bởi vì giãy dụa mà từ trên vành tai trượt xuống dưới chân, xiêu xiêu vẹo vẹo treo trên mặt, khả năng giãy dụa của cô gần như đã vượt qua giới hạn mà nữ giới có thể có, ngay cả cảnh sát Tần đã có kinh nghiệm huấn luyện lâu năm cũng suýt chút nữa không giữ được cô.

Trong lúc giãy dụa, ống tay áo của Vu Tiểu Vũ bị kéo lên, Kỷ Tuân hoàn toàn nhìn rõ cánh tay gầy yếu chằng chịt vết cắt dao cùng vết bỏng của tàn thuốc.

Dấu vết do tự tổn thương để lại.

Dấu vết anh đã từng nhìn thấy từ lần đầu tiên gặp được Vu Tiểu Vũ.
Thời khắc này, khi nhìn rõ nhà của bố mẹ Vu Tiểu Vũ căn bản không có dấu hiệu Hứa Thi Cẩn đang sinh sống, khi nhìn rõ điên cuồng dưới dịu dàng nhát gan giả dối của Vu Tiểu Vũ, suy nghĩ của Kỷ Tuân cũng trở nên cực kỳ rõ ràng.

Trong lúc hỗn loạn, anh đột nhiên lên tiếng: "Vu Tiểu Vũ, tôi sai rồi. Tôi vẫn nghĩ, những chuyện này đều là Hứa Thi Cẩn làm, hoặc là Hứa Thi Cẩn hợp mưu với em, sai khiến em làm, nhưng tôi lại quên mất một khả năng... Những chuyện này, còn có thể, đều là em gạt Hứa Thi Cẩn làm!"

Vu Tiểu Vũ mua ma túy, ngày đó bạn học Chu nói trên người Vu Tiểu Vũ có mùi thuốc lá, anh cho là vết bỏng của tàn thuốc trên tay chính là khởi nguồn của mùi thuốc lá kia, thế nhưng, mùi thuốc lá kia cũng có thể là do thuốc lá đốt nhà của bố mẹ Chân Hoan lưu lại.

Đoạn ghi âm riêng tư của bố mẹ Hứa Thi Cẩn, Hứa Thi Cẩn có thể ghi âm, Vu Tiểu Vũ cũng có thể, hai người họ thân thiết với nhau như vậy, chỉ cần cô lấy được chìa khóa từ chỗ của Hứa Thi Cẩn, vậy cũng có thể đặt máy ghi âm.
Thư báo cáo chỉ là một bức thư, tên đề ngoài thư cũng chỉ là một cái tên, ngoại trừ người của sở giáo dục, không ai nhìn thấy dáng dấp của bức thư đó ra sao, không thể bởi vì trước kia Hứa Thi Cẩn đã tố cáo một lần, thì có thể cho rằng lần này cũng nhất định là Hứa Thi Cẩn.

Còn có báo cáo kiểm tra thi thể, có lẽ ngày đó thật sự là Hứa Thi Cẩn chụp được trong lúc vô tình, nhưng như đã nói, quan hệ giữa hai người tốt như thế, hẳn là Hứa Thi Cẩn đã gửi bức ảnh kia cho Vu Tiểu Vũ ngay ngày hôm đó, Vu Tiểu Vũ cũng thuận lợi có được thông tin này.

Thứ duy nhất mà Vu Tiểu Vũ không thể làm giúp, có lẽ chỉ có cuộc điện thoại gọi cho Trần Nha.

Nhưng nếu như Hứa Thi Cẩn căn bản không biết một loạt hành vi trả thù mà Vu Tiểu Vũ đã làm, cô chỉ đơn thuần bỏ nhà ra đi, đột nhiên nghe thấy tin tức này, gọi điện mắng Trần Nha cũng có thể hiểu là phát tiết cảm xúc một cách tự nhiên, chứ không phải trăm phương ngàn kế trả thù.
Trong lời kể của Trần Nha, Hứa Thi Cẩn chỉ mắng cô hại mình, không có nói chuyện khác.

Nhìn từ góc độ này, đây chỉ là một câu chuyện nữ học sinh cấp ba bỏ nhà ra đi vô cùng thương tâm, cô bị ác ý đánh sụp cả cơ thể lẫn tinh thần, mệt mỏi cuộn người ở trong góc, liếʍ ɭáρ vết thương của chính mình, mà đối tượng duy nhất cô có thể dốc bầu tâm sự, sau khi lắng nghe toàn bộ khổ sở bi thương của cô, đã quyết tâm thay cô báo thù.

Nhưng vẫn còn một vài vấn đề...

Bình thường Vu Tiểu Vũ đều ở trên lớp, không thể liên tục ở bên an ủi cô. Một người buồn khổ như Hứa Thi Cẩn nên giải sầu như thế nào đây? Nhìn cái cách mà cô công khai viết di thư hết lần này đến lần khác, cô tuyệt không phải là kiểu người tự mình liếʍ ɭáρ vết thương, ngược lại, cô vô cùng khát vọng người khác sẽ nghe thấy tiếng lòng của cô, đáp lại tiếng kêu cứu của cô.
Bỏ nhà ra đi cũng vậy, thông thường, một mặt là không thể nhịn được hoàn cảnh trong nhà, một mặt cũng là muốn thông qua hành động này đổi lấy lo lắng cùng hối hận của bố mẹ. Đây đồng thời cũng là hành vi muốn có được một loại phản hồi nào đó.

Nhưng mà khoảng thời gian này Hứa Thi Cẩn chỉ liên lạc với Vu Tiểu Vũ. Hứa Thi Cẩn giống như là đã đặt mình vào một hòn đảo biệt lập chỉ có Vu Tiểu Vũ, cô không kiên trì tìm kiếm đồng tình cùng thấu hiểu của người xung quanh nữa, thậm chí không liên lạc với bố mẹ, không còn cần cảm thông cùng hối hận của họ... Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, tính cách thay đổi lớn như vậy, có khả năng không?

Kỷ Tuân bỗng nghĩ đến nguyên nhân cảnh sát tới đây mà mình đã thuận miệng nói ngày hôm qua —— Vu Tiểu Vũ bắt cóc Hứa Thi Cẩn.
Trạng thái trầm cảm của Vu Tiểu Vũ không nhẹ, đã đến mức độ tự tổn thương chính mình, một loạt hành động trả thù này cũng là loại điên cuồng đáng sợ không bình thường, trong đó cũng bao hàm khiến bố mẹ của Hứa Thi Cẩn cảm thấy nhục nhã. Vu Tiểu Vũ sợ Hứa Thi Cẩn dao động giữa chừng, không muốn Hứa Thi Cẩn phá hoại kế hoạch của mình, hoặc lo lắng Hứa Thi Cẩn sẽ bán đứng mình, vì vậy biến tướng thành giam lỏng —— bắt cóc —— Hứa Thi Cẩn, hiện tại có vẻ đã không phải nằm mơ giữa ban ngày, mà là hoàn toàn là logic có thể chải chuốt thông thuận rồi.

Anh nghĩ đến những việc này, hình như bạn học Chu cũng nghĩ đến.

Khi anh làm rõ được toàn bộ manh mối, cũng nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của bạn học Chu.

Đôi mắt trái với ảm đạm che giấu dưới mái tóc dày nặng của ngày thường kia, bắn ra ánh sáng không khác gì đèn mổ trên bàn phẫu thuật, chiếu qua cơ thể của Vu Tiểu Vũ, chiếu vào linh hồn của Vu Tiểu Vũ:
"Trưa nào cậu cũng ăn cơm ở nhà ăn."

Cậu khẽ lên tiếng, giọng không lớn, hoàn toàn không thể lọt vào tiếng hét chói tai của Vu Tiểu Vũ, nhưng kỳ lạ là, Vu Tiểu Vũ đang điên cuồng lại nghe thấy cậu nói, hơn nữa còn dừng lại ngay lập tức.

Ánh mắt hung ác của cô mang theo ác ý nồng đậm, xuyên qua cặp kính xiêu vẹo, quấn thẳng lên mặt của bạn học Chu.

Bạn học Chu không có né tránh.

Trong lúc hoảng hốt, Kỷ Tuân thậm chí còn nhìn thấy ác ý tương tự, mặt của bạn học Chu giống như một chiếc gương, hoàn toàn chiếu ra ác ý đến từ chính Tiểu Vũ... Hoặc là, đây cũng không phải ác ý đến từ chính Tiểu Vũ, mà là ác ý bắt nguồn từ chính bạn học Chu.

Bạn học Chu khẽ nói: "Ngày nào cậu cũng ăn cơm ở nhà ăn, tại sao còn muốn mang theo cơm hộp? Trừ phi là mang cơm hộp cho người khác... Cơm hộp này là mang cho Hứa Thi Cẩn đang bị cậu giam lỏng."
"Nhưng ngày hôm nay cậu không thể đưa cơm." Bạn học Chu khẽ cười, nụ cười suиɠ sướиɠ, "Cảnh sát phát hiện ra hành động của cậu, cậu cũng bị mang về đồn cảnh sát dò hỏi, cậu đương nhiên sẽ không mở miệng. Nếu như cậu mở miệng, vậy thì cậu có tội. Vì để cho chính mình trở nên vô tội, cậu chỉ đành giữ im lặng, im lặng suốt cả quá trình, im lặng 12 giờ, im lặng 24 giờ, Hứa Thi Cẩn đang ở nơi mà cậu giam lỏng cậu ấy, cậu ấy đói rồi, một tiếng đồng hồ, đợi cậu suốt một tiếng đồng hồ, không biết lúc nào cậu mới tới..."

"Càng lúc cậu ấy sẽ càng đói bụng, càng lúc càng khát, càng lúc càng cô độc, càng lúc càng sợ hãi..."

"Người bạn thân của cậu ấy, sau khi giam lỏng cậu ấy, còn định quên mất cậu ấy, là muốn vứt bỏ cậu ấy đúng không?"

"Đáng thương thật đấy..."
Ngọn lửa tà ác trong cơ thể Vu Tiểu Vũ đã dập tắt, cô hoàn toàn bị cảnh tượng mà bạn học Chu miêu tả hút lấy, cô suy sụp hoang mang, loạng choà loạng choạng, bắt đầu khóc nức nở...

Cảnh sát Tần thở phào nhẹ nhõm, buông hai cánh tay của Vu Tiểu Vũ ra, vội vàng nhặt băng cassette rõ ràng là chứng cứ mang tính then chốt đang rải rác trên mặt đất lên... Đặc biệt là con dao trong ngăn kéo dao cùng bật lửa trên sàn nhà, hắn ngay lập tức kiểm soát toàn bộ vật phẩm nguy hiểm kia!

Chính là lúc này, Vu Tiểu Vũ móc ra một con dao nhỏ từ trong túi.

Không ai nghĩ tới, cô còn mang vũ khí sắc bén bên mình.

Gương mặt dịu dàng xinh đẹp, dao nhọn hung ác tàn nhẫn, cô nắm chặt dao con, bổ về phía bạn học Chu, ánh dao vẽ ra một dải lụa bạc cực nhanh trong không trung.

-----------------------------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc