LỜI NÓI DỐI CHÂN THÀNH (1 - 200)

Sáng ngày hôm sau, Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân đến nhà Tề Viễn. Hắn thuê một căn hộ nhỏ khoảng 40 mét vuông ở gần đại học thủ đô, hắn cũng nhận được một lời mời rất hấp dẫn từ nước ngoài, trước mắt phải thực tập một thời gian, tháng tư này bảo vệ luận văn xong sẽ chính thức xuất ngoại.

Phòng khách nhỏ cùng ban công của căn hộ bị đủ loại thùng carton chồng chất bừa bộn hết cả lên.

Tề Viễn bị vây ở chính giữa hơi xấu hổ mà nói với hai người: "Gần đây chuẩn bị ra nước ngoài, cái gì cũng phải sắp xếp lại, cho nên hơi bừa bộn một chút, hai người đừng để ý. Các anh uống gì không? Tôi rót cho hai anh ly nước nhé."

"Không cần, cậu tiếp tục dọn dẹp đi." Kỷ Tuân nối liền lời nói.

Có lẽ trong nhà của học sinh giỏi luôn không thiếu sách, trong đống sách này có rất nhiều quyển đã được gói lại, một vài quyển thường dùng hay đặt trên bàn học cũng không có.


Hoắc Nhiễm Nhân nói thẳng lý do đến đây, muốn hỏi xem hắn nghĩ gì về Mạc Nại.

Tề Viễn cũng không nói gì khác biệt, chỉ có chút giật mình, nói mình không quen thân với Mạc Nại, rồi cái chết của chị gái mình là chuyện đột nhiên xảy ra, hắn cũng không rõ, v.v.

Khi Kỷ Tuân thỉnh thoảng lại liếc qua những hộp giấy này, Hoắc Nhiễm Nhân đã rất quang minh chính đại, đường đường chính chính mà tra xét bàn học.

Cậu rút ra quyển "Chú chân dài", quyển tiểu thuyết này kẹp giữa một đống tác phẩm vĩ đại cùng tài liệu chuyên ngành về khoa học và kỹ thuật, có chút không phù hợp.

"Bình thường anh còn đọc tiểu thuyết?"

"À —— Đợi..." Tề Viễn vừa sốt sắng lại vừa xấu hổ.

Rất nhanh thôi, Hoắc Nhiễm Nhân đã biết tại sao hắn lại phản ứng như vậy, trong sách có kẹp một bức ảnh, trong ảnh là một cô thiếu nữ tóc ngắn dựa vào cây anh đào, cười lên rất rạng rỡ.


Trong hồ sơ có ghi Tề Viễn chưa kết hôn, vậy chắc chắn đây là bạn gái của hắn hoặc là người hắn yêu thầm.

Cho dù là cảnh sát, nhưng nhìn thấy việc tư của người ta dù sao cũng có chút đường đột, Hoắc Nhiễm Nhân vốn định nói xin lỗi kết thúc chuyện này, nhưng khi cậu liếc nhìn cô gái kia một lần nữa, ánh mắt lập tức ngưng lại, sắc mặt cũng trở nên lạnh lùng, nghiêm túc.

Kỷ Tuân sẽ không bỏ qua phản ứng rõ ràng như vậy, anh cũng bước tới.

"Đây không phải là Dư Ngọc sao?"

Dư Ngọc là một người bạn cùng phòng khác của Tống Thính Phong, cô ta không có quan hệ người yêu cũ với Mạc Nại như Trình Tưởng, nguyên cả vụ án cũng có vẻ không liên quan gì đến cô.

Thế nhưng cô ta lại quen biết Tề Viễn, mối quan hệ này thực sự ngoài ý muốn.

Tề Viễn còn khó hiểu hơn cả hai người: "Sao các anh lại biết chị ấy tên là Dư Ngọc? Chị ấy có liên quan gì đến cái chết của chị tôi à? Nhưng sau khi chị tôi chết, tôi mới quen biết với A Ngọc cơ."


Kỷ Tuân hỏi: "Sao cậu lại biết Dư Ngọc?"

Tề Viễn gãi đầu "Ngày 10 tháng 10 năm 2007, bởi vì chuyện của chị tôi mà bố tôi bị công trường đuổi việc, ông ấy chuẩn bị thu dọn đồ đạc về nhà, tôi cũng không cách nào tiếp tục đi học ké ở đại học Liễu Thành, hôm đó là ngày cuối cùng tôi đến phòng tự học thu dọn đồ đạc, nghĩ đến không có cách nào trở lại thật sự rất buồn. Chị A Ngọc đã tới an ủi tôi. Sau đó chị ấy thêm phương thức liên lạc của tôi, sau khi học xong sẽ giảng bài miễn phí cho tôi, chị ấy nói mình vốn cũng phải thi nghiên cứu sinh, đang ôn tập kiến thức, giảng bài cho tôi cũng có thể củng cố lại. Chị ấy còn giúp tôi đóng học phí đại học, nói chờ tôi đi học rồi làm thêm trả cho chị ấy."

Nghe có vẻ là một câu chuyện kể về người hảo tâm giúp đỡ một tân sinh viên.
Nhưng rõ ràng Dư Ngọc được tuyển thẳng lại nói dối là mình đang thi nghiên cứu sinh, đáng phải cân nhắc, Kỷ Tuân nghĩ: "Cô ấy tốt như vậy nên cậu đã yêu thầm cô ấy, còn không dám thổ lộ, không thì cũng không phải lén kẹp ảnh của người ta vào trong sách, nếu theo đuổi được hẳn là ảnh chụp chung của hai người."

"Ây..."

Kỷ Tuân tiếp tục nói chuyện phiếm: "Quyết định ra nước ngoài của cậu cũng là muốn theo đuổi cô ấy đúng không, Dư Ngọc đã ra nước ngoài từ rất lâu rồi."

Tề Viễn xấu hổ đáp: "Không thể nói là theo đuổi, chị A Ngọc cũng đã giúp tôi rất nhiều để có thể lấy được thư mời này, chị ấy viết rất nhiều thư giới thiệu cho tôi."

Hoắc Nhiễm Nhân: "Anh đã từng nghe qua, chín năm trước, đại học Liễu Thành có một nữ sinh viên nhảy lầu không?"

Tề Viễn lắc đầu: "Tôi có nghe qua, tôi biết bởi vì chuyện này mà Mạc Nại bị bắt, nhưng tôi cũng không biết những chuyện khác. Khi đó chị tôi vừa mới qua đời, không có tâm tư quan tâm những chuyện này, bởi vì anh ta không tới tham gia tang lễ của chị tôi nên tôi mới nghe được người ta kể là Mạc Nại đã bị bắt."
Không biết ai nhảy lầu, cũng không biết Dư Ngọc là bạn cùng phòng của người chết, như vậy cũng phù hợp với tình tiết không biết đối phương được tuyển thẳng.

Hoắc Nhiễm Nhân: "Anh là người thông báo cho Mạc Nại tham gia tang lễ à?"

"Đúng vậy, ngày 20 tháng 9 chị tôi qua đời, ngày 21 tôi có gửi tin nhắn về tang lễ cho bạn bè của chị tôi, Mạc Nại đứng đầu trong danh sách, cho nên tôi mới có ấn tượng."

Ngày 21, Mạc Nại bị bắt vào ngày 22, mốc thời gian này cũng rất thú vị.

Kỷ Tuân không nhìn Tề Viễn nữa, lại quay sang một đống thùng carton lớn, nhân chứng không còn giá trị thông tin làm sao bằng một đống vật chứng chưa được khám xét đây.

Thế nhưng động tĩnh lục tìm như vậy cũng quá lớn, trong đống carton của Tề Viễn, có mấy cái còn chồng lên năm, sáu tầng.

Kỷ Tuân đau hết cả đầu, nghiêng mặt sang bên cạnh, cắn môi bày ra vẻ mặt oan ức với Hoắc Nhiễm Nhân.
Hoắc Nhiễm Nhân thở dài: "Di vật của chị anh hẳn cũng nằm trong số thùng giấy này đúng không." Một câu hỏi mang tính chất khẳng định, ở gần ban công có một hộp giấy chưa được đóng kín, bên trong còn có gấu bông màu hồng phấn, vừa nhìn đã biết không phải phong cách của Tề Viễn.

"À đúng, tôi tìm giúp các anh."

Mới qua một lát, Tề Viễn đã rút ra hai thùng giấy không quá lớn bị nhét dưới đáy, một thùng đựng quần áo, một thùng khác lại là mấy món đồ thủ công, nhật ký, v.v.

Kỷ Tuân đạt được mục đích vô cùng hài lòng, tránh Tề Viễn đang quay lưng về phía hai người rút đồ đạc mà hôn gió Hoắc Nhiễm Nhân một cái. Sau đó, đôi mắt sắc bén của anh đã nhanh chóng phát hiện ra một thứ khác biệt trong số quần áo lòe loẹt, đa phần vừa rẻ tiền vừa quê mùa kia.

Một bộ váy lụa mỏng màu lam nhạt, đai ruy băng cùng màu rủ xuống từ vai phải, phần eo bên trái thắt một cái nơ bướm thật lớn, thiết kế tinh xảo, may cắt vừa vặn, là kiểu váy dự tiệc vừa nhìn đã biết là giá trị không nhỏ.
Kỷ Tuân rút ra cái váy này.

"Cái váy này rất đẹp," Kỷ Tuân khen bừa một câu, "Là quà sinh nhật 18 tuổi mà mẹ cậu mua tặng chị cậu à?"

Năm Tề Mộng qua đời, cô mới vừa chớm 18 tuổi.

Tề Viễn khó xử mỉm cười: "Thật ra chúng tôi theo lịch âm, cho nên khi chị tôi nhảy lầu vẫn chưa tới sinh nhật đón tuổi trưởng thành, cũng không có quà gì cả."

Dù sao thời gian cũng đã lâu. Sau khi chị gái qua đời, Tề Viễn lại phải chứng kiến cha mẹ lần lượt rời xa thế gian, hiện tại nhắc tới chuyện này, trên mặt hắn không có bi thương quá rõ ràng, chỉ giống như nhắc đến một câu chuyện cũ bình thường mà thôi.

"Cái váy này?"

"Tôi cũng không rõ lắm, chỉ là nhìn thấy nó trong phòng của chị gái, lúc mới phát hiện nó còn bị ném trong hộp dưới gầm giường. Trong trí nhớ, tôi chưa từng thấy chị tôi mặc cái váy này..." Tề Viễn không quá chắc chắn, đàn ông vốn không quá quan tâm quần áo của phụ nữ, cho dù là chị gái sớm chiều ở chung với mình, Tề Viễn cũng không cách nào nhớ kỹ đối phương mặc gì hay không mặc gì, nhưng hắn lại đưa ra một phương án.
"Khi đó nhà tôi hẳn là sẽ không mua quần áo đắt như thế này đâu, có lẽ là người khác tặng cho chị tôi."

Kỷ Tuân "À" một tiếng, không có tiếp tục truy hỏi.

Hoắc Nhiễm Nhân lại nói: "Nếu anh không ngại thì có thể tạm thời giao cái váy này cho chúng tôi đăng ký làm vật chứng được không?"

*

Tàu cao tốc từ từ khởi động, hơi thở tràn ngập công nghiệp cùng với sương khói của thành thị biến mất phía sau đoàn tàu, Hoắc Nhiễm Nhân khép lại điện thoại di động vẫn chưa rời tay kể từ khi ra khỏi nhà của Tề Viễn.

Cậu tổng kết ngắn gọn một vài thông tin: "Dư Ngọc có gia cảnh bình thường, thành tích thời đại học không tốt bằng Tống Thính Phong, giảng viên phụ đạo nhận định khả năng Dư Ngọc thi đỗ nghiên cứu sinh là 50%."

"Thế nhưng Dư Ngọc được tuyển thẳng, lại ra nước ngoài du học." Kỷ Tuân tiếp lời, "Đối với một cô gái gia cảnh bình thường, thành tích cũng bình thường mà nói, con đường này xem như là thuận lợi ngoài ý muốn."
Xe chiều về cũng là khoang thương gia.

Vé xe là Kỷ Tuân mua, anh tự chọn cho mình vị trí cạnh cửa sổ, lúc nói chuyện, đầu ngả vào cửa sổ, ánh mắt nhìn ra phía ngoài, ánh sáng sớm mai tràn ngập trong mắt anh, phủ thêm một tầng sáng vàng nhạt lên đồng tử đen kịt cùng con ngươi trắng toát.

Tầng sáng này che đi cảm xúc vốn có của chủ nhân, khiến hình ảnh hiện lên, chỉ có các công trình không ngừng trôi ngược về đằng sau, cùng núi sông không ngừng ập đến từ phía trước.

"Đoán ra rồi?" Hoắc Nhiễm Nhân hỏi.

"Cũng xâu chuỗi được gần hết rồi."

"Vậy anh nói xem." Hoắc Nhiễm Nhân, "Vừa hay ở đây không có người khác."

Lần này vẫn là một toa xe trống trải, tiền luôn có thể hưởng thụ được rất nhiều thứ, tỷ như riêng tư, tỷ như thoải mái. Cho nên mỗi người đều đang phấn đấu, vì càng nhiều tiền, càng nhiều hưởng thụ mà vội vàng, bận rộn giống như kiến thợ.
"Thời điểm cảnh sát nhận được tin tức Mạc Nại trốn ngục, hắn đã ở trên đường cao tốc rồi đúng không?" Kỷ Tuân đột nhiên hỏi một câu chẳng liên quan gì đến tình hình hiện tại.

Hoắc Nhiễm Nhân hơi nhíu mày, nghiền ngẫm chốc lát: "Ừm, không sai. Khi đó hắn bỏ xe lại trên đường Liễu Côn."

"Từ lúc vụ án này mới bắt đầu, chúng ta vẫn luôn chạy đông chạy tây, sắp hoàn thành bộ phim đường phố đến nơi rồi, vậy thì cũng kết thúc vụ án này ở trên đường luôn đi. Từ góc độ tiểu thuyết cũng coi như khớp đầu khớp đuôi." Kỷ Tuân nói, "Bắt đầu nói từ đâu đây..."

"Từ cái váy có lẽ là của Trình Tưởng kia đi." Hoắc Nhiễm Nhân nói.

Kỷ Tuân nở nụ cười: "Em luôn hiểu rất rõ quần áo trang sức, cũng đúng, Trình Tưởng nhìn qua không khác với hình ảnh trong quá khứ là bao, số đo của cô ấy là số đo của cái kia váy, ừm, dấu vân tay mà cảnh sát thu được năm đó cũng là trên tủ quần áo của cô ấy. Một tên tội phạm hϊếp dâʍ tại sao muốn đi lấy quần áo, từ lời khai của Tống Thính Phong, rất dễ hiểu thành quần áo dùng để che mắt cô, mà trên thực tế..."
"Quần áo, chính là nguyên nhân tại sao Mạc Nại lại xuất hiện ở đó." Hoắc Nhiễm Nhân nói, dừng một chút lại bổ sung thêm, "Tôi đoán hộ anh thôi, tiếp tục."

"Em láu cá ghê, rõ ràng cũng đoán được lại bắt tôi kể lại câu chuyện tàn nhẫn này." Kỷ Tuân thở dài, dứt khoát nghiêng người, dựa vào bả vai của Hoắc Nhiễm Nhân, anh không làm thêm hành động dư thừa nào, rũ mắt xuống trình bày một đoạn phân tích thật dài.

"Công trường xây dựng chỉ cách ký túc xá nữ một bức tường, chín năm trước, nơi ấy còn không có cả tường, chỉ có rào tre giản dị. Ngày 15 tháng 9, Tề Mộng bị cưỡиɠ ɦϊếp trong công trường, quần áo của cô ấy có lẽ đã bị xé rách tả tơi, Mạc Nại chứng kiến tất cả hoặc tham gia vào hành động này liền nghĩ tới Trình Tưởng có vóc dáng na ná cô, nơi đó gần, chính mình lại quen thuộc ký túc xá, vì vậy mà hắn đã nghĩ đến việc lấy một bộ quần áo từ trong tủ của Trình Tưởng để che chắn cho Tề Mộng. Hắn còn đi cùng với một người khác, hoặc là cái người kia đi theo sau hắn, hắn cầm quần áo rời đi, cũng bị bạn học nhìn thấy, mà người kia ở lại cưỡиɠ ɦϊếp Tống Thính Phong.
"Tề Mộng vừa câm vừa điếc, hoàn toàn nhìn ra được cha mẹ cùng em trai cũng không quá coi trọng cô, không thể vừa khóc vừa kể cho người nhà nghe chuyện cô bị cưỡиɠ ɦϊếp, đau đớn cực cùng nghẹn lại trong lòng cô, cô không còn đường nào để đi, do đó ngày 20 tháng 9, Tề Mộng đã nhảy lầu mà chết."

Kỷ Tuân hơi dừng lại, bất giác dịu giọng, giống như sợ làm phiền đến cô gái đã sớm không còn trên thế gian:

"Đều nói đời người, chết là lớn nhất, thế nhưng kể cả khi chết đi, Tề Mộng vẫn cứ lặng lẽ như vậy."

Anh tiếp tục kể:

"Ngày 21, Mạc Nại biết được tin tức cô qua đời, biết một loạt hành vi mà mình tham dự đã dẫn đến cái chết của cô gái này, vì thế mà sinh ra hổ thẹn, cho nên khi cảnh sát bắt hắn vì một vụ cưỡиɠ ɦϊếp khác, hắn không có bất kỳ phản kháng nào. Bởi vì hắn biết rõ chính mình có tội thì phải chịu.
"Chuyện tối ngày hôm đó đại khái là như vậy. Mà nếu như chỉ có thế, lại không thể giải thích vì sao Dư Ngọc sẽ có liên hệ với Tề Viễn, cho nên, tôi không thể không làm ra một suy đoán to gan: Dư Ngọc biết được chân tướng đêm đó, biết Tề Mộng cũng là người bị hại, xuất phát từ tâm lý bồi thường, cô ta vẫn luôn giúp đỡ Tề Viễn.

"Nhưng vụ án này là Tống Thính Phong bị cưỡиɠ ɦϊếp, là Tống Thính Phong phá hỏng toàn bộ chứng cứ trước, là Trình Tưởng ngụy tạo chứng cứ giả, Dư Ngọc hà tất phải hổ thẹn như vậy đây? Hơn nữa tại sao cô ta lại biết được chân tướng?

"Cho đến bây giờ Trình Tưởng vẫn kiên quyết cho rằng Mạc Nại là thủ phạm, nói cách khác, khi Mạc Nại chưa nói ra chân tướng, vậy thì cũng chỉ có tên tội phạm thật sự kia mới có thể nói ra chân tướng.
"Nhưng đồng thời, cho dù kẻ hϊếp dâʍ có xuất phát từ tâm lý khoe khoang, tự mình đến nói cho người bị hại là Tống Thính Phong. thì cũng không lý nào lại tới nói với một người ngoài như Dư Ngọc! Tôi nghĩ tới hồ sơ cùng vật chứng mà chúng ta đã xem qua, di thư của Tống Thính Phong rất nhỏ, giống như xé từ vở bài tập xuống. Chúng ta đều cảm thấy di thư như vậy có hơi qua loa..."

Đây là lần thứ hai Kỷ Tuân thở dài trong lúc suy luận toàn bộ sự việc.

"Mà nếu như nó thật sự là xé xuống từ thứ gì đó, ví dụ như một bức thư hoàn chỉnh, một bức di thư tự thuật toàn bộ câu chuyện, vậy thì một chút cũng không qua loa."

Trí nhớ của Hoắc Nhiễm Nhân rất tốt, cậu khẽ đọc câu di ngôn hiếm hoi còn sót lại của Tống Thính Phong: "Xin lỗi, tôi không cách nào chấp nhận chính mình."
"Ừm, không cách nào chấp nhận, có thể là cơ thể rửa mãi không sạch sau khi bị cưỡng bức, cũng có thể là biết được chân tướng, khiến Mạc Nại ngồi tù oan, quan trọng nhất là sau khi cô ngụy tạo chứng cứ, định tội Mạc Nại xong lại giúp một người khác thoát tội, mà cái người kia rất có thể cũng tham gia cưỡng bức Tề Mộng, rất có thể cô ấy không nói dối, cái chết của Tề Mộng có thể được tra rõ. Tống Thính Phong không cách nào chấp nhận chân tướng này. Sau khoảng thời gian về nhà nghỉ ngơi, Tống Thính Phong quay lại trường. Mà lúc này, Mạc Nại đã vào tù, Tề Mộng đã chết, bạn cùng phòng của cô đã được trường học đồng ý tuyển thẳng lên nghiên cứu sinh, cũng đúng lúc này, kẻ cưỡиɠ ɦϊếp thật sự kia mới chạy tới khoe khoang chân tướng với cô... Thời điểm Tống Thính Phong được thông báo tất cả những thứ này chắc chắn không có bất kỳ phòng bị nào, cũng không thể đúng lúc cố định chứng cứ —— tỷ như ghi âm hay quay video. Dù gì thì từ lâu cô đã nhận định con trai của kẻ gϊếŧ người như Mạc Nại là tên xấu xa, sao lại đi phòng bị người khác được. Cuối cùng, cô bị cảm giác đạo đức đánh bại, nhảy lầu tự sát cũng không kỳ quái.
"Về phần Dư Ngọc, lý do cô ta xé bỏ di thư của Tống Thính Phong căn bản không cần suy luận, khả năng cô ta thi đỗ nghiên cứu sinh chỉ có 50%, cơ hội được tuyển thẳng rất quan trọng, nhân sinh lại rất gian nan, cô ta không giàu có, không quá để tâm việc học thạc sĩ như Trình Tưởng, cô ta cũng không học giỏi như Tống Thính Phong, sau khi nhìn thấy di thư của bạn cùng phòng, biết được ngọn nguồn câu chuyện, cô ta xé đi phần sau, che giấu chân tướng, bởi vì cô ta không muốn mất đi cơ hội không dễ dàng gì mới có được.

"Trên thực tế, khi đó Tống Thính Phong cùng Tề Mộng đều đã chết, chứng cứ cũng mất, nói ra chân tướng nhiều nhất là khiến Mạc Nại ra khỏi tù, chứ không có cách nào trừng phạt thủ phạm, tâm trạng của Dư Ngọc có lẽ cũng có một phần giống với Trình Tưởng, Tống Thính Phong chết rồi, chung quy phải có một người trả giá, nếu không chết là hết sao? Sau đó, lương tâm khiến cô ta không có cách nào ngồi nhìn thảm kịch xảy ra với cả nhà Tề Mộng, vì vậy cô ta giúp đỡ Tề Viễn, dạy miễn phí cho hắn, đóng tiền học cho hắn."
Hoắc Nhiễm Nhân: "Tề Mộng vẫn luôn rất tốt với Mạc Nại, suy luận của anh chưa giải thích được tại sao hắn vô duyên vô cớ lại muốn tham gia cưỡng bức Tề Mộng."

"Ông chủ tiệm bánh kếp có một câu nói không sai, khi đó hắn có chút hư vinh, hư vinh khiến con người hoàn toàn thay đổi. Hắn mới vừa chia tay với Trình Tưởng, liều mạng muốn cứu vãn, mấy tên bạn xấu đã từng "trợ giúp" hắn, thay hắn che giấu thân phận, cho hắn mượn thẻ học sinh hẳn là đã nói một vài lời vô liêm sỉ, nói có thể giúp hắn đoạt lại Trình Tưởng, chuyện này khiến Mạc Nại dao động, vì vậy, cô gái nhỏ Tề Mộng mà hắn trước giờ không để vào mắt rất dễ dàng sẽ trở thành cái điều kiện kia, hơn nữa Tề Mộng vừa câm vừa điếc, nói cũng không rõ, không cần quá lo lắng sẽ xảy ra chuyện —— cái điều kiện này rất hoang đường, nhưng Mạc Nại của năm đó, chẳng có gì cả, cho nên mới có thể càng điên cuồng muốn có được Trình Tưởng, không phải sao?"
"Anh đã đặt tội danh lên đầu của ba người rồi."

"Tôi là rất hay đoán bừa, dù sao tất cả những chuyện này cũng chỉ là suy đoán, qua nhiều năm thế rồi, cái váy mà em cầm về cũng chưa chắc kiểm tra ra được vật chứng gì."

"Có thể đưa cho Mạc Nại xem."

"Ừm... Cũng đúng."

"Mạc Nại hẳn là không tham gia cưỡng bức, hắn quá nửa là người đứng xem. Nhưng cho dù là người đứng xem khi đó thì cũng không khác gì kẻ phạm tội, không thể tha thứ được."

Kỷ Tuân nói tới đây, anh dừng lại rất lâu mới tiếp tục.

"Hắn vùi dập một cô gái thích hắn, tự tay hắn đẩy cô ấy vào địa ngục, hắn giày xéo tình yêu của cô ấy, tước đoạt tính mạng của cô ấy. Người chân chính gϊếŧ chết Tề Mộng chính là Mạc Nại. Chuyện này, thời điểm phát sinh cưỡиɠ ɦϊếp, thân làm người đứng xem, Mạc Nại hẵng còn mờ mịt, nhưng đến khi hắn biết được Tề Mộng nhảy lầu, hắn rốt cuộc cũng hiểu ra. Chín năm tù này, hắn ngồi không oan. Dù cho hắn ngồi tù suốt chín năm, hắn cũng không có cách nào cứu vãn sinh mệnh của Tề Mộng, không có cách nào bù đắp tội ác mà hắn đã phạm phải, càng không có cách nào đem những tên tội phạm thật sự ra trước công lý."
Tham lam một chốc sinh ra, ủ thành quả đắng không thể nhai nổi.

Chân tướng trong quá khứ, giờ đây chỉ còn hằn lại trong tim của vài người ít ỏi.

Đau đớn khi xưa, máu chảy ngày cũ, kết cục cùng khởi nguồn, đều tiêu tan giữa núi non trùng điệp, tiêu tan giữa thành phố lạnh lẽo này.

------------------------------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc