LỜI NÓI DỐI CHÂN THÀNH (1 - 200)

Phía cảnh sát đã có quyết định cho bước tiếp theo, Văn Dạng Dạng cũng quay về phòng thẩm vấn, nói cho Ngụy Chân Châu:

"Chị Ngụy, tạm thời không có chuyện gì nữa, chị ký tên vào đây là có thể về nhà rồi."

"Chồng tôi thì sao?" Ngụy Chân Châu hỏi, cô ký tên của mình lên trên hồ sơ, nét chữ dứt khoát rắn rỏi, nhìn không quá giống chữ viết của nữ, ngược lại giống như..

Văn Dạng Dạng nhìn thêm vài lần.

Ngụy Chân Châu hình như đã có thể bắt kịp được suy nghĩ trong lòng Văn Dạng Dạng, cô cười nói: "Ở nhà tôi với chồng tôi cùng luyện một bảng chữ, cho nên nét chữ của hai chúng tôi cũng khá giống nhau."

Văn Dạng Dạng ồ một tiếng: "Hiện tại Đoạn Hồng Văn không thể về nhà."

Ngụy Chân Châu khẽ gật đầu, cô không có cuống lên, chỉ nói: "Cao Sảng cũng chết rồi, đúng không? Cô ấy chết như thế nào?"


"Xin lỗi, còn chưa kết án, chuyện này phải bảo mật, không thể nói cho chị được."

"Là tôi lắm mồm." Ngụy Chân Châu cúi đầu, "Tôi nghĩ chắc cũng không có gì mới, hơn nửa cũng bị đàn ông hại chết thôi."

Cô đứng dậy, trước khi rời khỏi phòng thẩm vấn còn xin Văn Dạng Dạng một chuyện ngoài dự đoán của mọi người.

*

"Cô nói, Ngụy Chân Châu muốn đi cùng chúng ta tới biệt thự của Trác Tàng Anh và Cao Sảng?" Kỷ Tuân kinh ngạc hỏi.

"Đúng," Văn Dạng Dạng hỏi, "Chuyện này có hợp quy định không ạ?"

"Hợp hay không tạm thời không nói, nhưng nghe giọng cô có vẻ còn rất muốn giúp Ngụy Chân Châu đạt được tâm nguyện nhỉ?"

"Cũng không có, chỉ là..." Văn Dạng Dạng hơi xấu hổ, "Chị ấy phối hợp với chúng ta như vậy, yêu cầu đưa ra hình như cũng không khiến người ta quá khó xử."

"Biết đồng cảm là tốt. Xem cô đã tiếp thu được bài học từ vụ án của Hề Lôi. Nhưng có thể đi hay không, tôi không làm chủ được." Kỷ Tuân chuyển đề tài, "Người làm chủ là Hoắc đội của các cô kìa."


Hoắc Nhiễm Nhân không có ý kiến: "Có thể."

Phía cảnh sát đã đồng ý, tuy nhiên phụ nữ đã lập gia đình luôn nhiều vướng bận, trước khi Ngụy Chân Châu đi đến hiện trường vẫn phải về nhà một chuyến, chuẩn bị cơm tối cho con gái cô.

Bản thân Ngụy Chân Châu cũng thấy ngại, lúc lên xe liên tiếp nói ba câu xin lỗi, đến khi xuống xe còn mời Văn Dạng Dạng cùng Hồ Nguyên lên lầu với cô.

"Vừa hay nấu cơm trong nhà, nếu không chê thì lên lầu cùng ăn một bữa đi."

Văn Dạng Dạng: "À, không cần, cảnh sát chúng tôi không thể —— "

Hồ Nguyên: "Được, làm phiền chị rồi."

Văn Dạng Dạng: "?"

"Nếu như người nhân cơ hội bỏ chạy, vậy thì phiền phức lắm. Dù thế nào cũng phải có người đi theo." Hồ Nguyên không chút kiêng kỵ, nói thẳng ngay trước mặt Ngụy Chân Châu, "Đúng lúc chưa ăn cơm tối, làm phiền chị vậy."


Bị phỏng đoán như thế, Ngụy Chân Châu cũng không tức giận, bình tĩnh lắc đầu: "Không phiền, là chúng tôi đã làm phiền cảnh sát."

Cô dẫn hai nữ cảnh sát lên lầu, từ đầu tới cuối đều không thèm nhìn Kỷ Tuân lẫn Hoắc Nhiễm Nhân một cái.

Kỷ Tuân xuống xe, hai tay ôm ngực, mãi đến khi ba người phụ nữ bước vào trong hành lang mới nói với Hoắc Nhiễm Nhân: "Dựa theo tình huống bình thường, cho dù là khách sáo thì cũng phải hỏi chúng ta một tiếng chứ?"

Hoắc Nhiễm Nhân hờ hững đáp: "Cũng đâu phải lần đầu tiên chị ta tỏ thái độ bài xích đàn ông."

"Nói cũng đúng. Không lên lầu vừa hay có thể nghỉ ngơi một lát." Kỷ Tuân, "Tối nay em muốn ăn gì? Ăn hamburger đi, ăn uống đơn giản, lại ăn luôn ở đây được, tránh trường hợp lát nữa có thật sự xảy ra chuyện gì, chúng ta lại không kịp chạy tới."
*

Ba người phụ nữ vào trong nhà.

Cửa vừa mở ra, chỉ thấy Sướng Sướng ngồi xổm ở lối vào, cầm thẻ nhận mặt chữ, cô bé không nghe thấy tiếng mở cửa, cho nên mãi đến khi cái bóng của Ngụy Chân Châu phủ xuống thẻ nhận mặt chữ trong tay bé, bé mới biết mẹ đã về mà ngẩng đầu, chạy tới ôm lấy chân mẹ, mỉm cười khiến đôi mắt cong lại thành hình lưỡi liềm.

Đúng là một bé gái đáng yêu, cơ thể lại không trọn vẹn, chẳng trách Ngụy Chân Châu luôn không thể yên tâm.

Ngụy Chân Châu cúi người, ôm lấy con gái, khoa tay ra hiệu với con gái. Cô dùng ngôn ngữ ký hiệu nói: Tối hôm nay mẹ dẫn theo hai chị này về nhà ăn cơm với Sướng Sướng, Sướng Sướng chào các chị đi con.

Sau đó cô lại nói với hai người: "Đồng chí cảnh sát, mọi người cứ ngồi tự nhiên, tôi đi nấu bát mì, rất nhanh thôi."
Văn Dạng Dạng không hiểu ngôn ngữ ký hiệu, nhưng Ngụy Chân Châu khoa tay khá đơn giản, cô lờ mờ cũng đoán ra được một ít.

Sướng Sướng ôm mẹ, nhút nhát nhìn Văn Dạng Dạng cùng Hồ Nguyên, nhặt thẻ nhận mặt chữ trên sàn nhà lên cho mẹ xem.

Ngụy Chân Châu vừa nhìn sô cô la trên tranh đã hiểu con gái muốn gì, cô vỗ vai con gái: "Được, mẹ đi lấy tiền mua cho con luôn."

Cô quay người đi lấy một cái bình trên tủ bát, bên cạnh bình có một quyển sổ, cô lấy xuống cả hai cái, sau đó nhìn vào bên trong, lại trả về chỗ cũ, cô chần chừ một lát, vỗ vai con gái, khoa tay ra hiệu vài lần, rồi lấy một túi bánh quy trong hộp đồ ăn vặt đưa cho con gái.

Văn Dạng Dạng chỉ nhìn thấy nụ cười trên mặt Sướng Sướng vụt tắt, thế nhưng rất nhanh, bé gái đã ngoan ngoãn gật đầu, ngồi lại chỗ cũ, lật thẻ chữ của mình. Văn Dạng Dạng nhìn toàn bộ quá trình, buồn bực nói: "Đây là thế nào..."
Hồ Nguyên lật tạp chí trên khay trà, bình tĩnh nói: "Chuyện này em nhìn cũng không hiểu à? Chị ấy không có tiền, muốn mua gì cũng phải lấy tiền trong bình trữ tiền của nhà mình, lấy tiền xong còn phải ghi vào sổ. Có lẽ hôm nay đã hết tiền rồi, trong thời gian ngắn không có cách nào hỏi xin ông chồng còn đang trong đồn cảnh sát, chỉ đành để con gái chịu thiệt, không ăn sô cô la mà ăn bánh quy."

Văn Dạng Dạng nghe thế, có chút không chịu được, cô nhỏ giọng nói với Hồ Nguyên: "Chị trông chị Ngụy giúp em, em nói chuyện với Sướng Sướng một lát."

Một bên lông mày nhỏ nhắn của Hồ Nguyên nhướng lên, lông mày kia cong cong, giống như là thay chủ nhân đồng ý.

Văn Dạng Dạng chạy tới trước người Sướng Sướng, đối diện với một bé gái không biết nói chuyện cũng không nghe thấy, cô ngẩn người mất một lúc, sau đó lấy điện thoại ra, gõ xuống một dòng chữ trên màn hình:
"Sướng Sướng, vừa rồi em muốn ăn sô cô la à, chị mua cho em nhé, được không?"

Hồ Nguyên vẫn ngồi trên sô pha lật tạp chí như trước, mà nếu như tới gần nghiêm túc quan sát cô, có thể sẽ phát hiện, thật ra cô căn bản không nhìn tạp chí trong tay, cô đang nhìn người trong bếp.

Ngụy Chân Châu bước vào nhà bếp lấy di động ra, gọi một cú điện thoại.

Lúc này muốn gọi điện thoại cho ai đây?

Hồ Nguyên vừa lật tạp chí xoành xoạch vừa nghĩ.

*

Giữa đêm tối, hai phần hamburger đã đến tay Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân, Kỷ Tuân đang muốn xé vỏ bánh thì bỗng nhận được tin nhắn.

Kỷ Tuân liếc nhìn, nói:

"Hồ Nguyên gửi tin nhắn, nói Ngụy Chân Châu ở trên nhà vừa gọi một cú điện thoại. Tuy là có thể đến cục điện tín tra thử, nhưng tôi cảm thấy không cần thiết, quan hệ xã hội của Ngụy Chân Châu rất đơn giản, tôi đoán cú điện thoại này đến 80% là gọi cho bố mẹ chị ta. Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, liên hệ với người nhà là bản năng."
"Ồ, Văn Dạng Dạng cũng gửi tin nhắn tới." Kỷ Tuân còn nói, anh nhìn màn hình, chầm chậm đọc lên, "Bảo tôi mua sô cô la?"

Hoắc Nhiễm Nhân đứng bên cạnh im lặng hồi lâu: "Tại sao hai người họ đều gửi tin nhắn cho anh?"

"Chuyện này còn phải nói sao?" Kỷ Tuân, "Đương nhiên là bởi vì tôi hòa đồng hơn em, dễ gần hơn em, thông minh hơn em —— "

Anh vừa nói xong, một cơn gió đã tạt đến, tạt vào khiến anh mát hết cả mũi.

Kỷ Tuân thoáng hoang mang, anh nhìn Hoắc Nhiễm Nhân, không quá chắc chắn: "Có phỉa vừa có vật gì đó rơi xuống mũi tôi không?"

Gió thổi tới tuyết trắng, tung bay mang theo đêm tối, trong đó có một bông đậu xuống chóp mũi Kỷ Tuân.

Giống như một đóa hoa trắng nhỏ, dịu dàng ôm lấy sống mũi thẳng tắp.

Hoắc Nhiễm Nhân ngăn lại bàn tay muốn xoa mũi của Kỷ Tuân, cậu giơ tay chạm vào bông hoa tuyết biết đậu đúng chỗ kia, khóe miệng cong lên nụ cười trêu chọc:
"Cẩn thận chút, gió lớn không cắt qua đầu lưỡi của anh, nhưng sẽ cắt lên chóp mũi của anh*."

*Nguyên văn là: 小心风大闪了舌头(gió cắt qua đầu lưỡi), ý chỉ không nên chém gió, khoác loác, phải biết cẩn trọng lời nói

*

Sô cô la vừa may được đưa đến trước khi mì nấu xong, Ngụy Chân Châu bưng bát mì đi ra, nhìn thấy con gái cầm sô cô la trong tay, lập tức choáng váng, Văn Dạng Dạng vì nhất thời xúc động mà làm chuyện này cũng có chút không dễ chịu, mau chóng đi tới bưng lấy bát trong tay Ngụy Chân Châu, nói: "Chị vất vả rồi."

Ngụy Chân Châu tỉnh táo lại.

Cô không để lộ cảm xúc lúng túng hay tức giận khiến Văn Dạng Dạng lo lắng, chỉ mỉm cười dịu dàng: "Cảm ơn mọi người."

Sau đó lại gọi con gái đến đây, dạy con gái cảm ơn cảnh sát.

Sau bữa tối giản dị, mọi người cần phải đi, Ngụy Chân Châu nhìn con gái uống hết cốc nước, bảo con gái lên giường, sau đó cô đóng lần lượt đóng lại cửa sổ của mỗi một căn phòng, nói: "Buổi tối trời lạnh, không chú ý trẻ con sẽ bị cảm lạnh mất."
Cô đóng cửa sổ trong phòng con gái trước, cuối cùng mới đóng cửa sổ của nhà bếp.

Giữa lúc đó, Văn Dạng Dạng ra ngoài ban công, có chút ăn không ngồi rồi, bên cạnh ban công chính là phòng của bé gái, cô đứng trên ban công là có thể nhìn thấy Sướng Sướng đang nằm bò trên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Cô bé nhìn chăm chú khung cảnh bên ngoài, vừa không nghe thấy, vừa không nói được.

Trong lòng Văn Dạng Dạng mềm nhũn, cô giơ tay ấn lên cửa kính, thầm nghĩ: Haiz, tuy mùa đông lạnh thật, bên ngoài cũng có tuyết rơi... Nhưng nếu đóng hết cửa sổ, vậy thì đứa bé chỉ có thể một mình ở trong nhà cũng sẽ cảm thấy ngột ngạt nhỉ...

"Cảnh sát Văn." Ngụy Chân Châu gọi cô.

"Đây, tôi đến đây." Văn Dạng Dạng vội vã rời đi.

*

Đoàn người cuối cùng cũng coi như đi đến khu Hoa Di —— đến căn biệt thự được bày trí xa hoa kia.
Hồ Nguyên cùng Văn Dạng Dạng mang theo Ngụy Chân Châu ở dưới lầu, Ngụy Chân Châu rất chuyên chú nhìn phòng khách, nhìn ghế sô pha, giống như những thứ này có thể khiến cô liên tưởng tới gì đó.

Đứng chờ bên cạnh Ngụy Chân Châu nhằm nhặt lấy chứng cứ bị rớt xuống đương nhiên là một loại thủ pháp phá án, mà hiện trường có nhiều người như vậy, thêm anh cũng không nhiều hơn được bao nhiêu, mà thiếu anh cũng không ít đi là mấy, cho nên Kỷ Tuân không có chờ, anh vịn cầu thang lên lầu.

Anh vào phòng của Cao Sảng.

Án mạng chưa phá, hiện trường chưa bỏ, phòng của Cao Sảng gần như vẫn còn nguyên dáng vẻ khi hai người đến xem ngày đỏ, máy tạo ẩm, đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường vẫn còn, chỉ có bức ảnh của con trai Cao Sảng là bị thu lại.

Những thứ đã thu lại cũng không có bị lấy đi, chỉ tập trung đặt trong valy —— giống như valy mà Tề Viễn dùng để đựng di vật của chị gái mình.
Kỷ Tuân đang muốn đi đến trước valy, một bóng người bỗng phủ xuống mu bàn tay anh, anh thở dài: "Hoắc đội, em đúng là tới lui như gió mà, đi lại không một tiếng động."

"Trên sàn có lót thảm trải nền, có thể giảm nhẹ tiếng bước chân."

"Khỏi giải thích. Mọi người đều biết em là cái người mà ngay cả tiếng bước chân cũng mang theo hiệu quả khủng bố." Nói xong, Kỷ Tuân mở valy ra, đặt ở trên cùng là một vài bức ảnh, một vài đoạn ghi âm cùng một vài video.

Người đã chết rồi, đá quý có đắt tiền đến đâu cũng chỉ là hòn đá đẹp hơn bình thường, mà những thứ bình thường có thể dễ dàng nhìn thấy như ảnh chụp cùng video lại trở thành di vật để tưởng niệm, được bảo vệ nâng niu nhất.

"Hơn nữa em lên đây làm gì, sao không ở dưới lầu xem Ngụy Chân Châu có thể nhớ ra được cái gì giúp giải quyết dứt khoát mọi chuyện hơn không?" Kỷ Tuân lại hỏi.
"Lý do anh lên đây cũng là lý do tôi lên đây." Hoắc Nhiễm Nhân nói, cậu cũng duỗi tay vào trong valy, mà mục đích hơi khác với Kỷ Tuân, Kỷ Tuân xem album, còn cậu nhìn tờ giấy.

Mặc dù không nói rõ, nhưng Kỷ Tuân vẫn ngửi được mùi vị của manh mối khác trong lời nói của Hoắc Nhiễm Nhân.

Muốn thử xem ai có thể tìm được manh mối trước sao?

Kỷ Tuân đáp lại khiêu chiến, ngẫu hứng phát huy, nói một tràng: "Từ lúc xảy ra án mạng cho đến bây giờ, Cao Sảng hoặc là tự sát, hoặc là bị Trác Tàng Anh gϊếŧ chết. Trác Tàng Anh làm bác sĩ, muốn lấy được cyanide cũng không phải việc gì khó, sau khi hắn giết vợ sẽ nghĩ tới việc đặt di thư bên cạnh thi thể vợ, đồng thời thoải mái mang Đoạn Hồng Văn quay về căn nhà có người chết, như vậy không phải là hắn đã hoàn toàn rửa sạch hiềm nghi, tạo ra chứng cứ hoàn mỹ chứng minh mình không có mặt ở hiện trường rồi sao? Nếu là như vậy, Cao Sảng chết vào khoảng 6 giờ tối, lúc này Trác Tàng Anh cùng Đoạn Hồng Văn đang ăn cơm, Đoạn Hồng Văn hay nhân viên quán cơm đều có thể chứng minh Trác Tàng Anh không có mặt ở hiện trường. Ừm, nếu thời gian sớm hơn... Tỷ như chết vào khoảng 1-2 giờ chiều, Mạc Nại lại đến đây vào 9 giờ tối, cách nhau 7-8 tiếng, máu trong cơ thể đã hoàn toàn đông lại, căn bản không có cách nào lấy máu, bức tranh máu trong phòng khách kia cũng không thể hoàn thành, ngay từ đầu đã không lập án."
Hoắc Nhiễm Nhân: "Mạch suy luận của anh hiện tại, là không có manh mối thì tự tạo ra manh mối, không có nghi vấn thì tự viết ra nghi vấn đấy à?"

Kỷ Tuân chẹp chẹp thành tiếng: "Tôi có thể làm sao? Không phải do Mạc Nại phá hỏng luôn cả điện thoại, chỉ có thể phát huy năng lực sáng tác của tiếu thuyết gia suy luận như tôi đây, khiến vụ án của em thêm phần thú vị thôi à."

Hoắc Nhiễm Nhân mặc kệ Kỷ Tuân, cậu ngồi xuống bên cạnh Kỷ Tuân, nhìn đống giấy tờ sách vở, lật tới mỗi một trang đều giơ ra trước ánh đèn, tốc độ rất chậm.

Cao Sảng không có thói quen viết nhật ký, hiện tại máy tính lại phổ biến như vậy, cũng không còn mấy ai viết tay cả.

Hoắc Nhiễm Nhân lật mấy quyển, cơ bản đều là mấy quyển vở viết một hai dòng không rõ nghĩa, có lẽ là tiện tay viết nguệch ngoạc vài dòng liên quan đến game rồi bỏ đi cả quyển, hầu hết bên trên đều là con số, thỉnh thoảng mới có một hai chữ, nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, hoàn toàn không thể làm chứng cứ. Cậu nghiêng đầu suy nghĩ, đi đến phòng của Tiểu Tuấn, con trai của Cao Sảng, kéo một cái valy to hơn sang phòng Cao Sảng.
Tiểu Tuấn năm nay mới vừa lên lớp một. Thời buổi hiện nay đang chú trọng giáo dục kết hợp giữa gia đình cùng nhà trường, bài tập của con cái cũng phải để phụ huynh phê chữa, trên vở bài tập của Tiểu Tuấn liên tục có lời phê lít nha lít nhít của Cao Sảng, thậm chí còn có bài văn mẫu mà Cao Sảng viết cho con.

Hoắc Nhiễm Nhân vẫn làm như vừa nãy, giơ vở bài tập ra trước ánh đèn quan sát.

Một hồi lâu, cậu cong miệng nở nụ cười: "Chữ viết trên di thư chắc chắn thuộc về Cao Sảng, hoặc là chính mình viết, hoặc là Trác Tàng Anh mô phỏng, nếu là Trác Tàng Anh mô phỏng theo, biện pháp đơn giản nhất chính là tìm một tờ giấy thật mỏng, tô lại theo nét chữ của Cao Sảng, như vậy sẽ gia tăng được độ tin cậy."

"Em cũng chỉ suy luận dựa vào phỏng đoán như tôi đấy thôi." Kỷ Tuân hoàn toàn là miệng nhanh hơn não, tay anh còn đang đặt trên bức ảnh ba người Trác Tàng Anh, Cao Sảng, Tiểu Tuấn chụp chung với nhau ở công viên giải trí, Trác Tàng Anh trong ảnh mặc một chiếc áo khoác màu đen.
"Tôi đương nhiên tìm được chứng cứ. Muốn tô chữ, giấy nhất định phải mỏng, may mắn chính là giấy trên vở bài tập hằng ngày của Tiểu Tuấn cũng rất mỏng, cho nên một chữ tô hai lần có thể nhìn ra được khác biết so với nét chữ khác. Xem này —— Hai chữ bố và mẹ đều bị tô."

"Tôi đệt..." Kỷ Tuân lỡ mồm nói tục.

"Đệt cái gì?"

Kỷ Tuân không có thuận theo mà nói đùa một câu bậy bạ, anh đoạt lấy giấy bài tập trong tay Hoắc Nhiễm Nhân, giơ ra trước đèn, mở to hai mắt nhìn hồi lâu, thật lòng nói: "Hoắc Nhiễm Nhân, em được đấy, em đỉnh vãi luôn."

Hoắc Nhiễm Nhân hơi mím môi, mím xuống khóe miệng đang đắc ý giương lên.

"Tuy thật xui xẻo khi Mạc Nại đã phá huỷ di thư, khiến chúng ta nhìn đau hết cả mắt. Nhưng may mắn trong xui xẻo chính là, Trác Tàng Anh không thông minh tới mức dùng di động chụp lại rồi cho lên máy tính photoshop, tiếp theo đó mới lại tô chữ —— Nếu làm thế thật thì hoàn toàn không để lại dấu vết." Kỷ Tuân đưa ra kết luận, "Trong vụ án này, cảnh sát cũng không xem như là người châu Âu*, nhưng chưa đến cuối cùng, tạm thời xem như là người châu Á đi."
*Người châu Âu là tiếng lóng, ý chỉ những người vô cùng may mắn, trong câu này, Kỷ Tuân muốn nói cảnh sát không hoàn toàn may mắn, nhưng cũng không hoàn toàn đen đủi.

"... Kỷ Tuân, không phải tất cả mọi người đều có thiên phú phạm tội như anh."

"Đúng vậy, cho nên muốn đem tôi ra công lý sẽ rất tốn sức." Kỷ Tuân nói, "Sẽ có ngày đó sao?"

------------------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc