LỜI NÓI DỐI CHÂN THÀNH (1 - 200)

Ngoại trừ làm việc nhà, chăm sóc con gái, Ngụy Chân Châu còn có một nghề phụ.

Cô tự gọi là "nghề nghiệp", nhưng người nhà của cô lại nghĩ là "hoang tưởng".

Cô muốn trở thành một blogger, trước khi lấy chồng, ngoại trừ công việc nhân viên văn phòng thường ngày, cô còn là một blogger, khi đó, blog của cô còn rất nổi, mỗi lần đăng bài đều có khoảng 20-30 nghìn lượt xem, 2-300 bình luận.

Cô chăm chỉ phát triển blog.

Sau đó cô dần lớn tuổi.

Đến 30, 35 tuổi, người nhà mắng cô biếи ŧɦái, mắng cô không biết xấu hổ, cô bắt đầu đi xem mắt, kết hôn, tìm một người chồng.

Chồng cô làm công việc viết văn, cũng hơi liên quan đến ước mơ của cô, hơn nữa hắn có uy tín danh dự, lương ổn áp, bọn họ ở trong căn nhà thật lớn, vì để phối hợp với công việc của chồng, giúp chồng thu thập xử lý tư liệu, dưới yêu cầu của chồng, cô từ chức, chuyên tâm chăm sóc gia đình.


Người nhà đổi giận thành cười, mỗi lần cô về nhà mẹ đẻ, luôn được nhiệt tình tiếp đón, tiệc vui chóng tàn, chờ cô sinh ra con gái bị điếc, bên trong nụ cười của bọn họ lại mang theo âu sầu, bắt đầu giục cô lặng lẽ sinh thêm đứa nữa; khi cô bày tỏ mong muốn viết bài cho blog lại từ đầu, mọi người trong nhà lại lần nữa tỏ rõ thái độ không vui, biểu cảm ghét bỏ trước khi cô đi lấy chồng, lại xuất hiện trên mặt bọn họ.

"Hơn bốn mươi tuổi rồi sao vẫn còn mơ mộng thế hả?"

"Chăm sóc chồng con chu đáo là tốt rồi, sao còn có ý định rỗi hơi như vậy, bình thường cũng không biết trang điểm ăn mạc, sợ là chồng mày cũng không thèm mày nữa."

"Ăn của chồng, uống của chồng, còn không đẻ được cho nó một đứa con khỏe mạnh, sao còn có mặt mũi tơ tưởng chuyện không đâu? Là phụ nữ, phải chăm sóc chồng mình thật tốt mới được."


Cả đời làm một người vợ tốt, làm một người mẹ tốt, cũng không tồi.

Nhưng là.

"Chồng tôi muốn gϊếŧ tôi. Bởi vì tôi đã biết được bí mật của hắn."

Cô gõ hàng chữ này lên blog. Trong đầu cô chợt lóe lên bức ảnh chồng cô vụиɠ ŧяộʍ với Cao Sảng mà cô đã chụp được.

Nhưng mà, đáng sợ hơn cả chuyện chồng cô muốn gϊếŧ cô, kinh khủng hơn cả bí mật, có lẽ là lượt view không hề mảy may tăng lên trong buổi chiều kia.

Trong căn phòng không một bóng người, cô lớn giọng gào thét, cầu xin cứu mạng, nhưng không có ai đáp lại.

*

Sau khi xác nhận Mạc Nại lái xe của chủ nhà rời đi, vậy thì trọng điểm tiếp theo chính là liên lạc với cục điều khiển giao thông, đồng thời lấy CCTV từ hiện trường vụ án, bắt đầu truy tìm điều tra chiếc Romeo 4C kia, xem rốt cuộc đã đi về hướng nào.


Trước mắt mà nói, quy trình này cũng không khó hoàn thành, biệt thự thuộc khu chung cư cao cấp, CCTV dọc đường đi đều rõ ràng, hơn nữa chiếc xe thể thao kia lại rất bắt mắt, kiểm tra không hề khó khăn, xế chiều hôm đó, đội của Hoắc Nhiễm Nhân đã nhận được tin tức, còn có các manh mối khác liên quan đến nam nữ chủ nhân của căn nhà bên trong CCTV:

Romeo 4C của người vợ, 9 giờ 08 phút tối lái vào khu chung cư.

Audi A4 của người chồng, 7 giờ 12 phút tối lái vào khu chung cư.

Nói cách khác, lúc này bọn họ đều còn sống.

CCTV ở cổng lớn cùng cửa sau của khu chung cư đều không quay được hình ảnh Mạc Nại tiến vào, thế nhưng khi cảnh sát lần lượt đưa ra nghi vấn, người phụ trách khu chung cư lại lúng túng nói, tuy rằng chỗ bọn họ đây là khu chung cư cao cấp, nhưng có một số chủ hộ rất thích đi vào từ lối nhỏ được xanh hóa, bên quản lí ba lần bốn lượt lắp đặt CCTV đều bị từng người khác nhau lén lút dỡ xuống.
Có thể nghĩ tới lý do.

"Thế nhưng tên trộm từ nơi khác đến hẳn sẽ không biết đâu? Dù sao cũng rất bí ẩn." Người phụ trách chung cư nói, "Cũng bởi vì chưa từng xảy ra vụ việc mất cắp nào, cho nên chúng tôi cuối cùng cũng tạm thời thỏa hiệp, nhưng chắc chắn sẽ đi lắp lại ngay."

11 giờ 45 phút, Romeo 4C rời chung cư, một đường hướng bắc, ra khỏi thành phố Ninh, lái vào khu phong cảnh núi Ngô cao hơn mặt biển ở phụ cận, cũng chính là bãi rác ném thi thể Lục Bình lần trước.

Nhưng lúc này không chỉ là bãi rác nữa, mà là cả một rặng núi lớn.

Núi Ngô cao vô cùng, tuy rằng trên đường cao tốc tiến vào có CCTV, nhưng trên đường núi ngoằn ngoèo lại không có.

Một ngọn núi lớn như vậy, còn có đủ loại đường nhỏ để đi phượt mà không cần vào từ cửa lớn, lượng công việc tìm kiếm này cũng khiến người giận sôi.
Đợi bên Kỷ Tuân và người của trại giam Liễu Thành chạm mặt trên núi Ngô, thật sự có thể nói là đồng hương gặp nhau, nước mắt chảy ròng ròng; khóc lóc cũng chưa hẳn là do thổn thức, còn có thể là do phẫn nộ.

Nhưng mà có đau khổ đi nữa, việc cần làm cũng không thể qua loa.

Người của trại giam Liễu Thành, bao gồm cả một tốp cảnh sát vũ trang, phân vùng lục soát.

Đàm Minh Cửu thật sự không nhịn được bực tức, nói thẳng ngay trong kênh liên lạc của đội 2:

"Đám người của trại giam Liễu Thành kia là phế vật hết à, một tên quỷ gϊếŧ người biếи ŧɦái như Mạc Nại thế mà hàng năm trong ngục đều nói hắn biểu hiện rất tốt, cho hắn đánh giá ưu tiên, còn để hắn hỗ trợ quản lý tổ tù nhân quy mô nhỏ, quản lý kiểu gì đây, quản lý ra một chuỗi đồ tử đồ tôn của quỷ gϊếŧ người biếи ŧɦái sao? Hay chẳng lẽ quản ngục ngầm cấu kết với hắn rồi!"
Tuy nói trại giam Liễu Thành để người trốn thoát, đúng là phế vật thật, nhưng Đàm Minh Cửu nói như vậy thực sự giẫm mặt quá nhiều người, dựa theo tính cách của Hoắc Nhiễm Nhân, nhất định sẽ lên tiếng ngăn lại.

Anh đã tự mình trải nghiệm, mười lần như một.

Nhưng mà Kỷ Tuân được phân cùng một tổ với Hoắc Nhiễm Nhân, đi đằng sau Hoắc Nhiễm Nhân chờ mãi, chờ mãi vẫn không chờ được Hoắc Nhiễm Nhân lên tiếng, không khỏi kinh ngạc nhìn sang, đã thấy Hoắc Nhiễm Nhân một mặt bình tĩnh, rõ ràng nghe được toàn bộ, mà một chữ cũng không thèm nói.

... Cho nên loại đãi ngộ bị uốn nắn cảnh cáo kia, là chỉ có mình được hưởng thụ thôi hả?

Kỷ Tuân nhất thời có chút cạn lời.

Hoắc Nhiễm Nhân cảm giác được ánh mắt của anh, lại hiểu lầm: "Hối hận rồi? Trên núi lạnh, anh vốn không cần cùng lên núi lục soát, thêm anh không nhiều hơn được là bao, mà bớt đi anh cũng không thiếu là mấy."
"Ừ hứ."

"Sắc trời dần tối, sau đó còn có thể mưa, nhân lúc còn chưa cách xa đường chính, nhanh chóng quay lại gọi taxi đi." Hoắc Nhiễm Nhân đã bắt đầu tìm kiếm hiện trường, nếu lại quay đầu đưa người về sẽ không mẫu mực cho lắm, nhưng cậu đã giúp Kỷ Tuân sắp xếp xong xuôi rồi.

Có lúc Kỷ Tuân ít nhiều cũng cảm thấy trong mắt Hoắc Nhiễm Nhân, mình cứ như trẻ con ấy, nếu không vì sao mỗi lần đều phải phiền Hoắc Nhiễm Nhân thay anh suy nghĩ chu toàn như thế? Anh cười nói: "Hoắc đội, đây là lần hẹn hò đầu tiên của chúng ta cơ mà, em lại bảo tôi đi trước hử?"

Hoắc Nhiễm Nhân hơi sửng sốt.

"Tuy có khác so với dự đoán, nhưng mà đều là núi, đều đang leo, đều là hai chúng ta..."

"Gâu!" Cảnh khuyển tìm kiếm thi thể được Hoắc Nhiễm Nhân dắt trong tay đột nhiên sủa một tiếng.
Kỷ Tuân ngồi xổm xuống, xoa đầu con chó: "Ừm, còn có mày, còn có hai thi thể đang chờ gặp chúng ta."

Sau đó anh đứng lên, tổng kết: "Tổng thể mà nói, cũng coi như một lần hẹn hò rất phù hợp với nghề nghiệp của em mà đúng không?"

Hoắc Nhiễm Nhân hình như có cong môi mỉm cười.

Khi cậu cười lên, luôn giống như nước xuân tỉnh dậy sau mùa đông giá lạnh, dào dạt gợn sóng: "Kỷ Tuân, anh rất có hứng thú với vụ án lần này sao?"

"Em nói thế, cứ như là tôi muốn hẹn hò với người chết nên mới cùng em lên núi ..."

"Chẳng lẽ không đúng sao?"

"..." Kỷ Tuân nhất thời nghẹn họng.

Muốn nói hoàn toàn vì người chết thì không phải; muốn nói hoàn toàn vì Hoắc Nhiễm Nhân... Rõ ràng Hoắc Nhiễm Nhân cũng không tin. Chung quy nơi này có lý do, nơi đó cũng có lý do, vì vậy mới khiến sự tình trở nên mơ hồ mập mờ.
Hai người không trò chuyện nữa, tiếp tục hướng về phía trước.

Trong lúc lục soát núi nhàm chán vô cùng này, cũng chỉ có cái giọng lải nhải của Đàm Minh Cửu còn có thể xua đi chút cô quạnh.

Chưa được bao lâu, giọng nói của Đàm Minh Cửu lại vang lên trong kênh liên lạc của toàn đội, ở trong gió rét càng lâu, lửa giận của hắn càng giống như dung nham sắp phun trào: "Còn cả đơn hàng phát hiện được ở trạm chuyển phát nhanh kia nữa —— Mạc Nại chỉ dùng một đơn hàng đã có thể khiến đám cảnh sát kia chạy từ thành phố Ninh tới Xuân Thành, ngay cả tôi cũng biết, đơn hàng huênh hoang như vậy, nhất định là kế điệu hổ ly sơn của Mạc Nại, nếu không một tên tội phạm truy nã sao lại có gan hùm mật gấu ngang nhiên viết tên của mình trên đơn hàng được?!"

"Ngày hôm nay IQ của anh cao lên rồi đấy." Kỷ Tuân trêu chọc. Đối với đơn hàng này, trước đó anh đúng là có nghi ngờ. Nhưng chung quy không phải vụ án do Hoắc Nhiễm Nhân phụ trách, không tiện nói nhiều, hơn nữa bên Liễu Thành cũng chưa chắc không hề nghi ngờ gì, nhưng sự tình hết sức khẩn cấp, đã đến mức độ không tiếc nhân lực vật lực, không cần biết là thật hay giả, vẫn phải đi xem một chuyến, giả cũng được, mất công đi một chuyến mà thôi, nhưng lỡ như là thật thì sao?
"Đương nhiên!" Đàm Minh Cửu hậm hực.

Sắc trời dần dần trở nên tối tăm, đợi đến khi mặt trời lặn xuống, bầu trời giống như một nghiên mực đầy ắp bị lật úp, trời xanh trong nháy mắt bị thấm đẫm chuyển sang màu đen, tiếp theo đó, từng giọt nước lớn từ bầu trời đổ ập xuống.

Trời đổ mưa to.

Đương nhiên không thể vì vậy mà tạm dừng công việc.

Mọi người mặc vào áo mưa, tiếp tục tìm kiếm.

Kỷ Tuân chuẩn bị kỹ càng hơn mọi người một chút, anh còn mang theo túi nylon, chia cho Hoắc Nhiễm Nhân hai cái, bọc vào giày quấn chặt lại, tránh để nước mưa nhỏ vào trong ống quần cùng giày, sau đó mới tiếp tục đi về phía trước.

Ánh sáng tối dần, tầm nhìn phía trước cũng càng ngày càng thấp, trèo núi leo đèo tự nhiên cũng càng ngày càng khó, đi mãi đi mãi đột nhiên, trước mắt Kỷ Tuân loáng một cái ——
Người bị ngã không phải anh, mà là Hoắc Nhiễm Nhân đi ở trước mặt anh hai bước, Hoắc Nhiễm Nhân đạp trúng một khối đất xốp, đất lở, kéo Hoắc Nhiễm Nhân cũng đột ngột trượt theo!

Trong lúc cấp bách, Kỷ Tuân nhào lên trước, ôm lấy cơ thể Hoắc Nhiễm Nhân đang trượt xuống.

Anh bị kéo theo một đoạn, sau đó hai người ngã mạnh xuống đất, mưa to đập lộp bộp lên áo mưa của hai người, Kỷ Tuân không quan tâm những thứ khác, tay thuận theo áo mưa Hoắc Nhiễm Nhân vói vào trong, sờ khắp người đối phương, từ lồng ngực dọc một đường xuống dưới, mãi cho đến mắt cá chân——

"Tôi không sao." Giọng nói của Hoắc Nhiễm Nhân vang lên trong mưa, "Không bị trật khớp, không có gãy xương."

Cậu nói hơi gấp gáp, thở hổn hển, Kỷ Tuân có thể nghe được nhịp tim thình thịch đập của đối phương, cũng nghe thấy nhịp tim đập thình thịch của chính mình.
Đèn pin dò đường lăn ra bên cạnh, chùm sáng cam vàng chiếu rọi chốn xa đầy quỷ dị. Thời khắc Hoắc Nhiễm Nhân trượt xuống đã buông lỏng dây xích nắm cảnh khuyển tìm kiếm thi thể trong tay, chú chó cũng không hoảng loạn, nó đã được huấn luyện rất tốt, hình như cũng hiểu rõ hai người cộng sự này chỉ xảy ra ngoài ý muốn nho nhỏ, vì vậy ngồi chồm hổm cách đèn pin cầm tay không xa, nghiêng đầu, thỉnh thoảng gầm gừ một tiếng.

Kỷ Tuân chầm chậm thở sâu một hơi.

Khi tinh thần bất ngờ căng thẳng trở nên thả lỏng, anh mới phát hiện hai người cách nhau gần quá.

Gió núi rất lạnh, nước mưa rất ẩm ướt.

Nhưng giữa núi rừng đen kịt, trên mặt đất, hai người dựa vào nhau thật chặt.

Anh có thể cảm nhận được cơ thể Hoắc Nhiễm Nhân, Hoắc Nhiễm Nhân cũng có thể cảm nhận được anh, độ ấm giữa hai cơ thể, gần như dùng phương thức làm phản lại ý chí của chủ nhân, tựa như tìm kiếm an ủi mà hòa vào nhau.
Kỷ Tuân bỗng nhiên nhận ra, so với lý trí của nhân loại, thân thể là thú tính, mà thú tính lại thẳng thắn.

Kỷ Tuân đứng lên kéo dài khoảng cách trước, anh lùi về sau, đứng vững, không chờ anh vươn tay về phía Hoắc Nhiễm Nhân, Hoắc Nhiễm Nhân đã tự mình đứng lên.

"Cũng may không có chuyện gì." Kỷ Tuân khẽ đùa, "Không chiến tranh mà lại mất quân số dù sao cũng hơi ngại."

Nói xong, anh nhặt lên đèn pin rơi xuống đất, soi về bốn phía, sau đó nhắm chuẩn một đoạn cành cây nhẵn nhụi phía bên tay trái, trực tiếp bẻ cành cây xuống.

Cành cây này rất vừa tay, rất thích hợp làm gậy leo núi.

Mà Kỷ Tuân có cách dùng của chính mình. Anh lần lượt bẻ đi từng nhánh cây nhỏ, lại đưa một đầu cho Hoắc Nhiễm Nhân.

"Tôi quen thuộc núi Ngô này hơn em, nắm cây gậy leo núi này, tôi đi trước, em theo sau."
"Kỷ Tuân, tôi có thể." Hoắc Nhiễm Nhân cau mày.

"Tôi đương nhiên biết em có thể. Hoắc đội có cái gì mà không thể đâu?" Kỷ Tuân mỉm cười, "Cơ mà, cũng cho đàn anh một cơ hội chăm sóc đàn em đi."

"..."

Đoạn đường tiếp theo, Kỷ Tuân đi trước, Hoắc Nhiễm Nhân theo sau, nhánh cây kia, giống như một sợi dây gắn kết, đầu nối đuôi, kéo hai người lại với nhau.

Mưa bụi mịt mờ, trong ánh đèn pin, Hoắc Nhiễm Nhân cầm lấy cành cây, nhìn bóng lưng phía trước.

Bước chân cậu dần trở nên nhẹ nhàng hơn, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ:

Núi Ngô lớn như vậy, có lẽ còn phải đi rất lâu nữa đi?

Nhưg không lâu lắm, duyên phận đã đến.

Bên trong bộ đàm, Văn Dạng Dạng hưng phấn hô lên:

"Hoắc đội, thầy Kỷ, tôi phát hiện dấu vết đốt cháy trên đường đá! Pháp y Hồ đang ở bên cạnh tôi, chị ấy còn phát hiện chỗ này có mảnh xương người!"
*

Sau khi xuống núi, Mạc Nại trốn dưới gầm cầu vượt —— cũng không phải thật sự trốn dưới gầm cầu. Hắn ở trong một nhà nghỉ thô sơ cạnh cầu vượt. Nói là nhà nghỉ, thật ra bọn họ không kiểm tra chứng minh thư, một tháng 100 tệ, giường đôi, một phòng để mười cái mười giường, ở được hai mươi người, có lúc gặp một đôi vợ chồng chen chung một cái giường, nửa đêm còn có thể nghe thấy âm thanh kỳ quái.

Trong phòng không điều hoà, cũng không có quạt máy, càng không có lò sưởi.

Thật sự lạnh đến mức không chịu được, có người sẽ tìm mua than, đốt một chút sưởi ấm.

Đương nhiên, giữa mùa đông, cửa sổ cũng không thể đóng, nếu như đóng lại, trong phòng quá ngộp, sẽ trúng độc khí CO.

Giường ngủ của Mạc Nại dựa gần cửa sổ, nơi này lạnh nhất, không ai muốn ở nên đành cho hắn.
Hắn rúc vào trong áo khoác đen thật lớn, đây là áo khoác của chồng Cao Sảng, bên trên thật ra còn bị dính máu, mà vì áo khoác màu đen, nên vết máu cũng không rõ ràng, hắn lau qua là mặc được.

Sau lưng thỉnh thoảng truyền đến tiếng hò hét thật lớn, còn có tiếng rêи ɾỉ, có người đi tới đi lui, có kẻ nói xằng nói bậy.

Mỗi một người ở đây đều tinh thần uể oải, vẻ mặt dại ra, biểu hiện của chơi ma túy.

Một ổ nghiện ngập.

Thật ra ít nhiều cũng có chút buồn cười, xã hội truy quét ma tuý lợi hại như vậy, mà chỉ cần tìm được địa điểm chính xác, vẫn có thể nhìn thấy rất nhiều phần tử chơi ma túy như trước, bên trong căn phòng đơn sơ này, bọn họ giống như chuột cống giữa lòng thành phố, tự mình xây dựng một vương quốc.

Về phần địa điểm giao dịch của bọn họ, cũng rất đơn giản thuận tiện.
Ngay dưới gầm cầu vượt hắn nhìn vọng ra bên ngoài cửa sổ, một tay đưa tiền, một tay giao hàng, vô cùng gọn lẹ.

Đôi mắt nhìn chằm chằm của hắn bỗng nhiên động đậy.

Hắn nhìn thấy bạn của hắn, cùng một người đội mũ bucket, tuy đã cố ý mặc nguyên một bộ màu đen nhằm tránh sự chú ý, nhưng vẫn có thể nhìn ra được quần áo sạch sẽ, hoàn toàn không phù hợp với người của nơi này, người nọ xuất hiện trước cửa sổ.

Con người luôn phải nhờ đến bạn bè.

Người bạn này của hắn tốt lắm, làm việc nhanh nhẹn, sau khi Mạc Nại xử lý xong mọi chuyện trên núi đã dựa vào điện thoại cùng chứng minh thư mà Cao Sảng đưa cho, liên lạc với bạn mình. Bạn hắn mang hắn tới nơi này ——

Nơi này rất tốt.

Ngoại trừ điều kiện hơi đơn sơ, không ai sẽ quan tâm mình đã phạm tội gì, sắp đi phạm tội gì.
Mỗi một người ở nơi này, chỉ quan tâm liều ma túy tiếp theo của bọn họ đang ở đâu.

Mạc Nại không nghiện ma túy, cho nên hắn không bận tâm.

Hắn vất vả lắng nghe một hồi, nhưng tiếng trò chuyện của hai người ngoài cửa sổ rất nhỏ, cố gắng một lúc lâu, hắn vẫn chỉ có thể nghe thấy một hai từ.

"... Gϊếŧ người... Ngụy Chân Châu..."

-------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc