LỜI NÓI DỐI CHÂN THÀNH (1 - 200)

Bên trong phòng làm việc, rất nhiều đôi mắt sáng ngời thuộc về các điều tra viên của thành phố Cầm đều chuyển sang nhìn manh mối trên màn hình lớn, cũng chính là ảnh chụp màn hình các bài viết trên Weibo, nhưng nhìn ngang liếc dọc, từ ảnh chụp màn hình đầu tiên đến ảnh chụp màn hình cuối cùng, nhìn đến mức hai mắt sáng ngời đã mờ cả ra, cảnh sát thành phố Cầm vẫn không nhìn ra được trong những bức ảnh này có cái gì không đúng.

Vì vậy mọi người yên lặng nhìn Triệu Vụ.

Triệu Vụ tằng hắng một cái: "Mời chuyên gia Kỷ nói thẳng."

"À, đội phó, còn nhớ lúc đến nhà La Tuệ lục soát, anh đã từng hỏi tôi với Hoắc đội đứng bên đó thì thầm gì không?"

"Đương nhiên, hai người thì ăn ý rồi, một người hỏi có hay không có, một người khác trả lời không có, còn về có hay không có cái gì, căn bản không nói, khiến tôi ở bên cạnh cũng cuống cả lên." Đến bây giờ đội phó vẫn rất là phê bình, "Nhưng tôi vẫn nhớ câu trả lời của cậu, cậu nói không tìm được ảnh gia đình trong phòng La Tuệ."

"Không sai, vấn đề chính là không có ảnh gia đình —— Việc này phải để đội trưởng tường tận chân tơ kẽ tóc nhà tôi miêu tả lại thôi." Kỷ Tuân đá quả bóng cao su sang cho Hoắc Nhiễm Nhân.

Hoắc Nhiễm Nhân bình tĩnh không thôi: "Bảo em làm gì, tự anh nói đi."

"Anh nói khát khô ra rồi." Kỷ Tuân cây ngay không sợ chết đứng, "Cũng đứng mệt ơi là mệt."

Không rõ vì sao, người của thành phố Cầm bỗng cảm thấy hơi ê răng.

"..." Hoắc Nhiễm Nhân cạn lời, liếc người yếu ớt kia một cái, đứng dậy, thay đổi vị trí với Kỷ Tuân, đi đến trước máy chiếu. Phong cách nói chuyện của cậu hoàn toàn khác biệt so với Kỷ Tuân.

Kỷ Tuân thích kể một vụ án thành một câu chuyện, nhưng đối với Hoắc Nhiễm Nhân mà nói, vụ án chính là vụ án.

Phá giải một vụ án, nên xuất phát từ chứng cứ, không cần kể chuyện, cũng không cần vòng vo.

"Bạn cùng phòng." Hoắc Nhiễm Nhân khoanh vùng từ khóa này trước.

Sau đó, cậu chuẩn bị chiếu Weibo của từ khóa này lên, tay còn chưa kịp làm, Kỷ Tuân đã giúp cậu làm xong rồi, cái người một giây trước mới vừa than mệt mỏi, một giây sau đã giống như rửa trôi hết mỏi mệt, bắt đầu hưởng thụ niềm vui làm trợ lý điều khiển máy tính cho Hoắc Nhiễm Nhân.

Những bài đăng có từ khóa bạn cùng phòng trên weibo của Phỉ Lãnh Thuý U Buồn lần lượt xuất hiện trên máy chiếu.

Ngày mùng 8 tháng 1 năm 2012

"Thời gian các người ở châu Phi sắp thành trò đùa cố định để bạn cùng phòng giễu cợt tôi rồi..."

Ngày 13 tháng 9 năm 2010

"...Cạn lời, đúng là nương trời tựa đất không bằng nhờ cậy bạn cùng phòng."

"La Tuệ có một người bạn cùng phòng, quan hệ giữa hai người họ rất tốt, người bạn cùng phòng này đã sống chúng với cô ấy 10 năm liền." Hoắc Nhiễm Nhân đưa ra thông tin quan trọng, "Lúc trước khi đến nhà La Tuệ tìm kiếm bằng chứng, trên tường nhà cô ấy chỉ có một cây đinh, không có ảnh cả gia đình. Lúc đó Triệu đội nói, đây là vì oán hận chất chứa với bố mẹ —— Nhưng oán hận chất chứa không thể giải thích tại sao đang yên đang lành La Tuệ lại không ở trong phòng ngủ chính hướng nam, cũng không ở trong phòng ngủ phụ hướng nam, nhất định phải ở phòng hướng bắc. Trừ khi căn phòng hướng nam dùng để làm chuyện khác, nhưng chúng tôi nhìn thấy căn phòng hướng nam kia trống không. Vậy cũng chỉ còn lại một đáp án, cô ấy đã quen ở trong căn phòng hướng bắc, mà thói quen này có lẽ là được tạo thành do đi thuê nhà."

"Có ý gì?" Triệu Vụ nhíu mày, "La Tuệ là người thành phố chính gốc, sinh ra ở thành phố này, học đại học ở thành phố này, thường thì những người như vậy sẽ không ra ngoài thuê nhà một mình, hơn nữa bố mẹ của cô ấy còn được nhà nước cử đi nước ngoài, trong trường hợp nhà của cô ấy chỉ có mỗi mình cô ấy, càng không cần thiết đi thuê nhà."

"Nếu như La Tuệ cho thuê nhà thì sao?" Hoắc Nhiễm Nhân hỏi.

"Trong hệ thống không có ——" Triệu Vụ nói một câu như thế này trước, nhưng nhanh chóng hiểu ra, "Không, có lẽ La Tuệ thật sự có bạn cùng phòng, muốn qua mắt hệ thống rất đơn giản, chỉ cần không báo cáo lập hồ sơ là được. Giống như căn nhà trọ mà Lê Khắc thuê được từ bên cò nhà vậy. Nhưng chuyện này vẫn không thể giải thích vấn đề thói quen mà cậu vừa nói, La Tuệ là chủ nhà trọ, lại là con gái, cho dù đi thuê nhà thì cũng nên có khuynh hướng để lại căn phòng hướng nam cho bản thân mình chứ?"

"Đây cũng là vấn đề mà tôi vẫn luôn suy nghĩ lúc trước." Hoắc Nhiễm Nhân trả lời, "Sau đó hãy chú ý đến cái này, một bài viết toàn ký tự vô nghĩa mà lão Hồ đã lưu lại."

Nội dung bài viết lập tức xuất hiện trên máy chiếu, Kỷ Tuân đã chuẩn bị thỏa đáng.

"Bài viết toàn ký tự vô nghĩa này là lão Hồ dùng ID thời đại học của La Tuệ mới tìm thấy được, người sử dụng tài khoản weibo này cũng là La Tuệ, trên trang chủ tràn ngập những câu từ đầy năng lượng tiêu cực như "muốn chết", "trầm cảm", "cuộc sống không có hi vọng". Thế nhưng Phỉ Lãnh Thuý U Buồn lại không như vậy."

"Hoặc là nói, từ một ngày nào đó bắt đầu, Phỉ Lãnh Thuý U Buồn đã không còn là La Tuệ.

"Người sử dụng biến thành bạn cùng phòng của La Tuệ, Lam Lam, người mà Lê Khắc từng dùng tài khoản "Cần Cù Chăm Chỉ Làm Việc" để nhắn tin hỏi han suốt ba năm liền —— cũng chính là người cố gắng muốn tự sát ngày hôm nay, hiện tại đang nằm trong bệnh viện."

"Không thể nào!" Triệu Vụ quả quyết nói, "Chúng tôi từng đối chiếu chứng minh thư, chứng minh thư thế hệ thứ hai bắt buộc phải có dấu vân tay, dấu vân tay không biết nói dối, cô ấy chính là La Tuệ!"

"Về vấn đề này, mời xem bài đăng sau."

Không cần Hoắc Nhiễm Nhân nói bài đăng nào, Kỷ Tuân đã tìm được bài đăng Weibo nên xuất hiện vào thời khắc này.

Nếu bọn họ đã tìm ra cùng một chân tướng, vậy thì con đường đi tới chân tướng đương nhiên cũng sẽ giống nhau —— Hoặc cũng có thể nói thế này, vợ mình thì mình phải hiểu chứ sao.

12 giờ 02 phút ngày 18 tháng 5 năm 2012

"Đưa ra một quyết định vô cùng trọng đại..."

"Năm 2012 đổ về trước, chứng minh thư không cần nhập dấu vân tay, ngày mùng 1 tháng 1, chính sách nhập dấu vân tay được thực hiện, nhưng cũng không phải yêu cầu đổi lại toàn bộ chứng minh thư, chỉ là áp dụng đối với những người đi cấp lại hoặc chứng minh thư cũ đã hết hạn. Chứng minh thư của La Tuệ hẳn là có giá trị sử dụng bắt đầu từ ngày 18 tháng 5 năm 2012.

"Dưới mệt mỏi của bệnh trầm cảm nặng đến nỗi đã từng vài lần nghĩ đến cái chết, La Tuệ quyết tâm từ bỏ sinh mạng của mình, trùng hợp, bạn cùng phòng của cô ấy, Lam Lam, đang rất cần thân phận của cô ấy, vì vậy cô ấy chủ động phối hợp với Lam Lam, vào ngày 18 tháng 5, La Tuệ giúp cô ấy làm lại chứng minh thư, dấu vân tay mà hệ thống ghi nhận được cũng là dấu vân tay của Lam Lam."

"Tại sao Lam Lam muốn có thân phận của La Tuệ, chúng ta có thể suy đoán về mặt thời gian.

"Ngày 18 tháng 5 đi làm chứng minh thư, thời gian làm lại khoảng 3 tuần, cũng chính là khoảng ngày mùng 8 tháng 6 là có thể lấy được giấy tờ. Mới lấy được giấy tờ chưa tới một tuần, Lam Lam đã nhận việc ở công ty mới vào ngày 15 tháng 6. Tuy công việc bán thiết bị y tế không cần tới kiến thức về kiến trúc của La Tuệ, nhưng lại rất cần trình độ học vấn của một trường đại học trọng điểm như đại học Cầm Môn.

"Lê Khắc đã biết Lam Lam từ lâu, có một ngày hắn không thể tìm thấy Lam Lam được nữa, vì vậy hắn đã gửi tin nhắn suốt ba năm. Ba năm trước, hắn từng làm nhân viên giao hàng, nhân viên giao đồ ăn, công nhân đóng gạch, cũng từng làm người giữ cửa cho trung tâm tắm và giải trí.

"Giả sử Lam Lam có trình độ học vấn không cao, nếu cô ấy muốn dốc sức làm việc ở thành phố Cầm, cũng không thể tìm được quá nhiều công việc, làm nữ phục vụ ở trung tâm tắm và giải trí, quen được Lê Khắc, hơn nữa còn có thể giúp đỡ nhau trong lúc khó khăn, hoàn toàn hợp logic."

"Ngày 15 tháng 7 năm 2012, Lam Lam lấy được lương, cố ý nhấn mạnh bản thân đã thay đổi kiểu tóc mà không ai biết, không ai nhận ra, tôi nghĩ khi đó, La Tuệ cũng đã đưa tài khoản Weibo Phỉ Lãnh Thuý U Buồn cho Lam Lam, còn bản thân La Tuệ lại phát tiết toàn bộ tâm trạng hậm hực không có chỗ kể ra trong tài khoản phụ."

"Còn có bằng chứng phụ chứng minh hai người họ hoán đổi thân phận, đồng nghiệp ở công ty y dược từng miêu tả WeChat của "La Tuệ" trống trơn, ngoại trừ đồng nghiệp, gần như không liên lạc với người nào khác.

"Ngoài ra... Lam Tồn Cương."

Hoắc Nhiễm Nhân nói tới đây, lại nhìn về phía máy chiếu.

Máy chiếu đương nhiên đã chuẩn bị xong nội dung mới, đó là thông tin hộ khẩu mà Kỷ Tuân mới vừa nhờ anh kỹ thuật bên cạnh điều tra hộ, Lam Lan, cháu gái của Lam Tồn Cương, sinh ngày 20 tháng 7 năm 1988, ảnh đã rất cũ, hơi khác một chút so với La Tuệ bây giờ, nhưng thú vị hơn là cô ấy lại càng giống bức ảnh của La Tuệ trên mạng Renren.

"Biệt danh Lam Lam có thể liên tưởng đến nỗi buồn trong tiếng Anh, cũng có thể liên tưởng đến ông cụ thân mắc bệnh nan lại chiếm dụng giấy chứng tử của lão Hồ trong bệnh viện. Chỉ có khả năng Lam Tồn Cương là người thân của Lam Lan, cho nên cô ấy mới có thể chữa bệnh cho Lam Tồn Cương dưới tình huống chưa có ý nghĩ giết chết lão Hồ, bởi vì người đó vốn là rất quan trọng với cô ấy. Mặc dù cô ấy sử dụng thẻ bảo hiểm y tế của lão Hồ —— "

Nội dung trên máy chiếu lại đổi thành lịch sử giao dịch ngân hàng của La Tuệ cùng lão Hồ, Hoắc Nhiễm Nhân chỉ liếc mắt nhìn, lưu loát nhanh nhẹn khoanh vùng một khoản tiền không quá lớn trong số giao dịch kia, đây cũng là khoản tiền duy nhất được chuyển từ tài khoản của La Tuệ sang tài khoản của lão Hồ gần đây. Kỷ Tuân chống cằm, say sưa nhìn Hoắc Nhiễm Nhân đang nói về manh mối.

"Nhưng cô ấy cũng trả lại cho lão Hồ số tiền mà thẻ bảo hiểm y tế không thể chi trả, căn bản không tiêu tiền của lão hồ. Đây vốn chỉ là sự kiện mượn dùng thẻ bảo hiểm y tế vô cùng đơn thuần, nhưng sự kiện vốn không tốt mà cũng chẳng phải xấu này đã bị lợi dụng."

Hoắc Nhiễm Nhân nói tới đây thì ngừng lại, cậu nới với Kỷ Tuân: "Đến lượt anh rồi."

"Anh?"

"Ừm, sau đó là giai đoạn kể chuyện."

"Sao có thể nói là kể chuyện được." Kỷ Tuân kháng nghị, "Khi tất cả logic đều suy ra một điều cuối cùng, vậy nó đương nhiên là chân tướng của sự việc mà —— logic quyết định tất cả, cũng quyết định chân tướng."

"Ừm, hiện tại mời chuyên gia của chúng ta tới kể chân tướng nào." Hoắc Nhiễm Nhân vừa dứt lời đã vỗ tay đầu tiên.

Cảnh sát thành phố Cầm cũng thích hóng trò vui, thế mà lại cùng nhau vỗ tay ào ào vang dội.

Kỷ Tuân: "..."

"Được rồi." Kỷ Tuân tằng hắng, "Vậy tôi sẽ bắt đầu miêu tả câu chuyện sau đó..."

"Ngày 20 tháng 7 năm 2012, Cần Cù Chăm Chỉ Làm Việc cập nhật ảnh đại diện là hoa linh lan, đồng thời là ngày gửi tin nhắn cho Lam Lan. Đây cũng chính là tin nhắn đầu tiên: "Lam Lam, đừng không vui mà"."

"Có công việc mới, lại là ngày sinh nhật, tại sao Lam Lan không vui chứ? Tôi rất tò mò, có phải ngày đó Lam Lan đã gặp phải chuyện buồn bực nào không. Vì vậy tôi đã nhờ anh kỹ thuật khôi phục lại dữ liệu của Sina. Mời mọi người xem —— "

"Bài viết này được đăng tải vào lúc 6 giờ 10 phút chiều, 3 phút sau đã chuyển sang chế độ chỉ mình tôi, đến 10 giờ 10 phút tối hôm đó lại xóa hết bài đăng:

""Tại sao muốn tới công ty tìm tôi!!! Cậu bị điên rồi đúng không!!! Cửa hàng không thể giao đồ đã đặt ư, nhất định phải tự mình tới đây??? Nhất định phải làm tôi sợ vào hôm nay sao??? Cậu hối hận rồi đúng không??? Cậu muốn đùa cợt tôi đúng không??? Xin hãy thương xót mà tha cho tôi đi, xin cậu đấy, tha cho tôi đi. Tại sao không thể giống như những gì đã hứa, cậu nói hết lần này đến lần khác, nhưng xưa nay lại chưa từng làm!""

"Phân tích từ bài đăng này, "đồ đã đặt" được nhắc tới trong bài viết, hơn nửa là chỉ bánh sinh nhật. Lam Lan mới vừa thay đổi một thân phận hoàn toàn mới, ai tới tặng bánh ngọt có thể khiến cô ấy hoảng sợ như vậy? Không nghi ngờ chút nào, người tới là La Tuệ thực sự. Vào ngày sinh nhật của Lam Lan, La Tuệ đã mang theo bánh ngọt đến địa điểm làm việc của Lam Lan, rốt cuộc cô ấy đã nghĩ như thế nào, là chân thành lấy hết dũng khí, bước ra khỏi phòng vào ngày sinh nhật của bạn thân, bước vào xã hội đã gạch bỏ thân phận của chính mình, muốn để bạn thân cùng chính mình đồng thời vui vẻ; hoặc cũng có thể như Lam Lan nói, là xuất phát từ hối hận, là muốn đùa cợt Lam Lan... Chỉ là bây giờ chúng ta đều không biết được.

"Nhưng có thể khẳng định là, La Tuệ muốn chết, lại không dám chết, do dự không quyết, chần chừ không thôi.

"Còn Lam Lan, cô ấy đã có được cuộc sống mới mà mình vẫn hằng tha thiết, cô ấy chờ mãi chờ mãi, lại không chờ được La Tuệ vẫn luôn nói muốn chết đi tìm cái chết, cô ấy sợ cứ tiếp tục lần lữa thế này, La Tuệ sẽ đổi ý, vì vậy trong lúc đầu óc mê muội, cô ấy đã đưa ra một quyết định.

"Cô ấy quyết định... Giúp La Tuệ một tay, bán La Tuệ đi."

"Đệch mợ!" Đội phó chửi tục, "Giúp? Cô ấy điên rồi sao? Nghĩ bán bạn đi là đang giúp bạn? Sao cô ấy có thể tàn nhẫn như vậy được!"

"Tôi nghĩ trước khi đưa ra quyết định này, hay thậm chí sau khi đưa ra quyết định này, Lam Lan đều phải chịu áp lực tâm lý rất lớn. Thử nghĩ xem, đi thuê nhà bỗng gặp được một cô gái cùng tuổi, ngoại hình lại có mấy phần giống nhau là duyên phận hiếm thấy cỡ nào? Duyên phận như vậy đã ký kết an ủi cùng giúp đỡ của Lam Lan trở thành ràng buộc với một La Tuệ buồn bực chán nản hết năm này qua năm khác.

"Mà ràng buộc đã thúc đẩy La Tuệ đặt mình vào hoàn cảnh của bạn thân để giúp đỡ Lam Lan, thậm chí còn cho đi thứ quan trọng nhất có thể chứng minh bản thân, thứ quan trọng nhất có thể để mình yên ổn sinh sống trong xã hội —— chứng minh thư.

"Cô ấy dùng lòng thương cùng trả giá mà cô ấy vẫn tưởng để đối xử với bạn tốt của mình, báo đáp lại giúp đỡ cùng khoan dung mà Lam Lan đã ban phát cho cô ấy vào thời điểm cô ấy khó khăn nhất.

"Tương tự như vậy, ràng buộc thúc đẩy Lam Lan đồng ý với suy nghĩ của La Tuệ, cô ấy hiểu rất rõ bạn cùng phòng của mình, biết được bố mẹ của La Tuệ không quan tâm đến La Tuệ, ngay cả giọng nói trong điện thoại không được bình thường cũng không nghe ra.

"Toàn bộ trở ngại đã được chính La Tuệ san bằng, Lam Lan chỉ cần bước ra một bước cuối cùng mà thôi. Chỉ cần cô ấy bán đi người bạn đã từng cùng khóc cùng cười với mình, bán đi người bạn mà họ đã từng vô số lần ôm lấy nhau, đã từng vô số lần nương tựa vào nhau——

"Cô ấy có thể vĩnh viễn chiếm được thân phận của La Tuệ mà không cần sợ hãi.

"Như vậy, Lam Lan sẽ thực sự trở thành La Tuệ. Trái tim của từ bi, đã tích thành giọt độc tội ác." Kỷ Tuân, "Được rồi, đã kể xong câu chuyện này rồi."

"Nắm gạo khi đói thì thành ơn, gánh gạo khi no thì thành tội*!" Triệu Vụ nghiến răng.

*Gốc là升米恩, 斗米仇 (Thăng mễ ân, đấu mễ cừu): ý đại khái là giúp đỡ người ta một lần trong lúc khó khăn thì người ta sẽ biết ơn, nhưng nếu cứ liên tục giúp đỡ người ta, đến một hôm đột ngột không giúp nữa, người ta sẽ quay sang trách móc, thù hằn mình. Bản tạm dịch có sự tham khảo từ bài viết của trang trelangblog.

"À đúng rồi." Tuy đã kể chuyện xong, nhưng Kỷ Tuân vẫn chèn vào chuyện ngoài lề, "Tôi nghĩ Hồ Khôn là một cao thủ trên mạng, ông ấy phân loại rõ ràng, cẩn thận những thứ mà mình sưu tầm cũng là bởi lão Hồ đã hoàn toàn khám phá được thân phận thực sự của Lam Lan cũng như những tội ác mà Lam Lan đã làm. Ngày đó, Hồ Khôn đúng là có đến địa điểm lừa bán mà ông ấy đưa ra, nhưng sợ là ông ấy không hề giúp đỡ cứu viện, mà chỉ thờ ơ lạnh nhạt. Ông ấy còn phát hiện ra Lam Lan, người không nhịn được mà lén lút đến xác nhận xem La Tuệ có thực sự bị trói đi hay không —— Từ đó kết duyên yêu nhau."

Tháng 8 năm 2012, Lam Lan bán La Tuệ lên thuyền thông qua web đen, lại bởi vì chuyện này mà yêu đương với Hồ Khôn.

Tháng 3 năm 2016, vì di sản của Hồ Khôn, Lư Tùng không lựa chọn bắt cóc trên web đen, lựa chọn mua thuốc độc, cũng theo đuôi Lam Lan, chứng kiến cảnh tượng Hồ Tranh bắt cóc Lam Lan. Sau khi hắn rời đi, bởi vì Lam Lan ra sức kêu cứu, người hảo tâm đã cứu cô, cũng đã báo cảnh sát.

Câu chuyện như thế này, mới không trở nên vô cùng trùng hợp như đội phó Mạch suy đoán lúc trước.

Cũng bởi vì người bị trói đi bốn năm trước căn bản không phải là Lam Lan, cô không có ám ảnh với biển, không có ám ảnh với bến tàu, cho nên mới có thể không quá cảnh giác mà bước vào thùng container, bị khoá lại.

Cũng chính vì cô là người hãm hại người khác, nên khi bước vào đồn cảnh sát mới thấp thỏm bất an, lo lắng muốn rời đi.

"Đôi nam nữa này, con mẹ nó, đúng là tự làm tự chịu!" Triệu Vụ chửi một tiếng, nhíu mày nói, "La Tuệ thực sự đâu? Bị bán đi ngay dưới mí mắt của chúng tôi?"

"Có lẽ thật sự đã bị bán đi 4 năm trước rồi." Kỷ Tuân trả lời, phân tích đến đây, vụ án cũng đã lộ ra được chân tướng, chỉ còn lại một vài vấn đề, Kỷ Tuân trực tiếp nói liền một mạch, "Bây giờ, chuyện Lam Lan thay thế thân phận đã bị vạch trần, sự tồn tại của Lam Tồn Cương đã được giải thích trọn vẹn, vậy cũng chỉ còn nghi vấn, rốt cuộc lão Hồ là do ai giết —— "

"Địa điểm Lão Hồ xảy ra chuyện là phòng xem phim gia đình, nếu như ngày đó Lam Lan cùng xem phim với ông ấy, để di động ở bên ngoài, vậy cũng có khả năng không nghe thấy điện thoại. Sau khi bệnh viện không gọi được cho Lam Lan đã gọi cho Hồ Tranh đang ở tỉnh khác, mà Hồ Tranh chắc chắn sẽ không liên lạc với Lam Lan, người mà hắn vẫn luôn chán ghét, vậy hắn chỉ có thể liên lạc với bà Mai, nhờ bà Mai đi xác nhận, giống như ngày lão Hồ ở trong thùng container của bãi biển, cuối cùng cũng là bà Mai tới đón.

"Bà Mai nhận được điện thoại —— Bà ấy biết người trong bệnh viện không phải lão Hồ, lão Hồ đang ở nhà xem phim. Đúng lúc này, bà ấy đột nhiên nghĩ ra một biện pháp tuyệt diệu.

"Bà Mai vào trong phòng, tìm cớ đẩy Lam Lan ra, lại bưng đồ ăn có trộn kịch độc của hoa linh lan, đút cho lão Hồ, trước khi Lam Lan phản ứng lại, lão Hồ đã chết rồi.

"Lam Lan sợ ngây người. Nhưng trước khi khôi phục lại lí trí, cô ấy đã bị bà Mai uy hiếp, không biết là từ đâu ra, có thể là từ những tài liệu của lão Hồ sớm chiều ở chung, có thể là từ những cuộc trò chuyện thông thường, có thể là từ trên người Lam Tồn Cương nằm viện mà bà ấy từng tìm hiểu, bà Mai cũng phát hiện được bí mật mà Lam Lan bảo vệ gắt gao.

"Bà Mai dùng bí mật này uy hiếp Lam Lan.

"Lam Lan muốn che giấu chuyện bắt cóc La Tuệ, muốn che giấu thân phận thật của mình, lại không thể giải thích quan hệ giữa mình và Lam Tồn Cương. Cô ấy hoàn toàn bất đắc dĩ, chỉ có thể trở thành đồng bọn của bà Mai, đi tới bệnh viện, làm thủ tục ký nhận, lại từ chối giúp đỡ của bệnh viện, một thân một mình chở thi thể của Lam Tồn Cương về phòng trọ... Giúp bà Mai che giấu vụ án giết chết lão Hồ."

Kỷ Tuân nói tới đây thì hơi dừng lại, lại tiếp tục:

"Tình yêu của Hồ Khôn và Lam Lan bắt đầu từ một lời nói dối, lại chôn vùi trong một lời nói dối khác. Bà Mai cũng rất nghiêm túc nói dối với hai người, cuối cùng lại lợi dụng những lời nói dối thoạt nhìn có vẻ vô hại kia để giết người; tựa như La Tuệ cùng Lam Lan của năm xưa."

"Sau đó, chính là câu chuyện mà chúng ta đều biết.

"Bà Mai, Mai Lệ Lệ.

"Hoa linh lan nở rộ vào tháng năm, còn được gọi là May Lily. Mai Lệ Lệ không hề kiêng kị mà dùng tên của chính mình để sát hại Hồ Khôn*, tên của bà lão này, Lam Lan sẽ không để ý, Hồ Khôn sẽ không để ý, nếu chúng ta không lấy khẩu cung, cũng sẽ không để ý.

*Tên của bà Mai là 梅丽丽, đọc là Mei Lili

"Ai cũng không để ý.

"Không để ý nỗi đau của bà ấy, cũng không để ý tội ác của bà ấy."

- --------------------------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc