LỜI NÓI DỐI CHÂN THÀNH (1 - 200)

Buồn ngủ còn sót lại của Kỷ Tuân bị mấy câu nói này làm cho hoàn toàn tan thành mây khói. Anh biết rõ Hoắc Nhiễm Nhân chỉ đang nói mấy lời thả thính vô tâm, đại não vẫn cứ trống rỗng trong nháy mắt, chủ yếu là bởi vì trong khoảng thời gian ngắn, anh căn bản không nghĩ ra được lời nào đỉnh hơn Hoắc Nhiễm Nhân cả.

Vì vậy im lặng vẫn cứ hoàn im lặng, lời vốn chưa nghĩ xong, triệt để bỏ lỡ cơ hội nói ra khỏi miệng.

Thời gian tiếp tục trôi đi giữa tĩnh lặng vô thức.

Đợi đến cuối cùng, Kỷ Tuân nghe thấy tiếng hô hấp nhè nhẹ lại vững vàng của Hoắc Nhiễm Nhân, đối phương ngủ rồi.

À ha.

Căn bản có cần nghĩ đâu, em không phải vẫn ngủ rất tự nhiên đấy ư? Lời vừa rồi quả nhiên chỉ là thuận miệng.

Anh nghĩ như thế, nằm trên giường âm thầm xê dịch cơ thể cứng ngắc, lặng lẽ mở mắt, nhìn sang người đang nằm bên tay trái.


Tư thế ngủ của Hoắc Nhiễm Nhân rất quy củ.

Cậu nằm thẳng, cởϊ áσ khoác ra tạm làm chăn đắp lên người, vào mùa đông, bên trong đồn cảnh sát có lò sưởi, cho nên đắp như vậy cũng không lạnh, hai tay cậu đặt trên bụng... Không, căn bản không phải.

Khi Kỷ Tuân nhìn kỹ lại mới phát hiện, cậu chỉ đặt một tay trên bụng, còn một cánh tay khác lại hơi lùi về phía sau, đặt trên eo, đó là vị trí của súng lục.

Một người đàn ông ngay cả khi ngủ cũng không chịu buông lỏng cảnh giác.

Kỷ Tuân nghĩ, nhìn từ góc độ này, Hoắc Nhiễm Nhân muốn ngủ bên cạnh người khác, đúng là cần phải có nỗ lực ở trình độ nhất định.

Sau đó anh lại nhìn về phía hai má của Hoắc Nhiễm Nhân.

Ánh trăng thưa thớt lại lạnh lẽo phủ trên gương mặt cậu, bọc lên một tầng sáng xanh ngọc trên da cậu. Lỗ tai cậu có một vệt đỏ, lúc đầu Kỷ Tuân còn tưởng đây là sắc ấm trên da đối phương, khi nhìn chăm chú mới phát hiện, đó là ánh nến của tinh dầu thơm đang cháy sáng trên sàn nhà nằm giữa hai người.


Tầm mắt của anh từ cẩn thận dè dặt phút ban đầu trở nên nóng rực mãnh liệt, trắng trợn không kiêng dè.

Anh thậm chí còn chống đệm, ngồi dậy, duỗi tay về phía Hoắc Nhiễm Nhân.

Nhưng mà nửa đêm lại gọi dậy một người đã ngủ say, thế thì độc ác quá, Kỷ Tuân duỗi tay ra một lúc lâu, vẫn là tiếc nuối thu hồi, nằm xuống một lần nữa.

Anh thở dài giữa đêm khuya thanh vắng.

Mặc dù biết là giả, hai người cùng lắm chỉ chỉ là tình một đêm, cùng nhau phát tiết, cùng nhau vui vẻ... Nhưng vui vẻ giả tạo cũng là vui vẻ mà, thời gian chưa qua bao lâu, cơ thể cùng tinh thần của anh, vẫn còn có thể nhớ lại cảm giác tuyệt đỉnh tối hôm đó.

Anh chỉ đành lại mở mắt, vứt bỏ toàn bộ cảm xúc thất thường, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, cuối chân trời bên ngoài cửa sổ, mơ hồ xuất hiện một vệt trắng.


Một buổi tối cứ như vậy trôi qua sao?

Tối hôm nay quá khứ tỏ lòng từ bi mà tha cho anh, nhưng đáng tiếc anh lại không thể sà vào cái ôm của ngủ yên, đồ quỷ xinh đẹp Hoắc Nhiễm Nhân này, ẩn chứa cười thầm, ngậm lấy ác ý, cứ thế nằm bên cạnh anh, lom lom nhìn anh.

Nếu như đêm nào cũng ngủ cùng nhau thế này.

Kỷ Tuân giơ hai tay lên, đặt sau gáy, rất có ưu tư:

Đại khái chưa tới nửa tháng, chính mình chắc sẽ bị hút sạch dương khí mất?

7 giờ sáng ngày hôm sau, trước khi đồng nghiệp trong đơn vị làm việc, Kỷ Tuân đã bị Hoắc Nhiễm Nhân gọi dậy.

Anh ngáp liên tục, uể oải ủ rũ, đầu tiên là mở đôi mắt thâm quầng đi theo Hoắc Nhiễm Nhân tinh thần sảng khoái lết về phía trước, chờ đến khi vừa ra khỏi đồn, cột sống dựng thẳng lập tức bị rút đi, anh thả lỏng cằm, cả người mềm oặt ngả vào vai Hoắc Nhiễm Nhân, dựa vào sức lực Hoắc Nhiễm Nhân, miễn cưỡng đi về phía trước.
Hoắc Nhiễm Nhân: "Ngày hôm qua rốt cuộc anh ngủ bao lâu?"

"Một tiếng... Hay nửa tiếng ý?" Kỷ Tuân miễn cưỡng đáp lại, "Không nhớ rõ, nói chung cảm giác vừa mới nhắm mắt đã mở ra."

Hoắc Nhiễm Nhân đứng lại, quay đầu lại.

Kỷ Tuân bị cậu đột ngột dừng lại mà lảo đảo, suýt chút nữa ngã chổng vó.

Cũng may một đôi tay cứng như sắt thép vững vàng kịp thời đỡ lấy anh, đôi mắt của Hoắc Nhiễm Nhân giống như đèn pha nhìn Kỷ Tuân từ trên xuống dưới một lượt. Chỉ trong giây lát, cậu giống như là nhìn thấu đại não cùng trái tim Kỷ Tuân, sau khi xác nhận anh không có nói dối, đúng là rất mệt mỏi, cuối cùng hình như còn thật hài lòng, nở nụ cười thắng lợi tựa như nhìn thấu cảm xúc bất thường của Kỷ Tuân đêm qua:

"Tôi chỉ nói mấy câu mà khiến anh mất ngủ một buổi tối? Tôi biết rồi, bây giờ giúp anh thuê phòng, anh ngủ bù đi, tôi tự đến đại học Liễu Thành xem thử, việc này mặc dù là anh đề xuất, nhưng thao tác không phức tạp, anh không đi cùng cũng không sao."
Đây thực sự là ý kiến hay.

Giấc ngủ kịp thời có thể giúp Kỷ Tuân tự kéo mình ra khỏi lằn ranh đột tử, thế nhưng mỉm cười thắng lợi trên mặt Hoắc Nhiễm Nhân đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ anh, lòng hiếu thắng của đàn ông lúc này lại ngang ngược vô lý phát tác, anh lập tức đứng thẳng:

"Hừ, có bản lĩnh chúng ta cùng đi thuê phòng."

Hoắc Nhiễm Nhân thoáng nhướn mi, cao ngạo nói "Anh chắc chứ?"

Kỷ Tuân lại có linh cảm thả thính: "Đúng, thuê khách sạn tình nhân, cùng ngủ trên một cái giường đắp chung một cái chăn, như vậy biết ngay có thể ngủ bên cạnh nhau hay không."

Hoắc Nhiễm Nhân sửng sốt một lát, sau đó mập mờ soi Kỷ Tuân từ trên xuống dưới, đặc biệt là là phần eo của đối phương, giống như đột ngột hiểu ra mà móc chìa khóa xe ném cho Kỷ Tuân: "Thế tốt quá, anh có thể thuận lợi lái xe tới khách sạn tình nhân, vậy thì chúng ta lập tức đi vào kiểm chứng."
"..." Kỷ Tuân đứng thẳng đã rất gian nan đang cảm thấy chính mình rất cần đăng ký một khóa tập thể hình.

*

Đại học Liễu Thành là trường đại học 985 duy nhất của Liễu Thành, bầu không khí học tập rất nặng nề, thời điểm Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân tới nơi, thời gian còn sớm, nhưng trong trường đâu đâu cũng thấy sinh viên học bài cùng rèn luyện.

Bọn họ chuẩn bị tìm cô quản lý ký túc xá năm đó hỏi thăm tình huống, nhưng cô còn có việc đi bàn giao công việc trước rồi, sinh viên còn lại trong ký túc xá trái lại còn cảm thấy rất hứng thú với chuyện này, vây quanh chủ động hóng hớt.

Đối với vụ án cưỡng bức dẫn đến nhảy lầu năm đó, thời gian đã trôi qua mười năm, ở trong trường học đã lưu truyền thành một phiên bản hoàn toàn khác.

"Các anh nói tới cái chị ở phòng được tuyển thẳng lên nghiên cứu sinh đúng không?"
"Phòng được tuyển thẳng lên nghiên cứu sinh?"

"Đúng vậy, bởi vì tất cả nữ sinh của phòng đó đều bị cưỡиɠ ɦϊếp, mọi người đều được miễn thi nghiên cứu sinh, cho nên mới gọi là phòng được tuyển thẳng lên nghiên cứu sinh."

"Không đúng đâu, không phải chỉ có một nữ sinh bị cưỡиɠ ɦϊếp thôi sao? Cuối cùng còn đến tòa nhà thí nghiệm B nhảy lầu."

"Hẳn là do tố chất tâm lý của chính nữ sinh kia không đủ mạnh. Nếu như chỉ có một người bị cưỡиɠ ɦϊếp, vậy những chị cùng phòng còn lại sao cũng được tuyển thẳng thế?"

"Cho xin, nhà trường bịt miệng chứ sao, nếu không tại sao trường nào cũng có tuyển thẳng làm cửa sau đây. Giống như trường học ở quê tôi ấy, giáo viên đang dạy trong lớp thì bị người khác xông vào chặt đầu, các cậu đoán xem như thế nào?"
"Thế nào?"

"Cũng cho đi học nghiên cứu. Tất cả học sinh nhìn thấy cảnh này, tập thể được tuyển thẳng, vô cùng mạnh tay. Đáng thương họ hàng nhà tôi, ngày đó rúc trong ký túc xá ngủ quên không kịp tới, cứ như vậy bỏ lỡ. Đây chính đến muộn không nên đến muộn nhất đó."

Đề tài nghiên cứu sinh được tuyển thẳng sôi nổi một hồi lâu, giống như ong mật vốn dĩ thế như chẻ tre nảy lên giữa không trung như mưa đạn.

Đợi đến khi các sinh viên xung quanh bàn tán chán chê về vấn đề tuyển thẳng nghiên cứu sinh ở các tỉnh thành khác nhau, Kỷ Tuân mới khụ một tiếng, kéo về đề tài chính:

"Năm đó các chị ấy đã bị ai cưỡиɠ ɦϊếp?"

"Thợ xây! Lần này, sinh viên đều có chung đáp án.

"Thợ xây?" Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau, không hiểu sao lời đồn lại chuyển sang hướng này.
"Không sai, chính là thợ xây, năm 2007, trường của chúng tôi đang xây dựng ký túc xá mới dành cho giảng viên, ký túc xá của giảng viên ở ngay đằng sau phòng của nữ sinh số 3, lúc đó chỉ dùng rào chắn vây quanh, nhất định đã xảy ra chuyện!" Sinh viên nói chắc như đinh đóng cột, còn chỉ vào ký túc xá của giảng viên cho hai người xem.

Kỷ Tuân nhìn về đằng xa, đúng là có thể đằng sau có một tòa nhỏ, so với ký túc xá của sinh viên đằng trước thì mới hơn đẹp hơn nhiều, nhìn ra được chỉ mới xây không lâu, ký túc xá của Tống Thính Phong cách tường vây gần nhất.

Đúng lúc này, sinh viên vây quanh Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân đột nhiên tan tác như chim muông, hóa ra là cô quản lý đã trở lại.

Cô quản lý ký túc xá là một người phụ nữ mặt tròn, bụ bẫm, dáng người thấp bé giống như bí đao, nhìn mặt có vẻ khá hiền lành, nhưng khi Kỷ Tuân một lần nữa đề cập đến vụ án của Tống Thính Phong, bà cô này lập tức thay đổi sắc mặt.
Lời kể của cô cũng không có bất kỳ chỗ nào khác biệt so với hồ sơ vụ án mà hai người từng đọc ở cục cảnh sát, chỉ là rất bất mãn với Trình Tưởng:

"Trường đã năm lần bảy lượt nói rõ nam sinh không thể vào ký túc xá nữ, Trình Tưởng lại không thèm nghe, còn thông đồng với nhau dẫn Mạc Nại vào, vào hết lần này đến lần khác, thường xuyên qua lại, đấy, không phải là xảy ra chuyện rồi à? Còn được tuyển thẳng làm nghiên cứu sinh, hừ, trường cũng bị bọn họ lừa rồi!"

"Đều là con gái mới lớn, sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ —— "

Trình Tưởng trong miệng cô quản lý, tính cách tương đối hoạt bát, làm việc không quá chuyên tâm, bạn trai càng không ít, cô quản lý thường xuyên nhìn thấy đi quá giờ giới nghiêm là 11 giờ đêm, còn bắt phạt mấy lần.

Gia cảnh của Trình Tưởng rất tốt, cũng rất xinh đẹp, là hoa khôi của khoa, thành tích học tập rất bình thường, đều chỉ ở mức qua môn. Nhưng duyên khác phái của cô rất tốt, cho nên mỗi lần có kỳ thi, luôn có thể tìm được bạn trai học siêu giỏi bổ túc cho.
Vì sao lại yêu đương với Mạc Nại, cô quản lý cũng không rõ lắm, nhưng Mạc Nại đẹp trai, bạn trai không vào thời kỳ thi cử của Trình Tưởng đều là những người có ngoại hình đẹp như vậy, nghĩ cũng biết là mê cái mặt người ta.

Mà vì sao chia tay với Mạc Nại ấy à, cô quản lý lại biết rõ cực kỳ, cô quan sát từ đầu đến cuối.

Mạc Nại lúc trước giả làm sinh viên đại học Liễu Thành vừa đi học vừa làm thêm để yêu đương với Trình Tưởng, yêu nhau hai tháng thì bị vạch trần căn bản không phải sinh viên đại học, chỉ là nhân viên cửa hàng bánh kếp, Trình Tưởng đã nổi giận, hai người phát sinh mâu thuẫn ở cửa ký túc xá, cãi nhau rất to.

Mạc Nại không muốn chia tay nên thường xuyên tới tìm Trình Tưởng xin tha thứ.

"Sau đó hình như làm hòa với nhau, rồi lại chia tay? Haiz, mấy cái đứa con gái này yêu đương loạn hết cả lên, hay là các cậu tự đi hỏi chúng nó đi. Ờ đúng rồi, đây là phương thức liên lạc mấy đứa nó để lại khi tốt nghiệp."
Trình Tưởng sau khi được tuyển thẳng làm nghiên cứu sinh đã đến thủ đô làm việc, mà Dư Ngọc, một người bạn cùng phòng khác thì lại ra nước ngoài du học, đến nay vẫn chưa trở về.

"Đến thủ đô một chuyến đi." Ra cửa túc xá, Hoắc Nhiễm Nhân nói.

"Từ nơi này đến thủ đô..." Kỷ Tuân thầm tính toán thời gian, "Lái xe đi?"

"Đương nhiên là ngồi tàu cao tốc rồi." Hoắc Nhiễm Nhân nói.

"Kiểm tra an ninh phiền phức lắm."

"Trước đó đã chuẩn bị giấy tờ rồi."

Hai người trực tiếp đưa ra quyết định, đi đến trạm tàu cao tốc. Tuyến xe tới thủ đô gần nhất khoảng một tiếng rưỡi. Thời gian không lâu, hai người chờ luôn ở trạm xe. Thời điểm ngồi ở ghế chờ, Kỷ Tuân không kiên trì được mà ngủ gật, nhưng lại không ngủ nổi, chỉ có thể lặp đi lặp lại vòng tuần hoàn gật gà gật gù – tỉnh dậy – tỉnh dậy – gật gà gật gù.
Anh cố mở mắt một lúc lâu, đứng dậy, đi quanh trạm tàu một vòng, cuối cùng mang về một cây kẹo hồ lô.

Trên kẹo hồ lô đỏ chót, còn có một tầng si rô óng ánh sáng lên.

Kỷ Tuân lè lưỡi liếm liếm: "Ăn một quả không?"

"..." Hoắc Nhiễm Nhân dùng im lặng biểu thị từ chối.

Cậu không hiểu vì sao một người đàn ông trưởng thành như Kỷ Tuân lại có thể không hề ngại ngùng mà ăn mấy thứ chỉ có trẻ con mới thích ăn ở ngay trước mặt bàn dân thiên hạ như thế —— tỷ như kẹo hồ lô, kẹo bông gòn.

Nhưng cứ chờ không cũng chán, cậu bắt đầu quan sát dáng vẻ Kỷ Tuân ăn kẹo hồ lô.

Nhìn thấy Kỷ Tuân cắn một miếng, nhíu mày, một lát sau mới giãn lông mày ra; sau đó anh lại cắn một miếng, lại nhíu mày, lại một lát sau mới giãn lông mày ra... Một bộ gian nan giống như uống thuốc độc. Cậu rốt cuộc không nhịn được lên tiếng: "Không ngon à?"
"Chua dã man."

"... Vậy sao còn ăn?"

"Bát cơm bát cháo, phải biết có được không dễ. Sợi tơ mảnh vải, luôn nhớ vật lực gian nan." * (Chu Tử Gia Huấn, bản dịch của Lưu Khâm Hưng)

"..."

Hoắc Nhiễm Nhân duỗi tay về phía Kỷ Tuân.

Kỷ Tuân không chú ý, kẹo hồ lô trong tay bị Hoắc Nhiễm Nhân lấy đi mất.

Sau đó Hoắc Nhiễm Nhân ăn một quả.

Kẹo hồ lô hơi lớn, si rô vàng óng dính lên khóe miệng Hoắc Nhiễm Nhân, Hoắc Nhiễm Nhân mặt không biến sắc ăn vào, cuối cùng nhăn mày nuốt xuống.

Hoàn toàn có thể thấy, Hoắc Nhiễm Nhân quả thật đang ăn thống khổ. Không giống mình, chỉ là thống khổ ngoài mặt mà thôi.

Kỷ Tuân nhất thời muốn nói lại thôi: "... Thật ra."

"Gì cơ?"

"Vốn dĩ tôi mua nó, cũng là bởi vì nó đủ chua, có thể nâng cao tinh thần."

Người ngồi ở bên cạnh im lặng, tranh thủ bão tố trước lúc bình yên, Kỷ Tuân nhanh chóng cầm lại kẹo hồ lô của mình, thuận tiện dùng ngón tay cái lau bên mép Hoắc Nhiễm Nhân, lau đi chút si rô vàng óng kia.
Kỷ Tuân nếm ngón tay dính đường, lắc lắc kẹo hồ lô, nói với Hoắc Nhiễm Nhân:

"Vô cùng cảm ơn, nhưng lần sau tuyệt đối không nên vì tôi mà miễn cưỡng mình."

Sau khúc nhạc dạo nho nhỏ, thời gian hình như trôi qua nhanh hơn, chớp mắt đã đến thời gian hai người lên xe kiểm tra vé, Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân đứng dậy xếp hàng, mà thời điểm bọn họ cùng mọi người lên xe, Hoắc Nhiễm Nhân lại nhận được điện thoại.

Điện thoại là Đàm Minh Cửu gọi tới, hắn nói cho Hoắc Nhiễm Nhân một tin tức.

Cảnh sát cắm chốt ở huyện Cửu Hà Liễu Thành đã tra được gói hàng Mạc Nại gửi cho dì hắn ở kho hàng chuyển phát nhanh.

Đơn hàng do bên SF Express vận chuyển, sáng sớm ngày hôm nay Mạc Nại gửi chuyển phát nhanh ở Xuân Thành, bây giờ chuyển phát nhanh mới vừa đến kho Cửu Hà—— cũng may cảnh sát cắm chốt cũng cẩn thận, còn sắp xếp cả nhân viên túc trực ở kho hàng, nếu không hành động hỏa tuyến này, lại phải trì hoãn thời gian rồi.
Còn có một tin tức tốt khác:

Xét đến khả năng Mạc Nại đã rời khỏi thành phố Ninh, không còn trong khu vực trực thuộc của bọn họ, nhiệm vụ liên hợp chấp pháp đã hủy bỏ, bọn họ có thể nghỉ ngơi một lần nữa rồi!

--------------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc