LỜI NÓI DỐI CHÂN THÀNH (1 - 200)

Nếu Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân ai cũng không có cách nào thuyết phục được ai, vậy chỉ đành lại tách ra, một người nằm trên giường, một người ngồi trên sô pha, hai bên cách xa nhau, chung sống hòa thuận.

Đêm khuya tĩnh lặng, ngay cả gió cũng không dám lên tiếng, rón rén bước đến, rón rén rời đi.

Đợi đến 4 giờ sáng, cách vách sáng đèn, tiếng nói chuyện cùng tiếng rửa mặt vang lên.

Hai người đồng thời cảnh giác, tiến vào trạng thái làm việc.

Khoảng 15 phút sau, Luyện Phán Phán cùng gã đàn ông trung niên trả phòng rời đi, bọn họ nhìn thấy Luyện Phán Phán một lần nữa lên BMW màu trắng, BMW màu trắng quay về đường cũ, về đến khu chung cư của Luyện Phán Phán.

Luyện Phán Phán bước ra từ trong xe BMW, vẫy tay tạm biệt với người đàn ông, tiện đà lên đạp cửa sổ, trở về phòng.


Đến đây vẫn chưa xong.

Hoắc Nhiễm Nhân theo đuôi chiếc xe BMW, mãi đến khi xác định được điểm đến của nó, một khu chung cư tên Thịnh Cảnh Thiên Lan mới kết thúc công việc tối hôm nay.

Lúc này trời đã tờ mờ sáng, thành thị bắt đầu thức tỉnh, các quán ăn sáng đã kéo cửa cuốn, những người dậy sớm đi làm ngồi trên ghế trong quán ăn, cắn miếng một bánh quẩy, uống một hớp sữa đậu nành nóng hổi, lại thở ra một hơi dài đầy sương trắng, trời đông cũng chuyển sang ấm áp rồi.

Hoắc Nhiễm Nhân đưa Kỷ Tuân đến bên ngoài khu chung cư.

Kỷ Tuân vẫy tay với cậu: "Được rồi, tôi lên lầu đi ngủ."

"Ăn sáng." Hoắc Nhiễm Nhân nhắc anh.

"Lên lầu ăn." Kỷ Tuân.

Nhưng anh bị người xách lại.

Kỷ Tuân quay đầu: "Làm gì, không nỡ tôi à?"

Hoắc Nhiễm Nhân: "Tôi từng hỏi Viên đội, hắn nói mấy năm qua bình thường anh đều không ăn sáng."


"Viên Việt làm sao biết tôi có ăn sáng hay không được." Kỷ Tuân cạn lời, "Muốn hố tôi cũng không tìm lý do lý do tốt một chút à?"

"Anh tự khai rồi đấy thôi." Hoắc Nhiễm Nhân.

"Đó là tôi tội nghiệp cậu phải quanh co lòng vòng để quan tâm tôi quá mệt mỏi." Kỷ Tuân.

Hoắc Nhiễm Nhân: "Ăn xong lại lên. Vừa hay quán ăn sáng ở ngay cách vách."

"Cảm ơn quan tâm, thế nhưng không cần." Kỷ Tuân vô cùng cảm động, sau đó từ chối, "Tôi không ăn sáng. Tôi ngay cả tự do ăn sáng hay không cũng không có ư? Đội trưởng Hoắc, tuy rằng cậu rất muốn làm bố tôi, nhưng tôi thật sự không muốn làm con trai cậu."

"Bữa sáng thôi mà."

"Đây không phải là bữa sáng, đây là tự do." Kỷ Tuân nói, "Không tự do, không bằng chết!"

Cạn lời biến thành Hoắc Nhiễm Nhân.

Cậu đang muốn nói chuyện, điện thoại di động lại vang lên, bên trong cục gọi tới, mà hiện tại mới là 7 giờ sáng.


Cuộc gọi rất ngắn.

Hoắc Nhiễm Nhân rất nhanh đã cúp điện thoại, tổng kết ngắn gọn nội dung cuộc gọi.

"Vừa nãy viện dưỡng lão Thiên Vượng ở thành phố Ninh phát sinh sự kiện trúng độc kẹo sữa bạc nitrat, hậu quả hai người chết một người bị thương, người bị hại đều là người lớn tuổi trong viện dưỡng lão."

Nói xong cậu không hề lưỡng lự mà lùi xe, lúc này đổi thành Kỷ Tuân kéo cậu.

"Chờ đã, mang bữa sáng theo."

*

Khi Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân chạy đến hiện trường vụ án, Văn Dạng Dạng và các đồng nghiệp khác cũng đã đến.

Vụ án rất rõ ràng, CCTV quay lại toàn bộ quá trình, người chết là một ông cụ họ Lý, sáng nay khi uống cà phê đã bỏ thêm kẹo sữa Con Thỏ Nhỏ vào trong, ông cụ uống một hớp, cảm thấy mùi vị hơi lạ, bèn tìm ông bà khác trong viện thử vị cà phê.
Lý X thường ngày tính cách hơi khác thường, hỏi một vòng cuối cùng chỉ có Trương XX cùng Tiền X tốt bụng lại gần uống.

Trương XX nhấp một ngụm nhỏ đã xua tay không uống nữa, ông cũng là người sống sót duy nhất, mà Tiền X uống một hớp xong lại uống thêm nhiều lần, cuối cùng cùng với Lý X một đường cấp cứu vô hiệu mà tử vong.

Kẹo Con Thỏ Nhỏ để lả tả trên khay, người chết lấy ngẫu nhiên. Nhưng cà phê lại do nhân viên chăm sóc Diệp Văn Tuệ chỉ định phân phối.

Mà nhân viên chăm sóc Diệp Văn Tuệ cũng là người báo cảnh sát gọi cấp cứu sớm nhất, nhìn qua có vẻ bị dọa chết khiếp —— đương nhiên, trong mắt cảnh sát như vậy có thể chỉ là diễn.

Túi đựng rác của các ông bà sáng nay bị Diệp Văn Tuệ lấy đi vứt vào thùng rác trước cửa, may là rác thải còn chưa bị vận chuyển đi.
Mấy chú cảnh sát đeo găng tay tìm kiếm một lượt, nhặt hết vỏ kẹo sữa ra ngoài, trong đó có một vỏ kẹo có lỗ kim.

"Không phải bọn Tân Vĩnh Sơ làm." Hoắc Nhiễm Nhân chỉ vào vỏ kẹo sữa, nhỏ giọng nói chuyện với Kỷ Tuân.

Lỗ kim trên kẹo sữa mà Luyện Đạt Chương ăn phải xuất hiện ngay tại đầu xoắn của kẹo, mắt thường không chú ý sẽ không phát hiện được, mà lỗ kim của kẹo sữa này lại nằm ở ngay chính giữa.

Kỷ Tuân nói: "Vậy thì chính là người ở bên cạnh đầu độc. Trừ phi là trả thù xã hội, còn đâu kiểu người bên cạnh đầu độc như thế này đều có động cơ gây án rõ ràng, không thể quy thành gϊếŧ người ngẫu nhiên, nhất định là sự kiện chắc chắn có thể xác định người bị hại. Cho nên, kẹo sữa đặt trong khay để ai cũng có thể lấy được là hung thủ mô phỏng theo thủ pháp gây án của Tân Vĩnh Sơ, nhằm mục đích đánh lừa lực lượng cảnh sát —— cho dù rất vụng về, nhưng lỡ như lại thành công thì sao? Hiện tại đầu độc kẹo sữa đang vô cùng xôn xao, biết đâu được tất cả đồng nghiệp trong cục cảnh sát đều đồng loạt giảm sút trí thông minh, vậy người đó có thể kim thiền thoát xác rồi."
Hoắc Nhiễm Nhân giơ tay xoa mi tâm: "Vụ án này đơn giản, chờ khoa giám định xét nghiệm vân tay lưu lại trên vỏ kẹo, lại thẩm vấn những người ở đây bao gồm Diệp Văn Tuệ một lần, điều tra mạng lưới quan hệ xã hội là có thể đưa ra kết luận."

"Đúng đúng, ai cũng biết phải phá án như vậy."

Kỷ Tuân tiện tay mò một viên kẹo sữa, suýt chút nữa thì bỏ vào miệng, Hoắc Nhiễm Nhân ngăn anh lại.

"Vật chứng tại hiện trường không được nghịch linh tinh."

Anh nhún vai, còn xì một tiếng.

"Nghe tôi, thẩm tra Diệp Văn Tuệ đi. Hạ độc vào trong cà phê mang tính quyết định đối tượng không phải càng đơn giản hơn là giấu trong kẹo sữa sao? Đừng khăng khăng phải theo quy trình như vậy, còn sợ buộc tội sai —— những vụ án đơn giản như thế này, kéo dài hơn một giây thôi cũng là lãng phí tiền tài của người nộp thuế."
Nhưng là không thể, làm việc cẩn thận là vì đảm bảo mắt xích chứng cứ rõ ràng hoàn chỉnh, khiến tội phạm không thể lại gặp may, cũng là vì phòng bị lỡ như nhỏ bé kia. Cái giá của thứ gọi là chấp hành chính nghĩa, chính là những chuyện vụn vặt vô cùng nhỏ bé cùng lượng lớn nhân lực.

Viện dưỡng lão là nơi rất phức tạp, phải điều tra từng nhánh từng nhánh một.

Phía cục quản lý xe-máy, Hoắc Nhiễm Nhân cũng không quên chào hỏi, nhờ bọn họ điều tra thông tin chủ xe BMW.

Còn Kỷ Tuân ấy à, đương nhiên là không nhiều việc như vậy, anh ngồi sang một bên, móc điện thoại ra bắt đầu lướt weibo của Luyện Phán Phán, Luyện Phán Phán rất thích đăng weibo, ngoại trừ các bức ảnh cosplay, còn chia sẻ rất nhiều bài cùng một vài caption đa sầu đa cảm, tổng thể mà nói, không vượt qua phạm trù thiếu nữ sẽ cảm thấy hứng thú.
Một lát sau, Hoắc Nhiễm Nhân đi tới, thuật lại cuộc điện thoại.

Đã xác định được thân phận của người đàn ông trung niên.

"Trần Kiến Ảnh, năm nay 38 tuổi, địa chỉ phòng 2818 tầng 8 khu chung cư Thịnh Cảnh Thiên Lan, là một thợ chụp ảnh."

"Có nước không?" Kỷ Tuân còn đang lướt weibo, hai tay không rảnh, nhân lúc rảnh rỗi mới ngẩng đầu hỏi.

Hoắc Nhiễm Nhân liếc anh một cái, cầm bình nước khoáng trở về, vặn nắp, đưa tới trước mặt Kỷ Tuân.

"Cảm ơn." Kỷ Tuân hai tay không rảnh bèn trực tiếp cúi đầu, vịn vào tay của Hoắc Nhiễm Nhân mà uống hai hớp nước làm trơn cổ họng, sau đó nói, "Đã tra được quê quán cùng sơ yêu lý lịch của Trần Kiến Ảnh chưa?"

"Điều tra sơ lược rồi. Hắn là người thành phố Ninh, học đại học cũng ở học viện khoa học và công nghệ của thành phố Ninh, nhìn từ bên ngoài thì không có liên quan gì đến Tân Vĩnh Sơ cùng huyện Di An. Nhưng hắn có rất nhiều ảnh chụp kỷ niệm du lịch, trên lúc đi du lịch có giao du gì với Tân Vĩnh Sơ không thì phải đợi bước kiểm chứng tiếp theo, độ khó kiểm chứng không hề nhỏ."
"Nhưng có thể phán đoán sơ bộ, có vẻ như không có quan hệ gì mấy." Kỷ Tuân nói, anh suy nghĩ một lát, đột nhiên đưa ra câu hỏi, "Luyện Phán Phán tại sao lại quen biết Trần Kiến Ảnh?"

Không cần Hoắc Nhiễm Nhân trả lời, khi đưa ra câu hỏi, trong lòng Kỷ Tuân cũng đã có suy đoán.

Luyện Phán Phán là COSER, Trần Kiến Ảnh là nhiếp ảnh.

Bọn họ rất có thể là quen nhau ở những nơi như là sự kiện cosplay, sau lần đó Trần Kiến Ảnh làm nhiếp ảnh, lại có quan hệ thân mật với Luyện Phán Phán, chắc chắn sẽ giúp Luyện Phán Phán quay chụp, nếu là như vậy ——

Trong đầu anh xuất hiện hình ảnh, trong những staff được Tụng Lưu Ba tag vào khi đăng ảnh COS, không đổi thợ chụp ảnh quá nhiều, đặc biệt là nhiếp ảnh có ID tài khoản là UnderTheSun xuất hiện nhiều lần nhất.

UnderTheSun, dưới ánh mặt trời.
Dưới ánh mặt trời có thể thấy ảnh (Hán Việt là Kiến Ảnh).

Anh nhấn vào xem, không hề nghi ngờ là Trần Kiến Ảnh.

Không cần tốn quá nhiều sức lực, anh đã nhìn thấy số WeChat công khai của Trần Kiến Ảnh trên bài ghim của Weibo.

Anh bắt đầu tìm tài khoản công khai của đối phương, sau khi theo dõi phát hiện còn có một nhóm chat, lại gia nhập nhóm, vào nhóm rồi lại thấy một nhóm trả phí, vào nhóm trả phí còn thấy một nhóm fan cứng, đây là căn cứ của nhóm fan cứng, muốn vào nhóm thì phải thông qua thủ tục xét duyệt, thủ tục xét duyệt là làm bài thi.

Kỷ Tuân: "..."

Hoắc Nhiễm Nhân: "Làm sao vậy?"

"Khá thú vị." Kỷ Tuân, "Vòng vèo ba tầng rồi."

Anh tiếp nhận bài thi, bài thi không khó, chỉ là một vài câu hỏi thông thường liên quan đến đồng nhân, tỷ như "Biết cosplay là gì không?", "Sự kiện cosplay lớn nhất trong nước là?", "Tác phẩm thích nhất.", "Coser thích nhất"...
Kỷ Tuân lần lượt điền xong, gửi đáp án.

Lại đợi thêm mấy phút, lúc này cuối cùng cũng vào được nhóm fan cứng.

Số lượng thành viên của nhóm fan cứng không ít, có hơn 400 người, Kỷ Tuân lướt sơ qua danh sách thành viên, cảm thấy hơi kỳ lạ.

Đều là nam giới.

Cho dù số lượng nam xem mỹ nữ COSER có nhiều hơn một chút, nhưng cũng không đến nỗi đều là nam chứ?

Lúc này quản lý nhóm nhắn riêng với anh: "Muốn của ai?"

Có của những ai? Kỷ Tuân vốn muốn đáp lại câu này, nhưng trực tiếp nhắc tới Tụng Lưu Ba, anh sợ đánh rắn động cỏ, mà nghĩ lại, Tụng Lưu Ba còn tag hẳn Trần Kiến Ảnh trên weibo cơ mà, anh lại cảm thấy hai người kia hẳn là không cảnh giác đến thế đâu.

Anh nhắn lại: "Có của Tụng Lưu Ba không?"

Quản lý: "Có, ảnh 100, video thì 300."

Kỷ Tuân: "... Hơi đắt."

Quản lý: "Một giá thôi, không mặc cả."
Kỷ Tuân gõ nhẹ lên màn hình 2 lần, trả tiền.

Quản lý: "Nhận được rồi. Có VPN không? Biết dùng không? Không biết dùng cũng không sao, ở đây có giáo trình cho mấy đứa ngu ngơ, đảm bảo dạy phát biết ngay."

Kỷ Tuân: "Tôi có, cũng biết dùng."

Quản lý: "Vậy được, mở VPN lên, sau đó nhấn vào link mà tôi gửi."

Một đường link được gửi tới.

Là trang web nước ngoài.

Kỷ Tuân nhấn vào link, anh vừa mới liếc mắt nhìn đã tắt màn hình điện thoại.

Một loạt thao tác này, Hoắc Nhiễm Nhân không để ý toàn bộ được, cậu còn phải trao đổi tình huống với những cảnh sát khác, cho tới hiện tại, cậu mới cảm giác được bất thường, kỳ quái nhìn sang bên này.

Kỷ Tuân lắc điện thoại di động: "Tin tức tốt là, có đầy đủ lý do xách Trần Kiến Ảnh về cục hỏi thăm. Tin tức xấu là.. Cậu sẽ không muốn biết loại tin tức xấu kia."
Bất kỳ người đứng đắn hơi có lòng cảm thông nào đều sẽ không muốn biết.

Ảnh chụp cùng video kɦıêυ ɖâʍ của một cô thiếu nữ non trẻ.

------------------------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc