LỜI NÓI DỐI CHÂN THÀNH (1 - 200)

Một cơn gió từ bốn bề rải quanh khu vực container, phát ra tiếng kêu trầm thấp giống như tiếng khóc nghẹn ngào, thổi thuyền gỗ khảm nạm tinh thạch màu xanh lam gần biển ra xa một chút, nhưng không bao lâu, sóng biển lại mang chúng vào bờ, vỗ vào bãi cát cùng con đê, phun ra bọt trắng trôi nổi.

Gió hơi lạnh, Hoắc Nhiễm Nhân xoa xoa tay, Kỷ Tuân lại gần, thổi lên tay cậu, lại khẽ hất cằm về một hướng khác.

Hoắc Nhiễm Nhân hiểu ý anh, dùng khóe mắt liếc sang, nhìn thấy một cái container màu đỏ.

Cũng đúng, không thấy người trên đất trống, vậy quá nửa là nấp ở chỗ tầm mắt không nhìn thấy, mà thùng hàng lại là một vật che chắn rất tốt. Trong bến cảng bỏ hoang này, có đủ loại container, có lẽ người kia đang nấp sau một cái container nào đó.

Đây là suy nghĩ đầu tiên của Hoắc Nhiễm Nhân.


Không, chờ đã, không đúng.

Mới vừa nảy ra suy nghĩ này, cậu lại nhìn sang cái container màu đỏ kia.

Cái container này có chút khác thường.

Màu sắc của nó tươi mới hơn rất nhiều, không có han gỉ xám xịt ảm đạm giống như những container bị bỏ hoang lâu ngày. Ngược lại giống như được người khác dùng khăn lau chùi, hơn nữa còn đặc biệt được sơn lại một lớp.

Xung quanh container cũng không thấy rác thải cồng kềnh, có vẻ từng được người khác xử lý.

"Chúng ta đi sang bên kia tránh gió một lát đi." Cậu tìm bừa một cái cớ, ăn ý cùng Kỷ Tuân đi về phía container.

Đi đến gần, tầm nhìn được mở rộng, Hoắc Nhiễm Nhân đột nhiên nhìn thấy một tảng đá lớn giống như nghiên mực đặt sau container, trên tảng đá có một đôi giày bông đang nằm ngay ngắn.

Nhìn qua quả thực như là...


Kỷ Tuân mạnh dạn hơn cậu, anh để ý tới khe mở của thùng container nằm trên đỉnh đầu, biết sẽ không có nguy hiểm bị tập kích bất ngờ gì nên đã yên tâm lớn mật ngồi xổm xuống, tỉ mỉ kiểm tra container màu đỏ.

Đứng từ phía thùng container đối diện với mặt biển, anh đảo mắt nhìn quanh.

Anh nhìn thấy hai lỗ thủng hình tròn to bằng đồng tiền năm xu, nhìn có vẻ như bị gỉ sét ăn mòn.

Từ lỗ thủng chắc cũng có thể nhìn thấy bên trong thùng container đi.

Kỷ Tuân không nhịn được tới gần, nhìn vào trong lỗ thủng.

Trong tầm nhìn đen sì sì, đôi mắt của anh va phải một con mắt khác.

Một con mắt mang theo tơ máu, từ bên trong hướng ra phía ngoài, hướng về phía anh.

Phản ứng kinh hãi của người từng trải qua huấn luyện không giống phản ứng kinh hãi của người bình thường, Kỷ Tuân lập tức giật mình, nhưng không bỏ chạy, mà là hoả tốc mở tung thùng container!


Anh mở nắp container, nhìn thấy một người bên trong nắp thùng.

Một ông lão.

Nhưng thứ đầu tiên hấp dẫn ánh mắt của người ta, e rằng cũng không phải ông lão đang ngồi xổm trong thùng hàng này, mà là trang trí bên trong thùng hàng.

Đây là một thùng container không nhỏ.

Tính ra có thể rộng tới 1.5 mét, vách thùng được dán giấy dán tường, giấy dán tường màu xám bạc cùng màu xanh lam của tàu thủy, cũng phù hợp với phong cảnh bên ngoài; sàn container được trải thảm lông, nhìn có vẻ rất dày, hẳn là được làm để chắn lạnh chắn cát.

Dùng ông lão đang ngồi trong thùng hàng làm tâm điểm, đằng sau thùng hàng còn có hai cái gối dựa nhỏ, bên trái thùng hàng có một cái đèn tường dạng nạp điện đang dán trên thân thùng, nhìn qua có thể dùng để cung cấp ánh sáng.

Trước người ông lão có một bộ dụng cụ uống trà cùng ấm nước, còn có một cái đĩa thủy tinh đặt hạt dưa, đồ ăn vặt.
Về phần bên phải, có điện thoại di động có camera, còn có một cái thùng rác nho nhỏ.

Bất luận nhìn thế nào, ngoại trừ diện tích hơi nhỏ, vị trí hơi lạ, đây đều là một chỗ nghỉ ngơi được trang bị xem như là thoải mái lại đầy đủ tiện nghi... Bao gồm cả cục đá để giày bên ngoài thùng container, có lẽ là làm băng ghế dùng để đổi giày.

Hoắc Nhiễm Nhân nhìn quanh thùng một vòng, cuối cùng nhìn về phía ông lão.

Ông lão cũng nhìn cậu.

Người trong thùng hàng ngồi xổm xuống đất, hai đầu gối gập lên, hai tay ôm đầu gối, trên vai đắp chăn bông rất dày, khung xương đã không chống đỡ da mặt được nữa, làn da chịu đựng sức hút của trái đất, suy sụp lỏng lẻo mà chảy xuống, rơi ra từng đường nếp nhăn.

Mà đôi mắt của ông lão lại hướng lên trên, con ngươi màu đen hướng lên trên, tròng mắt trắng hướng xuống dưới, duy trì dáng vẻ khủng bố mà Kỷ Tuân nhìn thấy từ trong lỗ thủng vừa nãy, bình tĩnh nhìn Hoắc Nhiễm Nhân.
"Ông ơi." Kỷ Tuân cúi đầu hỏi người trong thùng container, "Ông nấp trong thùng làm gì thế?"

"Tôi có nấp trong thùng đâu." Ông lão trả lời, giọng ồm ồm.

"Vậy ông..."

"Đây là nhà của tôi." Ông lão nói, "Người tuổi trẻ bây giờ, không lễ phép gì cả, người ta đang ở trong nhà mà đã tự tiện xông vào ?"

"..."

Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân nhất thời im lặng.

Bọn họ cảm thấy ông lão đang làm càn làm bậy, mà cho dù là làm càn làm bậy, nhìn thùng hàng đầy đủ thiết bị như thế, làm càn làm bậy cũng hơi có lý.

"Thật ngại quá ông ơi." Kỷ Tuân co được dãn được, rất nhanh đã thay đổi giọng điệu, nói khách sáo với ông cụ, "Cháu không nghĩ tới trong thùng hàng cũng có người ở, lỗ mãng. Ông này, ơi, ông vẫn luôn ở trong thùng hàng sao?"

Đồng thời anh dùng ánh mắt trao đổi với Hoắc Nhiễm Nhân: Đây là một ông lão cô đơn đi lang thang sao?
Không quá giống. Hoắc Nhiễm Nhân dùng ánh mắt đáp lại. Đối phương ăn mặc rất chỉnh tề.

"Không phải vẫn luôn." Ông lão quả nhiên nói, "Đây là nhà nhỏ của tôi, tôi còn một cái nhà lớn nữa cơ. Có lúc tôi ở nhà nhỏ, có lúc tôi lại ở nhà lớn."

"Ông ở nhà nhỏ làm gì? Ngắm biển ạ?" Kỷ Tuân kiên nhẫn hỏi, người trẻ tuổi phải có chút kiên nhẫn với người già.

"Không phải ngắm biển." Ông lão cười thần bí, dùng giọng điệu khoe khoang nói, "Là xem nước mắt xanh lam. Các cậu có biết cái gì là nước mắt xanh lam không?"

Kỷ Tuân biết mà.

Viết tiểu thuyết, luôn phải chú ý không ngừng thu thập một vài tư liệu kỳ lạ, ít được ai biết đến.

"Nước mắt xanh lam" trùng hợp nằm trong kho tàng tri thức của Kỷ Tuân.

Nói đơn giản, đây là một loại quang cảnh được tạo thành từ vi sinh vật hội tụ trong lòng đại dương, là điểm sáng lấp lánh giống đèn huỳnh quang màu xanh lam giữa đại dương, giống như biển trời đảo ngược, tinh hà phản chiếu trên đường bờ biển.
Đợi đã...

Nghĩ tới đây, Kỷ Tuân khựng lại, quay đầu nhìn về phía ngoài khơi.

Dưới sự trang trí của vô số thuyền gỗ nhỏ khảm nạm tinh thạch màu xanh lam, hải dương đúng là trở nên rất đẹp.

Lúc này mặt trời gần như đã khuất, mặt trăng cùng ngôi sao bắt đầu tô điểm bầu trời, nước biển chìm xuống, chìm đến mức tối tăm, thuyền gỗ nhỏ nổi lên, lênh đênh toả sáng trên biển.

Đứng ở bên bờ phóng tầm mắt ra xa, giống như bọt khí từ vì sao trên trời rơi xuống, mỗi một bọt vỡ, đều là tinh linh xanh toả sáng lấp lánh, ánh sáng trên người chúng chợt tắt chợt sáng theo hơi thở, chúng nó tay nắm tay, hát vang trên bờ biển.

Lúc này ông lão nở nụ cười giảo hoạt, cùng nhìn về phía ngoài khơi với Kỷ Tuân: "Có phải là rất giống không? Giống nước mắt xanh lam biết bao, lấp lánh trong nước biển, thở ra, hít vào, thở ra, hít vào... Ơ, mất rồi, tính mạng của nó đã đi tơi điểm cuối. Nó biến mất rồi."
Ông lão lẩm bẩm.

Vi sinh vật có danh hiệu là nước mắt xanh lam kia, một khi bị tách khỏi nước biển, thời gian còn lại của nó chỉ tính bằng giây.

100 giây, là sinh mệnh dài nhất của nó.

Sau 100 giây, ánh huỳnh quang vụt tắt, sinh mệnh biến mất.

Nó tử vong.

Gió cuộn lên, hiện tại, thuyền gỗ nhỏ trên mặt biển bị cơn sóng thổi kín, từng mảng huỳnh quang màu xanh lam thật lớn dần trở nên ảm đạm, tựa như sinh mệnh rực rỡ trong giây lát rồi tan biến.

"Qua hai, ba tháng nữa, duyên hải đông nam bộ sẽ có nước mắt xanh lam chân chính." Hoắc Nhiễm Nhân bỗng lên tiếng, "Khi đó đến duyên hải đông nam bộ ngắm nước mắt xanh lam hẳn là sẽ thuận tiện hơn bây giờ chứ."

"Cậu thanh niên này, cậu còn trẻ, căn bản không biết già rồi sẽ như thế nào." Ông lão nói, "Mỗi một người già, trải qua mỗi mùa đông đều rất lo lắng, không biết mình có thể nhìn thấy mùa xuân sang năm hay không, ba tháng, 90 ngày, cậu lại muốn bảo tôi đợi thêm 90 ngày nữa lại tới ngắm nước mắt xanh lam mà tôi vẫn luôn tâm tâm niệm niệm à?"
Giọng điệu của ông lão giống như đang nói, cậu thế mà muốn đợi tôi chết rồi mới cho tôi đi du lịch?

"Nhưng..."

Lúc này ông lão lại nói, vẫn nhìn chằm chằm Hoắc Nhiễm Nhân như trước.

"Nhìn kỹ lại, cậu đẹp trai thật đấy..."

Ông lão đứng dậy từ trong thùng hàng.

Lúc ngồi không nhận ra, nhưng khi đối phương đứng lên, Kỷ Tuân lập tức phát hiện, đây là một ông lão có vóc dáng tương đối cường tráng cao lớn, lớp quần áo giấu dưới chăn bông cũng không giống như trong tưởng tượng của Kỷ Tuân trước đó.

Không lôi thôi, cũng không giản dị.

Ngược lại, ông cụ mặc một chiếc áo khoác dạ màu đen thật dài, chỗ cổ áo còn cài một cái trâm hoa cài ngực trông có vẻ rất đắt đỏ, năm cánh hoa nạm đầy kim cương, giữa đóa hoa còn là viên ngọc thạch to bằng ngón cái, cho dù trong môi trường tăm tối, vẫn cứ rực rỡ sáng ngời; bên trong áo khoác là áo len trắng cao cổ cùng một chiếc quần jeans, lại phối hợp với mái tóc dày ba phần đen bảy phần trắng, nhìn qua vô cùng thời thượng.
Tổng thể mà nói, cho dù phương thức ra trận của ông lão khá là quỷ dị, nhưng đây vẫn là một ông lão tướng mạo đoan chính, dáng vẻ phi phàm.

"Tặng cậu cái này."

Ông lão làm ra hành động khiến Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân đồng loạt trố mắt.

Ông lão thế mà lại giơ tay gỡ trâm hoa ngọc thạch ở trên ngực xuống, đưa nó cho Hoắc Nhiễm Nhân.

Cái trâm hoa ngọc thạch hào quang lộng lẫy, gần như có thể rọi sáng bàn tay giữa đêm đen, hơn nữa còn có kích cỡ to bằng nắm tay trẻ con, mặc cho bất kỳ người phụ nữ nào đều cũng sẽ yêu thích không buông tay này lại bị ông lão nhẹ nhàng đưa tới trước mặt Hoắc Nhiễm Nhân như vậy.

Nhẹ nhàng đến mức, nó giống như không phải hàng mấy chục, mấy trăm vạn, mà chỉ là món đồ chơi mấy tệ ven đường.

Ánh sáng bức người khiến Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân nhất thời không biết nói gì.
Nghẹn lời một lúc lâu, Kỷ Tuân lại bắt đầu trao đổi ánh mắt với Hoắc Nhiễm Nhân.

Não không được bình thường? Kỷ Tuân.

Nhưng nhìn có vẻ tư duy logic vẫn rất rõ ràng, nói chuyện cũng xem như là trật tự mạch lạc. Thế nhưng... Hoắc Nhiễm Nhân nhìn trâm hoa đắt đỏ được đưa tới trước mặt mình, đau đầu dùng ánh mắt đáp lại, hay là hỏi số điện thoại của người nhà ông cụ đi.

Em hỏi? Kỷ Tuân.

Anh hỏi. Hoắc Nhiễm Nhân.

"Ông này..." Kỷ Tuân tằng hắng một cái, "Tuy cháu cũng cảm thấy chàng trai đang đứng cạnh cháu rất đẹp..."

Hoắc Nhiễm Nhân trừng Kỷ Tuân một cái.

"Thế nhưng đồ đạc quý trọng phải giữ kỹ, sao có thể tùy tiện tặng cho người khác được?" Kỷ Tuân lại nói.

"Không phải tùy tiện, là vì cậu ấy đẹp mà." Ông lão nói.

Đấy, bắt đầu nói lái sang chuyện khác rồi đấy. Kỷ Tuân nhìn chằm chằm ông lão, trong lúc còn đang suy nghĩ làm sao mới có thể nói sang người nhà của ông lão, dụ ra số điện thoại của người nhà ông lão thì ông lão này lại liếc anh một cái, chủ động hỏi:
"Đang nghĩ tôi bị điên đúng không?"

"..."

"Tôi không điên."

"..." Bình thường người điên đều thích nói mình không điên.

"Đối với một lão già mà nói, tiền thật sự có quan trọng không?" Ông lão nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng coi như là hoàn chỉnh, nhưng vừa liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra là răng giả, "Đối với người chết mà nói, cảm giác tiền mặt phủ kín quan tài chắc chắn rất tốt ư?"

Người già không đáng sợ, chỉ sợ người già lại còn hay lập luận phi lý.

Lúc này Kỷ Tuân không nháy mắt ra hiệu với Hoắc Nhiễm Nhân nữa, anh quay đầu lại, nhìn ra phía xa, nhìn thấy sóng biển gần như đã đánh đổ toàn bộ thuyền gỗ trên mặt nước, bèn thân thiết mà mời ông cụ trong container ra ngoài, để ông lão đi giày, lại đồng thời cùng Hoắc Nhiễm Nhân hai bên trái phải mà xách người tới trạm cảnh sát cách đó không xa.
"Chờ đã!"

"Các cậu làm gì! Giam cầm người già bất hợp pháp ư?"

"Buông tôi ra, chuẩn bị xong hết đệm chăn rồi, ông già này muốn qua đêm cạnh bờ biển mà!"

"Khốn nạn, đừng tưởng tôi già rồi không làm nổi trò trống gì! Có bản lĩnh thì buông tay ra, tôi cho các cậu đẹp mặt!"

Một đoạn đường ngắn ngủi, một hai nghìn mét, ông lão này vô cùng phấn chấn, giãy dụa lung tung, nếu không phải ban đêm bến cảng bỏ hoang thực sự không có ai, có khi Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân chưa đến được trạm cảnh sát đã bị cảnh sát cản lại rồi.

May mà đoạn đường này thực sự không quá xa, sau khi phí một phen công sức, bọn họ cũng xem như đã nguyên vẹn mà ông lão mang đến trạm cảnh sát. Cảnh sát cũng ra mặt, Kỷ Tuân đứng bên ngoài cùng ông lão, còn Hoắc Nhiễm Nhân đi lên, miêu tả văn tắt chuyện vừa rồi.
Trong lúc chờ đợi rảnh rỗi, Kỷ Tuân ngược lại còn chú ý tới, sau khi ông lão bên cạnh nhìn thấy cảnh sát đã ngoan ngoãn yên lặng hơn không ít, không nói lời kỳ quái cũng không làm chuyện kì quái, chỉ một mực cúi đầu, quy củ đứng đó. Có lẽ già rồi thành ra lại giống trẻ con, vừa sợ người nhà, vừa sợ cảnh sát.

Rất nhanh, Hoắc Nhiễm Nhân dẫn cảnh sát trực ban đi ra ngoài.

Cảnh sát rất coi trọng tình huống này, mang ông lão vào trong trạm, đầu tiên là nói chuyện phiếm, tâm sự tên, tâm sự người nhà.

Kỷ Tuân ở bên cạnh nghe, ông lão đàng hoàng nói mình họ Hồ, còn tên thì không nói.

Anh thấy sự tình thuận lợi cũng không quá để ý, cùng Hoắc Nhiễm Nhân đi tới phía trước, cách xa ra một chút, cách trạm khoảng chừng mười bước.

"Thật ra viên châu báu vừa này đẹp thật đấy."
"Ừm."

Nếu không phải đẹp thật, bọn họ cũng sẽ không nhận ra được nó đắt đỏ ngay từ cái nhìn đầu tiên.

"Cơ mà anh cảm thấy ngọc thạch không thích hợp với em, nó quá đoan trang thân sĩ. Hồng ngọc đỏ tươi như máu, sắc sảo lại long lanh, hoặc là ngọc mắt mèo lộng lẫy xinh đẹp, tỏa ra ánh sáng lung linh mới là bảo thạch thích hợp với em nhất." Kỷ Tuân phân tích tỉ mỉ.

"Em không có hứng thú đặc biệt với bảo thạch." Hoắc Nhiễm Nhân nói, "Anh có à?"

Đương nhiên ——

Một tiếng trả lời đương nhiên suýt chút nữa thì thốt ra.

Ngay cả một ông lão ven đường cũng bị em mê hoặc; mà anh ngày ngày ở bên em, sao có khả năng bình tĩnh cương trực, không hề lay động được? Kỷ Tuân nghĩ thầm.

"Đương nhiên là có hứng thú." Kỷ Tuân nhìn Hoắc Nhiễm Nhân, cười nhẹ nói, "Đeo bảo thạch lên cơ thể em, để ánh sáng của bảo thạch chiếu lên da em, chắc sẽ đẹp lắm?"
"Hai vị —— "

Trạm gác sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng gọi của cảnh sát.

Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân đồng thời sợ hết hồn, nghiêm trang đứng thẳng, cùng nhau quay đầu nhìn về phía cảnh sát đằng sau, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.

"Liên lạc được với người nhà của ông lão rồi, bọn họ nói lập tức sẽ tới đây đón ông lão. Các cậu..."

Cảnh sát khựng lại, cảm giác tầm mắt của hai người phía trước cứ như là ánh mắt của lãnh đạo nghiêm khắc ấy, hơi hơi sợ:

"Không cần nghiêm túc như vậy đâu nhỉ?"

-------------------------------------------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc