LỜI NÓI DỐI CỦA ĐÔI MẮT


Không hiểu tại sao lúc Trần Duật Đằng rời đi, Bạch Sở Khiết lại đau lòng đến vậy.

Người dịu dàng, quan tâm đến cậu là hắn, yêu chiều chăm sóc cậu cũng là hắn.

Nếu cậu vì sự tự ti mà bỏ rơi tình cảm mới chớm nở này thì thật đúng là ngu ngốc.
Cậu siết chặt tay không cho Trần Duật Đằng đi, vài giọt nước mắt lăn dài trên má vụng về tỏ tình.
"Em...em cũng thích anh, thật sự rất thích anh.

Nhưng vì anh quá đẹp trai, em thì cái gì cũng không bằng cho nên em tự ti.

Em sợ em không xứng với anh, em sợ khi mình đi bên anh thì mọi người sẽ chê cười anh.

Nhưng mà em thích anh lắm..."
Bé con lần đầu biết yêu, vụng về tỏ tình người đẹp trai nhất trường.


Nước mắt cậu chảy dài nhìn Trần Duật Đằng, hệt như con chó nhỏ bị bỏ rơi giữa trời mưa.
Trần Duật Đằng trong lòng cười thầm, cảm giác chiếm được chiến lợi phẩm trong tay quả thật là quá sức vui với hắn.

Trần Duật Đằng quay người sang ôm trọn Bạch Sở Khiết vào lòng nói nhỏ.
"Bé ngốc! Anh thích em còn không hết vì cái gì anh phải sợ lời nói của người ngoài.

Trong mắt anh chỉ có em, bây giờ em có thể tin tưởng giao tình cảm cho anh rồi chứ?"
Bạch Sở Khiết gật đầu, người con trai này đổi xử với cậu tốt như thế làm sao cậu không tin tưởng cho được? Bảo vệ cậu từ lần này hết lần khác, cùng cậu nói chuyện cả đêm, đi đâu cũng thông báo với cậu, một cảm giác an toàn mà Trần Duật Đằng mang đến cho Bạch Sở Khiết khiến cậu càng lúc càng thích hắn hơn.
Trần Duật Đằng hôn lên tóc cậu nói khẽ.
"Bé ngoan đừng khóc, nếu em khóc anh sẽ đau lòng"
Bạch Sở Khiết được hắn ôm trong lòng, cảm giác an toàn ấm áp bao bọc lấy cậu.

Trong lòng cậu thật sự rất vui, cậu biết yêu rồi...mà người đó còn là một con người hoàn hảo, và dường như còn rất thương cậu.
Bạch Sở Khiết hết lòng hết dạ, hoàn toàn đặt niềm tin mãnh liệt trên người Trần Duật Đằng.
Mà Trần Duật Đằng cũng thật biết lấy lòng người khác, hắn vuốt nhẹ mái tóc cậu rồi dịu dàng đặt lên đỉnh đầu của Sở Khiết một nụ hôn.

Bạch Sở Khiết lập tức cười trộm một cái.
Hai bạn trẻ cứ như vậy trở thành một đôi, ôm ôm ấp ấp nhau trên sân thượng.

Mãi đến khi chuông báo vào lớp kêu lên thì Sở Khiết mới luyến tiếc rời xa người yêu.
Trần Duật Đằng nhìn bộ dạng không muốn rời đi của cậu thì cười nhẹ nhàng nhéo má Sở Khiết nói.
"Hôm nay anh có mang cơm, toàn là thức ăn nhẹ cho miệng em nhai không đau.

Cục cưng, buổi trưa gặp lại em nhé? Buổi chiều anh lại đón em về có được không?"

Có được người yêu tâm lí biết dỗ dành, buổi trưa được ăn cơm cùng người yêu, buổi chiều được hắn đưa đón khiến Bạch Sở Khiết mỉm cười chịu tách người.

Trần Duật Đằng nhéo má của cậu, ánh mắt vẫn đỗi dịu dàng nói.
"Ngoan! Buổi trưa anh sẽ đi tìm em.

Cuối tuần anh mang em đi cắt tóc rồi đi chơi có được không?"
Trần Duật Đằng kiên nhẫn dỗ dành Sở Khiết, còn khoác vai đưa cậu về lớp.

Hắn càng quan tâm, bé con càng lún sâu vào tình yêu này.
Tiết một bình ổn trôi qua, đến tiết thứ hai cũng chẳng còn ai chỉ trỏ hay trêu chọc cậu.

Cũng không rõ lí do tại sao nhưng cậu cũng cảm nhận được một việc đó chính là bạn bè trong lớp không ai còn dùng ánh mắt ác cảm nhìn cậu nữa rồi.
Chuyện như vậy, chẳng phải là chuyện tốt sao?
Chỉ còn một tiết học nữa là đến giờ ra chơi, trong lúc cả lớp học đều im lặng chìm trong bài giảng thì tại cổng trường rộng lớn, một chiếc ô tô toát lên vẻ sang chảnh Rolls Royce chậm rãi tiến vào sân trường.

Đợi đến khi nó dừng hẳn, hai người đàn ông khoảng chừng hơn ba mươi bước ra.


Một người mang dáng vẻ dịu dàng ấm áp, dáng người nhỏ con đáng yêu khiến người khác muốn bảo vệ.
Người còn lại thì mang dáng vẻ thành đạt, khuôn mặt đẹp trai mang theo sự lạnh nhạt khó tả.

Hơn nữa dáng người của hắn ta còn cao lớn, lồng ngực rắn chắc, tạo cho người khác biết hắn là một kẻ mạnh mẽ lại lắm tiền.
Hai người đều đeo kính râm, người con lớn mặc bộ vest đen, càng khiến khí chất cao quý của anh ta được tôn lên.

Người còn lại mặc một chiếc áo thun trắng đắt tiền, chân đi giày thể thao hàng hiệu, chiếc quần jean đến gối.

Cậu được người đàn ông cao lớn kia đi bên cạnh bảo bọc.
Người đàn ông cao lớn khoác vai người đi bên cạnh mình khẽ nói.
"Bà xã! Một lát nữa gặp mặt phụ huynh khác nếu như bức xúc quá thì cứ làm ra kí hiệu ngôn ngữ với anh nhé.

Em đừng tự tiện cầm ấm trà đánh vỡ đầu người ta nha, Bạch Sở Khiết biết sẽ phiền muộn lắm đó".


Bình luận

Truyện đang đọc